Chương 18. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Chi Dương nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hốc mắt đỏ ửng.

Niên Thành khom người đứng ở một bên, rốt cuộc biết Vương gia vì sao, đã tối như vậy còn gọi Mạc thần y tới, hóa ra muốn để cho cậu hiểu vị sư huynh này đối xử với cậu thế nào.

Vương gia quả nhiên cao tay, một lần dứt khoát, để Ôn y sư nói cho Mạc thần y hiểu ra, châm ngòi tình cảm giữa hai người, Mạc thần y sẽ không còn áy náy với Ôn y sư.

Tuyệt.

"Hóa ra, hóa ra trong mắt huynh đệ là một tên tiện nhân." Mạc Chi Dương không còn cầm nổi nước mắt, từng giọt tí tách rơi xuống, cắn môi dưới, "Vì sao như thế?"

Mạc Chi Dương: Đúng vậy, sao lại vậy? Ta đúng là biết diễn kịch đó.

"Ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Nhìn thấy cậu, Ôn Kha Lăng có hơi hoảng loạn, nhưng việc đã đến nước này, đã không còn đường lui nữa, cuối cùng vẫn cắn răng nói hết mọi chuyện ra, "Vốn dĩ chính là như thế, ngươi lấy lòng sư phụ, sư phụ yêu thương ngươi, lại xem nhẹ ta, chẳng lẽ không phải rõ ràng trước mắt sao?"

"Đó là bởi vì, là bởi vì sư huynh trước nay đều không lắng nghe lời sư phụ nói, khi sư phụ giảng bài, sư huynh vẫn ngủ gà ngủ gật, thế cho nên sư phụ mới vậy." Mạc Chi Dương đối với điểm này, không dám gạt bừa, nếu hắn cố gắng chăm chỉ học y thuật, đâu đến mức như vậy.

"Ngộ Hành, chàng nói, đến cuối cùng chàng vẫn chọn hắn không phải ta?" Ôn Kha Lăng bất cứ giá nào, túm chặt tay hắn, "Hôm nay chàng chỉ có thể chọn một người, đừng quên là ai cứu chàng."

Trong lúc Sầm Ngộ Hành muốn đẩy hắn ra, Mạc Chi Dương đột nhiên hét lên, "Đủ rồi!"

Nức nở chạy khỏi chỗ này.

"Dương Dương!" Vốn dĩ hắn không quan tâm, Sầm Ngộ Hành chỉ có một người tên Dương Dương, hất người ra, trực tiếp chạy khỏi cửa, mưa mùa xuân rất lạnh, không thể để cậu xảy ra chuyện.

"Sầm Ngộ Hành, nếu chàng bước ra khỏi đây, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!" Mắt thấy hắn muốn chạy đi, Ôn Kha Lăng nhẹ giọng nói, "Ngộ Hành, ta cũng có thể."

"Ngoại trừ Dương Dương, người khác đừng mơ." Sầm Ngộ Hành thậm chí không thèm quay đầu, xông vào màn mưa.

Chạy trốn quá gấp, Mạc Chi Dương không chú ý dưới chân, khi chạy ngoài, bị vạt áo vướng ngã, té sấp mặt xuống đất, nước bùn bắn hết lên người, nhưng mà cậu không còn sức lực bò dậy.

"A, tại sao lại như vậy!" Phẫn hận đấm mạnh xuống đất, toàn thân không còn chỗ nào sạch sẽ, nhưng không thể so với Mạc Chi Dương thương tâm lúc này.

Sầm Ngộ Hành đuổi theo, thấy cậu té ngã trên đất, nhanh chóng bế cậu lên, "Dương Dương, em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không."

"Vì sao. Vì sao lại đối xử với ta như vậy?" Mạc Chi Dương ôm chặt cổ hắn, nước mắt hòa quyện với nước mưa, "Ta cho rằng sư huynh thiệt tình yêu thương ta, tình cảm huynh đệ nhiều năm, vì sao diễn ra cớ sự thế này?"

Làm đầu sỏ gây tội Sầm Ngộ Hành, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, "Dương Dương."

"Vì sao, vì sao!"

Khóc đến thương tâm muốn chết, khiến người đau lòng.

"Không phải do em." Sầm Ngộ Hành bế người lên, chung quy không thể cứ để cậu dầm mưa thế này.

Nhìn phòng trống rỗng, Ôn Kha Lăng hận nghiến răng nghiến lợi, "Sầm Ngộ Hành, Mạc Chi Dương, ta nhất định phải khiến các ngươi trả giá."

Bị ôm về phòng, ánh mắt Mạc Chi Dương vô hồn, Sầm Ngộ Hành nói cái gì cũng không nghe.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể giúp cậu thay y phục, đút trà gừng.

"Dương Dương, em nghỉ ngơi đi." Sầm Ngộ Hành đắp chăn đàng hoàng cho cậu.

"Ta không hiểu vì sao mọi chuyện lại như thế." Mạc Chi Dương đột nhiên vươn tay từ trong chăn, nắm lấy góc áo hắn, "Ta chưa từng nghĩ sẽ thế này."

Kỳ thật lúc đó hắn đến tìm cậu, Mạc Chi Dương đã đoán được khái đoán kế hoạch lão sắc phê, phối hợp diễn với hắn.

"Dương Dương, là hắn không xứng với em, em yên tâm." Nắm chặt bàn tay cậu, Sầm Ngộ Hành thở dài, thấy cậu như thế thương tâm, nhất thời không biết việc này hắn làm đúng hay sai.

"Sau khi sư phụ chết, cũng chỉ có ta và sư huynh, sống nương tựa lẫn nhau, ta cho rằng, sư huynh vẫn luôn yêu thương ta, không ngờ, đều là ảo giác của ta."

Nói, Mạc Chi Dương khổ sở nhắm mắt lại, xoay người đối mặt với vách tường, diễn kịch là diễn kịch, nhưng cậu vẫn muốn ăn đá bào.

"Dương Dương, về sau có ta, về sau em đã có ta, đừng đi để ý những người khác được không?" Sầm Ngộ Hành nắm chặt tay cậu, những lời tuyên cáo này có bao nhiêu nghiêm túc.

Ôn Kha Lăng biết, lúc này hắn đã không còn con đường nào để lui nữa, cũng không muốn hòa hoãn cái gì, chỉ nghĩ muốn hai người kia trả giá đắt.

"Tiện nhân!" Càng nghĩ càng giận, túm một cây nến ném xuống đất, hung hăng đạp trên mặt đất, "Đều là tiện nhân! Một hai phải đi thích phế vật thấp kém, ta nhất định phải để ngươi trả giá đắt."

Trong lúc nóng giận, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng tủ y phục bị mở ra, "Là ai?" Đột nhiên vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một tên mặc đồ đen từ trong tủ bước ra, "Ngươi là ai?"

"Ngươi muốn trả thù Sầm Ngộ Hành sao?" Nam nhân nói, nhưng câu nói mang theo khẩu âm kỳ quái, vừa nghe đã biết không phải người Trung Nguyên.

Vương phủ từ trước đến nay đề phòng nghiêm ngặt, không có khả năng kẻ cắp tùy ý xông tới, mà Sầm Ngộ Hành lại không biết, Ôn Kha Lăng nhíu mày, "Ngươi là ai?"

"Là một người có thể giúp ngươi." Đôi mắt tên kia mang theo một tia đánh giá, không ngờ người được xưng là quý quân tử Đại tướng quân Diệp Triều, lại có một đoạn tình cảm thế này.

Ôn Kha Lăng nghe vậy, cười lạnh, "Giúp ta?"

"Đúng, giúp ngươi trả thù Sầm Ngộ Hành, còn tên sư đệ kia nữa." Hắc y nhân đi đến trước mặt hắn, hơi cúi người, "Ngươi không phải hận bọn hắn sao? Nếu là ta, ta cũng sẽ chọn ngươi, mà không phải tên sư đệ phế vật kia."

Hắn càng ngày càng lại gần, Ôn Kha Lăng có thể ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, là một tên không khoẻ, "Ồ , ngươi nghĩ trả thù như thế nào?" Nghiêng người né tránh.

Người này, thân hình cao lớn, thoạt nhìn không giống người Trung Nguyên.

"Ta chỉ muốn ngươi giúp ta lấy một ít đồ vật, ta có thể mang ngươi đi, để ngươi tận mắt nhìn thấy Sầm Ngộ Hành hối hận, tận mắt nhìn thấy hắn trả giá, như thế nào?" Nam nhân đứng dậy, rất có hứng thú nhìn con mồi sắp bị mê hoặc.

Vì yêu mà sinh hận, rất dễ làm ra chuyện ngu xuẩn.

"Được, nhưng trước tên ngươi nói cho ta đó là thứ gì." Ôn Kha Lăng có chút tâm động, biết rõ người nam nhân trước mặt này không đơn giản, nhưng vẫn dao động.

Nghĩ đến Sầm Ngộ Hành sẽ khóc lóc quỳ xuống cầu xin trước mặt hắn, khoái cảm trả thù từng bước một ăn mòn lý trí.

"Là một phong thư, giấu ở trong thư phòng Sầm Ngộ Hành, bên trong có một ít thông tin rất quan trọng đối với ta." Biết hắn mắc mưu, nam nhân thở dài, "Trong đó có hành tung của thê tử ta, giấu ở trong bức mật thư, hoàng đế cưỡng ép bắt thê tử của ta đi, hai chúng ta đều là người si tình, có thể giúp đỡ cho nhau không phải sao?"

"Được."

Cân nhắc mãi, Ôn Kha Lăng đồng ý, ra vào Vương phủ, không phải việc khó.

"Kia được, nhưng ta còn phải trốn ở chỗ này." Nam nhân ném xuống những lời này, trốn vào trong ngăn tủ.

Ôn Kha Lăng căn bản không biết hắn ở chỗ này bao lâu rồi, có bản lĩnh như vậy, tuyệt đối không phải người đơn giản, nhưng không phải người đơn giản, mới có thể mượn hắn trả thù Sầm Ngộ Hành.

Ngày hôm qua Mạc Chi Dương có chấp niệm với đá bào quá nên ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh dậy, đã không thấy Sầm Ngộ Hành, "Hắn đi nơi nào?"

"Hoàng đế hình như tìm được chứng cứ Trần gia thông đồng với địch phản quốc, hắn đi giải quyết sự việc." Hệ thống phải nói thật, hoàng đế này không đơn giản.

"Vậy khá tốt, lão tử có thể đi ăn đá bào!" Không có hắn ở đây, Mạc Chi Dương không cần giả vờ tâm tình không tốt, ăn không vô.

Hệ thống: Lão sắc phê vĩnh viễn không bao giờ gây trở ngại cậu cơm khô.

Hai ngày này Vương gia đều không về, Niên Thành sợ Mạc thần y xảy ra chuyện, nên đi chiếu cố cậu, Ôn Kha Lăng không ai nhìn, tìm một cơ hội trộm lẻn vào thư phòng hắn.

Mới vừa trốn vào thư phòng, ngoài cửa liền tiếng nói.

"Thư phòng đã hai ngày chưa được quét tước, còn muốn đi vào hay không?"

"Vương gia nói, ai cũng không thể đi vào, chúng ta vẫn nên dọn chỗ khác đi."

Hai nha hoàn vừa nói xong, liền đi phòng khác, tránh ở phía sau cây cột Ôn Kha Lăng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Nghe nói thứ kia ở trong ống trúc, bên trong là một phong thư, hẳn là sẽ cực kỳ bí ẩn.

Ôn Kha Lăng biết, đồ vật bí ẩn, Sầm Ngộ Hành sẽ có một ngăn bí mật, hắn đã từng làm trò ở trước mặt hắn lấy ra.

Lặng lẽ đi đến trước giá sách, lấy chiếc bình sứ xanh trắng trên giá thứ ba xuống, đôi tay để ở trên tường, nhẹ nhàng nhấn một cái, một cái ngăn bí mật mở ra, "Ở chỗ này."

Bên trong cất giấu một ít thư tín, còn có một ống trúc trong đó, Ôn Kha Lăng lấy ống trúc ra, nhìn thấy mảnh ngọc bội kia, hừ lạnh một tiếng, "Là do ngươi tự tìm."

Có được ta không thích, cố tình đi thích một tên phế vật.

Để lại mọi thứ về chỗ cũ, mở ống trúc lấy ra thư tín bên trong, xác thật là một phong thư, mới yên tâm, giấu ống trúc rồi rời đi.

Ôn Kha Lăng ở Vương phủ ở đã hơn một năm, ngày thường tới tới lui lui cực kỳ tự nhiên, ai cũng không chú ý hành tung hắn.

Chờ an toàn trở về phòng lúc, liền giao ống trúc cho người kia, "Thứ ngươi muốn tìm."

"Ha ha ha ha!" Quả nhiên là trời phù hộ Đại Hãn ta, trời phù hộ Đại Hãn ta!

Nam nhân nhận lấy ống trúc, quý trọng vuốt ve, "Ngươi yên tâm, nam nhân thảo nguyên chúng ta từ trước đến nay nói lời giữ lời, ta nhất định sẽ để ngươi nhìn thấy Sầm Ngộ Hành thảm trạng."

"Ngươi nói cái gì?" Ôn Kha Lăng không nghe hiểu những lời này.

Nam nhân cất ống trúc, cũng không trả lời hắn nói, trực tiếp một quyền đánh ngất hắn, khiêng hắn đi ra ngoài.

Tới khi còn dễ dàng, thời điểm nam nhân phát hiện nơi này có không ít ám vệ, tuy rằng khinh công lợi hại, nhưng vẫn bị phát hiện.

Khiêng người bị trúng một mũi tên mới có thể chạy thoát.

Niên Thành biết sau ám đạo không tốt, chỉ có thể chạy nhanh đi thỉnh Vương gia trở về.

Nhưng Sầm Ngộ Hành rất bận, mang binh lấy lôi đình bắt lấy Trần gia một nhà già trẻ, sau khi giao cho bệ hạ, sau khi một thân nhung trang hồi phủ, mới nghe nói chuyện này.

Nghe nói việc này xong, mới nói một tiếng, "Không xong, trúng kế!"

Bỏ xuống Niên Thành vội vàng chạy tới thư phòng, mở ra ngăn bí mật, ống trúc bên trong đã không thấy, duy còn lại ngọc bội Ôn Kha Lăng đánh rơi lúc trước.

"vì sao ngươi phải thông đồng với địch phản quốc?" Sầm Ngộ Hành lấy ra mảnh ngọc bội kia, gắt gao nắm chặt trong tay, "Do bổn vương quá bất cẩn."

"Làm sao vậy?"

Mạc Chi Dương nghe Niên Thành nói hắn ở thư phòng, mới đặc biệt đến xem.

"Dương Dương." Sầm Ngộ Hành quay đầu nhìn về phía người tiến vào, vẻ mặt khó xử, "sư huynh của em, trộm đi thứ mấu chốt nhất của Diệp Triều."

"Cái gì?" Đờ mờ, Ôn Kha Lăng kia đầu óc có bệnh sao? Mạc Chi Dương chạy qua trước mặt hắn, "Trộm đi thứ gì?"

Sầm Ngộ Hành: "Một phong thư."

"Một phong thư?" Không có khả năng, chỉ là bức thư bình thường không đến mức làm lão sắc phê như vậy, Mạc Chi Dương theo ánh mắt hắn, nhìn thấy ngọc bội trên tay hắn, "Mảnh ngọc bội này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro