Chương 16. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa đột nhiên bị kéo ra, hai người trong phòng chú ý đến người ngoài cửa kia.

"Dương Dương."

Nghe hắn gọi một tiếng Dương Dương, Ôn Kha Lăng biết quan hệ hai người bọn họ không còn như trước nữa, "Chàng gọi hắn là Dương Dương, lại gọi ta là Ôn y sư?"

Chuyện này? Tới rồi tới rồi, chuẩn bị có kịch hay xem.

"Sư huynh, đệ xin lỗi." Mạc Chi Dương sợ hãi, đầy vẻ áy náy, tay run run nắm lấy tay áo hắn.

Lúc này, Ôn Kha Lăng căn bản không nghĩ đến cái gọi là tình đồng môn, tát mạnh vào tay cậu, "Mạc Chi Dương, đệ còn mặt mũi ở đây nói câu xin lỗi với ta sao? Ta là sư huynh của đệ, đệ lại dám cướp nam nhân của ta!"

Mạc Chi Dương bị chọc đúng chỗ áy náy, gục đầu xuống, vô lực phản bác.

"Ôn y sư." Sầm Ngộ Hành sợ hắn nói thêm gì đó nữa, Dương Dương sẽ lung lay, một tay bảo hộ người ra sau, "Ôn y sư, ta cần phải nói rõ ràng việc này cho ngươi."

Hiện giờ đôi cẩu nam nam này, thế mà còn dám nói rõ ràng với hắn?

"Ha, buồn cười." Ôn Kha Lăng cười lớn.

"Ta vẫn luôn yêu thích sư đệ ngươi, việc này ta tưởng Ôn y sư cũng đã phát hiện, chúng ta vốn dĩ đã có tình cảm từ trước, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn chỉ là đêm hôm đó, thời điểm ngươi dẫn Dương Dương đến Văn Hương Lâu, ta nghe tin chạy đến, ngươi đã đi rồi, ta muốn dẫn em ấy trở về, kết quả em ấy uống say, chúng ta..."

Sầm Ngộ Hành không cần nói hắn cũng biết lúc sau phát sinh ra cái gì.

"Ha, buồn cười." Ôn Kha Lăng không nghĩ tới, bản thân ngày phòng đêm phòng, cuối cùng Mạc Chi Dương vẫn tư thông với Sầm Ngộ Hành, quay đầu nhìn sư đệ tránh phía sau hắn, "Sao đệ đối xử ác độc với ta như vậy?"

Mạc Chi Dương: "Đệ..."

Rốt cuộc vẫn ném cái nồi này đến chỗ lão tử, tên này cố ý dùng uy nghi, tình nghĩa sư đệ bức cậu buông tay, này Ôn Kha Lăng cũng thông minh, biết Sầm Ngộ Hành sẽ không dễ dàng từ bỏ.

"Dương Dương!" Sầm Ngộ Hành sợ cậu dao động, trực tiếp đánh gãy lời Ôn Kha Lăng nói, như bậc cha mẹ che chắn cho đứa con, "Từ lúc bắt đầu là do ta khiến cho Dương Dương ở bên ta, hết thảy đều do ta, không liên quan đến Dương Dương."

Còn không phải sao, bạch liên hoa rất sạch sẽ, ta vô tội.

"Sầm Ngộ Hành!" Ôn Kha Lăng biết hắn là người thế nào, có lẽ xác thật do hắn chủ động, nhưng Mạc Chi Dương không trêu chọc, đó là điều không thể, "Chàng sao dám? Chàng sao dám phản bội cảm tình giữa chúng ta."

"Giữa chúng ta, chỉ có thể xem như có ơn cứu mạng, ta chưa bao giờ có loại tình cảm khác với ngươi, đến nỗi cảm tình, càng là lời nói vô căn cứ." Sợ Dương Dương hiểu lầm, Sầm Ngộ Hành nhanh chóng giải thích, "Ngươi có ơn cứu mạng với ta, không có gì báo đáp, vàng bạc tiền tài, vinh hoa phú quý, thậm chí còn quan to lộc hậu, ta đều có thể cho ngươi, chỉ là trái tim này, không được."

Mạc Chi Dương tránh ở sau lưng hắn, vẫn luôn phối hợp trộm nức nở, nghe được lời này, cảm thấy hoang mang: Từ từ, là ta cứu ngươi, ngươi cũng nên đưa tiền cho ta.

"Cậu có thể kính trọng hệ thống của chúng tôi một xíu được không?" Hệ thống nhìn không nổi nữa.

"Thứ ta thích chỉ có mình chàng, Ngộ Hành, chàng biết không, ta yêu chàng rất nhiều?" Ôn Kha Lăng không rõ, rõ ràng hai người quen biết sớm hơn, vì sao Mạc Chi Dương tên tiện nhân này lại có được chàng.

Sầm Ngộ Hành lắc đầu: "Việc yêu ai, không có thứ tự đến trước và sau."

"Ta chỉ hỏi chàng, Mạc Chi Dương có chỗ nào tốt? Hắn rốt cuộc tốt hơn ta điểm nào, để chàng yêu hắn như vậy, thậm chí vứt bỏ ta." Ánh mắt âm độc nhìn chặt Mạc Chi Dương, Ôn Kha Lăng không rõ, sao lại trở nên như vậy.

Lúc trước, tuy rằng phát giác Ngộ Hành có ý với Mạc Chi Dương, nhưng không nghĩ đến chuyện này lại phát triển ngầm đến bây giờ, đáng chết, sớm biết rằng lúc trước đã cho cậu lăn đi.

"Ta không vứt bỏ ngươi." Sao hắn vẫn ngoan cố với chấp niệm như vậy, Sầm Ngộ Hành thở dài, "Hai chúng ta chưa bao giờ ở bên nhau, một khi đã như vậy, cũng chưa bao giờ nói đến từ vứt bỏ, Ôn y sư, ta nói câu không dễ nghe, chẳng sợ nếu không có Dương Dương, ta vẫn sẽ không thích ngươi như cũ, tình yêu, không thể miễn cưỡng."

Ôn Kha Lăng nghe thế, hoàn toàn đánh mất lý trí, đột nhiên xông lên, nắm lấy tay hắn, "Rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt, sao chàng không thích ta?"

"Ôn y sư nơi nào cũng tốt, chỉ là ta không xứng với ngươi." Sầm Ngộ Hành tuyệt tình bỏ tay ra, "Ôn y sư, trên đời này không thiếu cỏ thơm."

"Mạc Chi Dương cũng có thể tìm một người mới đúng không?" Biết rõ, tâm tư của cậu không hề đặt trên người hắn, Ôn Kha Lăng cười lạnh, "Mạc Chi Dương, ngươi đã quên A Hành của ngươi sao? Ngươi không phải nói thích hắn sao, muốn thay hắn chuộc thân sao, hai người hồi Dược Cốc bái đường sao, sao hiện giờ lại cùng Vương gia giảo hợp ở bên nhau."

"Ta chính là A Hành, A Hành chính là ta." Sầm Ngộ Hành mở miệng giải thích, "Là ta lừa Dương Dương, mấy ngày nay vẫn luôn lấy thân phận A Hành cùng em ấy hoan hảo, Dương Dương cũng mới biết được tối hôm qua."

"Vì sao!"

Vì sao cậu luôn là người vô tội, vì sao mọi chuyện lúc nào người sai cũng là hắn và Sầm Ngộ Hành, vì sao cậu chỉ lo cho bản thân mình, đến bây giờ vẫn là một vẻ ngây thơ vô tội.

Ôn Kha Lăng phát điên, đột nhiên tiến lên, một phen kéo Mạc Chi Dương ra, "Ta là sư huynh ngươi, sao ngươi dám cướp nam nhân của ta, ta là sư huynh ngươi, sao ngươi dám cướp nam nhân của ta, vì cái gì!"

"Sư huynh, sư huynh đệ không phải cố ý." Mạc Chi Dương bị hắn kéo ra ngoài, cũng không phản kháng, nghẹn ngào xin lỗi, "Do đệ, nhưng sư huynh đệ không phải cố ý, đệ không biết Vương gia là A Hành, huhuhu..."

Hệ thống cảm thán: Ký chủ cậu đúng chuẩn là bạch liên.

Dường như đã nổi điên, Ôn Kha Lăng đẩy ngã Mạc Chi Dương, "Sao ngươi dám cướp nam nhân của ta, từ nhỏ đến lớn ngươi đều cướp hết mọi thứ của ta, sư phụ cũng thiên vị cho ngươi, thứ gì cũng dạy cho ngươi, đến bây giờ ngươi còn muốn cướp nam nhân của ta."

"Hức"

Bị đẩy ngã, kỳ thật hắn cũng không dùng nhiều sức, nhưng Mạc Chi Dương cố ý ngã ra sau, cả người ngã vào cạnh bàn, kêu lên một tiếng.

Sách giáo khoa hệ thống cung cấp, lúc này, bạch liên hoa nhất định phải bị thương một chút, như vậy mới khiến đối tượng công lược áy náy, cũng có thể kích khởi hận ý.

"Dương Dương!"

Quả nhiên, Sầm Ngộ Hành chạy nhanh đến, kéo Ôn Kha Lăng ra một bên, "Dương Dương, em không sao chứ?" Khom lưng bé người dậy, "Có bị thương không."

"Không có, ta không sao, sư huynh đối với ta như vậy không có gì sai cả." Mạc Chi Dương nhẹ nhàng lắc đầu, tay kéo kéo góc áo hắn, rũ mắt nức nở nói: "Nếu không, chúng ta ..."

"Không được!" Hắn sợ nhất chính là như vậy, Sầm Ngộ Hành ôm chặt người vào trong lòng ngực, "Em không thể bỏ mặc A Hành? A Hành cũng không thể sống thiếu em."

"Huhuhu, nhưng mà sư huynh..." Mạc Chi Dương chôn mặt ở ngực hắn, dáng vẻ bạch liên hoa thiện giải nhân ý.

Ôn Kha Lăng tức giận nắm chặt tay, "Đủ rồi!" Dựa vào cái gì tình cảm ta cầu mà không được lại do ngươi bố thí, "Mạc Chi Dương, ngươi không có liêm sỉ, thế mà đoạt nam nhân sư huynh ngươi, ngươi có từng để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay ta đối xử với ngươi tốt như thế nào chưa?"

"Đệ!" Mạc Chi Dương muốn tránh thoát khỏi cái ôm của hắn.

Tốt, tốt cái rắm, khi còn nhỏ ngươi còn ghen ghét nguyên chủ có thiên phú hơn ngươi, lặng lẽ đẩy mạnh người xuống nước, nếu không phải sư phụ tới kịp thời, đã sớm chết đuối.

Nhưng Sầm Ngộ Hành không cho, hai tay che lỗ tai Dương Dương lại, "Đừng nghe, giao cho ta."

Đôi cẩu nam nam này, bọn họ làm sao dám ở trước mặt hắn thân mật như vậy.

"Các ngươi buông ra!" Ôn Kha Lăng xông lên, đến gần Sầm Ngộ Hành, muốn tách hai người ra.

Lúc này Ôn Kha Lăng, như một mụ già đanh đá, không ăn được đạp đổ, đây cũng là thứ Mạc Chi Dương muốn nhìn thấy, nếu hắn ôn thanh tế ngữ chúc phúc, ngược lại sẽ làm Sầm Ngộ Hành càng áy náy.

Hiện giờ, xem như hắn đã chặt đứt đường lui.

"Ngươi đủ rồi." Sầm Ngộ Hành không thả người, một tay đẩy người ra, "Ôn y sư, nơi này là Vương phủ, là Vương phủ bổn vương, ngươi hiện giờ hồ nháo như vậy, còn ra thể thống gì."

"Ta hồ nháo? Hiện giờ thành ta hồ nháo?" Ôn Kha Lăng nhìn về phía Mạc Chi Dương được bảo vệ chu toàn, cười lạnh một tiếng, "Đúng vậy, là ta hồ nháo."

Đột nhiên xoay người lao ra cửa.

"Ôn y sư!" Lần này chạy ra ngoài, làm Sầm Ngộ Hành nhăn mi lại, vẫn sai Niên Thành đi theo quan sát.

Có điểm lo lắng lão sắc phê đuổi theo ra ngoài, Mạc Chi Dương nhắm nghiền mắt, giả bộ ngất xỉu, lúc này không diễn, quá lãng phí.

"Dương Dương, Dương Dương!"

Thấy cậu ngất lịm đi, Sầm Ngộ Hành như quên hết mọi thứ, bế người chạy vào phòng, "Niên Thành, mau đi mời đại phu."

Chạy ra ngoài không bao lâu, Ôn Kha Lăng vừa quay đầu lại, phát hiện hắn căn bản không đuổi theo, tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Mạc Chi Dương, ngươi thật to gan."

Chạy ra là muốn dẫn Sầm Ngộ Hành ra đây, hai người nói chuyện có thể sẽ tốt hơn một chút, chỉ cần Mạc Chi Dương ở nơi đó, Ngộ Hành nhất định sẽ quan tâm cậu trước.

Nhưng không nghĩ đến, Ngộ Hành lại không đuổi theo, thật sự quá đáng.

Lúc này Sầm Ngộ Hành, chỉ lo Dương Dương trong lòng ngực, nơi nào có tâm tư đi quản hắn.

"Đại phu, như thế nào?" Sầm Ngộ Hành khẩn trương không thở được, ngồi ở mép giường nắm tay Dương Dương, nôn nóng dò hỏi đại phu.

"Ước chừng là do khó thở." Mạch tượng này mười phần khoẻ mạnh, hẳn là ăn gì cũng ngon mới đúng, cũng không biết vì sao bị té xỉu, nhưng đại phu cũng không nói thêm cái gì, "Thoáng nghỉ ngơi một chút là có thể tỉnh lại."

"Vậy là tốt rồi." Sầm Ngộ Hành thở phào nhẹ nhõm, muốn giải quyết chuyện này êm xuôi, không nghĩ đến cuối cùng vẫn liên lụy Dương Dương.

Vương phủ đều náo loạn đo Mạc thần y té xỉu căn bản không nghĩ đến còn có Ôn y sư.

Sầm Ngộ Hành nhìn người trên giường, lúc này cậu hô hấp bình thản, thoạt nhìn thật giống như đang ngủ, "Cuối cùng ta không thể bảo vệ được em, khiến em thương tâm."

Người trên giường, vốn dĩ thật sự đang ngủ.

Giả bộ bất tỉnh không bao lâu, Mạc Chi Dương nhàm chán nên ngủ luôn, không biết nhân sinh thế nào.

"Ưm"

Ngủ đến thoải mái, Mạc Chi Dương mê hoặc mở to mắt, phát hiện hắn còn ngồi mép giường, có hơi đói muốn ăn cơm, nhưng đột nhiên nhớ tới chưa đến giờ nghỉ làm, còn phải diễn kịch, "A Hành, A Hành sư huynh đâu?"

"Hắn..." Sầm Ngộ Hành câm nín, lắc đầu, "Dương Dương em nghỉ ngơi trước, mới vừa rồi em té xỉu, đừng nghĩ quá nhiều."

"Không được, sư huynh hắn chạy ra ngoài nếu xảy ra chuyện làm sao bây giờ?" Mạc Chi Dương xốc lên chăn muốn xuống giường đi tìm người, chân mới vừa dẫm lên mặt đất, liền làm bộ lung lay sắp đổ lại như sắp xỉu lần nữa.

Sợ cậu lại ngất xỉu, Sầm Ngộ Hành vội vàng đỡ lấy cậu, "Dương Dương, trước hết em nghe ta nói, không sao, em yên tâm."

Nghe được lời thề son sắt bảo đảm, Niên Thành liền chạy vào, không kịp hành lễ, "Vương gia, Vương gia không ổn rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro