Chương 17. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy Niên Thành hớt hải, Mạc Chi Dương trong lòng lộp bộp: Hay là hắn chết rồi, chết rồi thì không vui nữa đâu.

"Làm sao vậy?" Nhanh chóng ôm người lại, Sầm Ngộ Hành quay đầu hỏi Niên Thành.

"Ôn y sư, lúc này đang ở Uy Nhuy Các đòi sống đòi chết." Niên Thành cúi đầu, không nghĩ đến chuyện sẽ tiến triển đến bước này.

Mạc Chi Dương chống tay muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn cuối cùng vẫn ngã trong lòng ngực hắn, "Ta muốn đi tìm sư huynh, ta nhất định phải đi tìm sư huynh, sư huynh sẽ xảy ra chuyện."

"Dương Dương, ta đi là được, em mới vừa tỉnh lại không thể đi." Sầm Ngộ Hành ấn người ngồi xuống giường.

Nhưng Mạc Chi Dương có chết không chịu, tức giận muốn đẩy người ra, "Không được, sư huynh do ta hại mới xảy ra cớ sự này, ta phải đến đó xem."

Nếu để Ngộ Hành đi một mình, mà hắn còn nghĩ tên sư huynh cứu hắn, có ân cứu mạng này thêm phần cảm kích, nói không chừng sẽ bị ăn đậu hủ, lão tử không cho phép.

Sầm Ngộ Hành sợ Dương Dương đi đến đó, bị sư huynh nói dăm ba câu sẽ bỏ hắn.

Hai người đều có tâm tư riêng, quyết định cùng đi xem xét sự tình như thế nào.

"Các ngươi tránh ra, tránh ra!"

Trong phòng, Ôn Kha Lăng nửa điên khùng cầm kéo múa may, không cho phép bất kỳ ai đến gần mình, "Gọi Sầm Ngộ Hành đến cùng ta nói chuyện."

"Ôn y sư."

Sầm Ngộ Hành nửa ôm Mạc Chi Dương xuất hiện ở cửa, nhìn thấy người trong phòng nổi điên, có hơi bất đắc dĩ, "Ôn y sư."

"Sư huynh." Mạc Chi Dương nắm chặt tay Sầm Ngộ Hành, thoạt nhìn thân thể suy yếu không dậy nổi, kỳ thật cậu đang khoe ra, bức ép hắn.

Không nghĩ đến thế mà hai người cùng nhau đến, kế hoạch của hắn thất bại toàn tập, vốn muốn bức Ngộ Hành đến đây, khóc lóc kể lễ chuyện trước kia, nói không chừng có thể có một tia cơ hội.

Nhưng không nghĩ đến, Mạc Chi Dương cũng đi theo đến.

"Sư huynh, huynh buông kéo ra được không, đệ sẽ nghe lời huynh nghe lời huynh mà." Vốn dĩ Vốn phải để Ngộ Hành nói chuyện, nhưng Mạc Chi Dương đã mở miệng trước.

"Không được, Dương Dương em không thể như vậy." Sầm Ngộ Hành sợ cậu không cần hắn nữa, trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, nắm chặt tay cậu không chịu buông ra.

"Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Ngộ Hành, rõ ràng ta yêu chàng trước, vì sao người chàng thích lại là Mạc Chi Dương?" Ước chừng bị hai người chọc giận, Ôn Kha Lăng giơ kéo lên, muốn đâm vào người.

Đúng lúc này, Sầm Ngộ Hành đột nhiên bảo vệ cậu ra phía sau, nhấc chân đá cây kéo trên tay hắn: Nếu Dương Dương nhìn thấy hắn thương tổn bản thân, nhất định sẽ mềm lòng.

Cây kéo trên tay bị rơi xuống, Ôn Kha Lăng còn có hậu chiêu, nhổ một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống mặt đất ngất xỉu.

"Sư huynh!" Mạc Chi Dương đột nhiên đẩy người ra, tiến lên hai bước, không màng thân thể của mình bế người trên mặt đất lên, "Sư huynh, đệ sai rồi sư huynh nói gì đệ cũng nghe theo, đều nghe huynh, huynh không được xảy ra chuyện."

"Dương Dương!" Sầm Ngộ Hành nắm chặt tay, có hơi bực tức, vì sao Dương Dương lại quan tâm sư huynh cậu tuyệt đối như vậy, thậm chí vì hắn nguyện ý từ bỏ cả người thương của cậu.

Đợt thao tác này, các học sinh nhìn thấy bừng tỉnh: Dựa theo kịch bản cũ, nhất định công sẽ khuyên bảo, chịu ghen không chịu, sau đó mâu thuẫn công thụ trở nên gay gắt, sư huynh có cơ hội thừa nước đục thả câu, hóa ra còn có thể làm như vậy? Đi theo kịch bản của công, để công không có đường đi.

Đại lão nhưng mà đại lão, một khi mở miệng, là lão bạch liên hoa.

Sầm Ngộ Hành bế Dương Dương đang khóc rống qua một bên, sau đó phân phó Niên Thành khiêng người trên sàn nhà lên giường, lười chạm vào hắn, thế mà dám dùng sinh mệnh uy hiếp Dương Dương, thật sự rất thật quá đáng.

"Sư huynh, huynh không được xảy ra chuyện." Mạc Chi Dương một bên nghẹn ngào, một bên giải độc cho sư huynh, "Chỉ cần huynh khỏe lại, đệ nhất định không cãi lời huynh nữa."

Tên này khá, dám đánh đổi bất cứ giá nào, không tiếc hạ độc bản thân sau đó chiếm lấy đồng tình, đúng là một người tàn nhẫn.

May mà này độc không có gì đặc thù, Mạc Chi Dương giải độc cho hắn xong xuôi, lại cho hắn ăn một loại thuốc đặc thù, có thể làm người ta không thể động đậy không mở miệng được không mở mắt được, nhưng lại có thể nghe được người khác nói chuyện.

"Sư huynh, huynh nghỉ ngơi đi." Mạc Chi Dương tri kỷ đắp chăn lên cho hắn, nhìn thấy mí mắt hắn động đậy, biết hắn đã tỉnh.

"Sao rồi?" Sầm Ngộ Hành ở ngoài bình phong tiến vào.

Mạc Chi Dương nắm chặt tay sư huynh, lắc đầu, tự trách nói: "Ta không ngờ, sư huynh thế mà sẽ có phản ứng lớn như vậy, đều do ta quá ngây thơ."

"Sư huynh có lẽ chỉ nhất thời nghĩ quẩn, em đừng nghĩ quá nhiều." Đi qua ngồi vào bên cạnh, Sầm Ngộ Hành nắm chặt tay cậu, "Hắn không sao là tốt rồi."

Có chút lui bước, Mạc Chi Dương muốn rút tay về, "Nhưng mà, nếu sư huynh còn như vậy, chỉ sợ vẫn sẽ xảy ra chuyện, A Hành chúng ta..."

"Dương Dương!" Đánh gãy lời nói, Sầm Ngộ Hành biết cậu muốn nói gì, "Dương Dương, em nên biết, nếu không ở cạnh em, ta cũng không bao giờ ở cạnh sư huynh em, đối với hắn ta chỉ có sự cảm kích, em cứ tiếp tục nói như vậy, chỉ sợ lòng ta đau muốn chết."

Mạc Chi Dương rũ mắt, cũng không biết trả lời như thế nào, rối rắm lưỡng lự.

"Kỳ thật cũng là ta không đúng, ta cho rằng sư huynh sẽ không để ý, đều do ta không tốt, làm hại huynh đệ các em khắc khẩu, nhưng ta yêu em là sự thật, em không thể bởi vì hắn, vứt bỏ ta như vậy."

Sầm Ngộ Hành đáng thương vô cùng nhìn cậu, giống như chó lớn bị vứt bỏ.

Emmm, trà xanh đã xuất , Mạc Chi Dương nắm chặt tay.

"Ai, em biết rồi." Giả bộ mắc mưu, Mạc Chi Dương thở dài, xem như thỏa hiệp.

Nghe vậy, Sầm Ngộ Hành vui mừng, nâng cằm cậu lên hôn, hôn xong, mới kéo người vào trong lòng ngực, "Ta vẫn luôn xem sư huynh em là huynh đệ, chỉ là không nghĩ đến hắn sẽ hiểu lầm, đều trách ta không tốt."

Chua, mùi trà quá nồng, Mạc Chi Dương không có lời gì để nói.

Ôn Kha Lăng nằm trên giường, có thể nghe được toàn bộ hành trình hai người nói chuyện, nhưng không thể động đậy, nói cũng không ra lời, chỉ có thể thầm mắng trong lòng một đôi cẩu nam nhân.

Mạc Chi Dương có thể cảm nhận được Ôn Kha Lăng đang cố gắng gồng mình, nhịn không được nhếch khóe miệng: hỏi ngươi có tức hay không? Làm đến bước này cũng không ai để ý.

Sầm Ngộ Hành không nhàn như vậy, hôm trước cùng hoàng đế thương lượng, còn phải xử lý thỏa đáng, Mạc Chi Dương cứ như vậy ở lại Uy Nhuy Các chiếu cố sư huynh.

"Sư huynh, uống cháo đi."

Cháo thịt quấy nóng hầm hập, Mạc Chi Dương ngồi vào mép giường, khuôn mặt nhỏ tái nhợt chiếu cố hắn.

Mặc cho ai nhìn nói một câu: huynh đệ tình thâm, sư đệ thân tàn còn cố gắng chiếu cố sư huynh.

Nào biết Ôn Kha Lăng hận chết vị sư đệ này, căn bản không tiếp nhận ý tốt của cậu, thậm chí giơ tay hất đổ chén cháo, "Ngươi cút cho ta."

"Sư huynh!" Mạc Chi Dương giật giật hé miệng, cuối cùng không nói, thuận theo ngồi xuống sàn nhà dọn dẹp mảnh vỡ.

Mặc cho ai nhìn vào nói một câu: Thật bạch liên.

Trần gia không hiểu chuyện, nhiều lần xúc phạm hoàng gia, hoàng đế không muốn nhịn, liền phái Sầm Ngộ Hành âm thầm hành sự, muốn nhược điểm bắt lấy Trần gia, một lưới bắt hết Trần gia.

Dù sao mặc kệ sư huynh có cay độc thế nào, mắng chửi thế nào, Mạc Chi Dương đều không cãi lại.

Niên Thành nhìn mà đau lòng, rõ ràng Vương gia đoạt được sư đệ, cuối cùng, làm hại hai huynh đệ trở mặt thành thù, sư đệ còn bị sư huynh khi dễ như vậy.

Muốn nói Ôn y sư, thật sự không biết xấu hổ, Vương gia rõ ràng không thích hắn, lại còn như vậy.

"Mạc thần y, vẫn nên để nô tài đưa cơm cho Ôn y sư." Vương gia đã nhiều ngày không ở trong phủ, Niên Thành phụng mệnh xem trọng hai vị này, nhìn thấy Mạc thần y bị khi dễ như vậy, có chút không đành lòng.

"Không, ta muốn bồi thường cho sư huynh." Mạc Chi Dương đẩy hắn ra muốn lấy lại đồ ăn trong tay, "Đều trách ta."

Niên Thành cảm khái, Mạc thần y quả nhiên đáng thương, "Mạc thần y, kỳ thật ngài đưa vào, hắn cũng chưa chắc muốn ăn."

"Ta biết, nhưng thân thể sư huynh không tốt, nếu không ăn cái gì cũng không tốt." Mạc thần y thở dài, xoay người vào nhà.

Quả nhiên, không bao lâu trong phòng liền truyền ra đến mắng chửi cùng thức ăn bị ném xuống nhà.

Niên Thành thở dài: Mạc thần y thật thảm, bị Vương gia lừa đến tay, ăn sạch sẽ rồi, còn phải đối mặt với sư huynh quở trách, rõ ràng đều không phải cậu sai.

Lại yên lặng dọn dẹp xong đồ vật, Mạc Chi Dương rời đi.

"Sầm Ngộ Hành không ở đây, cậu còn muốn diễn kịch?" Hệ thống xem không hiểu, ký chủ không phải một người tự rước khổ, sao còn ở trước mặt hắn chịu nhục.

"Ôn Kha Lăng sẽ không bỏ qua cho tao." Mạc Chi Dương quá hiểu rõ, đối với hắn nhân từ nhưng đối với bản thân tàn nhẫn.

Vào đêm, Sầm Ngộ Hành mới vội vàng cầm một quyển mật sách trở về, chạy vào trong thư phòng, vốn muốn đi tìm Dương Dương, nhưng không biết vì sao, rồi lại đi tìm Ôn Kha Lăng trước.

Lúc này mưa đầu mùa đã tí tách rơi.

"Ngộ Hành." Ôn Kha Lăng đến bây giờ còn chưa ngủ, muốn chờ hắn đến, "Ngộ Hành, chàng rốt cuộc đã trở lại."

Mắt thấy hắn muốn đi qua, Sầm Ngộ Hành nhanh chóng nghiêng người tử né tránh, "Ôn y sư, không thể như thế."

Ôm không được, trong lòng Ôn Kha Lăng hận muốn chết, cuối cùng chỉ có thể làm bộ ủy khuất, "Ngộ Hành, chàng biết không? Mạc Chi Dương hắn đối xử với ta thế nào?" Nói, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay chồng chất vết thương, "Hắn không cho ta ăn cơm, còn đánh chửi ta, nói ta tránh xa chàng một chút, Ngộ Hành chàng xem tay của ta."

"Này?" Nhìn thấy cánh tay hắn đều là vết thương, bị phỏng hay bị cứa trúng gì cũng có, Sầm Ngộ Hành nhíu mày, "Này sao lại thế này?"

"Là Mạc Chi Dương đánh ta, chàng xem đều là hắn." Ôn Kha Lăng giơ tay lên trước mặt hắn, "Chàng xem, đều là hắn đánh ta, bức ta rời đi, Ngộ Hành, Mạc Chi Dương hắn không phải người tốt, thật sự."

Sầm Ngộ Hành đẩy tay hắn ra, "Dương Dương không bao giờ làm loại chuyện này, ngươi đừng lại lừa mình dối người Ôn y sư." Nếu nói hắn tự làm, còn có thể tin một chút.

"Sao chàng không tin? Mấy ngày này chàng không ở đây, Mạc Chi Dương đều không cho ta ăn cơm, còn gọi Niên Thành ở bên ngoài nhìn ta, Ngộ Hành, chàng không tin ta sao?" Ôn Kha Lăng bi thương rơi lệ, khóc đến ủy khuất.

Chịu không nổi hắn bôi nhọ Dương Dương như vậy, Sầm Ngộ Hành xoay người đưa lưng về phía hắn, "Ngươi không cần ở đây nói bậy, Dương Dương tuyệt đối không thể làm loại chuyện này."

"Nhưng mà hắn làm, là hắn làm Ngộ Hành, chàng tin không thể tin ta sao?" Ôn Kha Lăng đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo hắn, "Chàng tin ta, ta chưa từng lừa gạt chàng, Mạc Chi Dương hắn là tên tiện nhân, chán sẽ diễn trò, chàng đừng bị hắn lừa."

"Ngươi buông ra!" Bị ôm lấy, toàn thân Sầm Ngộ Hành nổi da gà, "nếu lại nói bậy về Dương Dương một câu, đừng trách ta không lưu tình."

Hai người ở trong phòng xô đẩy dây dưa, cửa vào lúc này bị đẩy ra.

"Hóa ra, ta ở trong mắt sư huynh, lại là một kẻ thích diễn trò tiện nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro