Chương 2. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gọi khiến hắn hồi thần, Sầm Ngộ Hành mới kinh ngạc phát hiện hắn lại có lúc xuất thần với một người như vậy, thật sự không nên, không nên như thế, quả thực trông rất đồi phong bại tục.

"Sư huynh, huynh thật lợi hại." trong mắt Mạc Chi Dương đều là sùng bái, "Đệ về chuẩn bị thuốc tắm." Nói xong xoay người chạy chậm ra đình, "Ngài có thể về sớm một chút!"

Cổ vũ giống như một đứa trẻ.

Cậu như vậy, làm Ôn Kha Lăng cũng yên lòng: Xem ra, sư đệ cũng muốn sớm trở về, mới đưa ra yêu cầu tắm thuốc.

Nhưng Sầm Ngộ Hành có chút không vui: Cậu hình như rất muốn rời khỏi đây.

Mạc Chi Dương liếc nhìn ánh mắt hai người, chạy trốn giống như một học sinh vừa được giáo viên cho tan học.

Chạy hết hành lang, chợt dừng lại, xác định bọn họ nhìn không đến, mới ghét bỏ nói, "Giả ngốc cũng khó ghê."

Nếu không biểu hiện ra dáng vẻ muốn về nhà, chỉ sợ Ôn Kha Lăng còn sẽ ở giữa làm khó dễ, hiện tại Sầm Ngộ Hành, có cảm tình với cậu, không thể lấy cứng đối cứng.

Tùy thời mà động, mới là thượng sách.

"Sư đệ ta chưa từng rời khỏi sơn cốc, cho nên đệ ấy luôn trông ngống ngày trở về, Ngộ Hành chàng không cần quá để ý." Ôn Kha Lăng vì hắn rót nước trà.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm: May mắn sư đệ chưa phát hiện cái gì.

"A Lăng không cần lo lắng." Nghe hắn nói như vậy, Sầm Ngộ Hành trong lòng thoáng thoải mái, nâng ly trà lên, nhưng không có ý định uống.

Mạc Chi Dương nhanh chóng đi chuẩn bị thảo dược, thật ra có tắm thuốc hay không cũng không quan trọng, chẳng sợ nếu không tắm thuốc, trong vòng nửa năm cũng có thể loại trừ dư độc.

Nhưng, nếu không nói thuốc tắm mà nói, chỉ sợ không có cơ hội ở chung một mình với Sầm Ngộ Hành, Ôn Kha Lăng người này, thật sự rất cẩn thận, chưa bao giờ cho bọn hắn có cơ hội ở chung.

Hơn nữa, chỉ cần cởi y phục là có thể phát sinh rất nhiều chuyện nhaa~.

Lão sắc phê vị diện này, lại là chính nhân quân tử, thật sự là quá buồn cười, lão sắc phê thế mà dám cầm kịch bản chính nhân quân tử?

Nhưng chính nhân quân tử, lại có cách xử lý chính nhân quân tử, nhóm tiểu bạch liên chú ý một chút cái này gọi là lược pháp bạch liên công lược lão công.

"Mạc thần y."

Sầm Ngộ Hành tiến vào, trong phòng trống rỗng, ở giữa gian phòng đã đặt sẵn thùng nước tắm, bên trong là làn nước nóng nâu thẫm có hương dược phẩm, Mạc thần y đã ngồi sẵn trên bàn điều chế hương liệu.

"Ngài, thoát y trước đi ạ." Mạc Chi Dương chuyên chú nghiên cứu dược liệu trên tay, tựa hồ không đếm xỉa tới hắn.

Hắn chưa từng ở trước mặt người khác thoát y, có phần lúng túng, Sầm Ngộ Hành nhìn thùng tắm, "Mạc thần y không ra đi sao?"

"Đi ra ngoài?" Mạc Chi Dương làm bộ nghi hoặc, nghiêng đầu, "Đi ra ngoài làm cái gì? Ta còn phải thi châm cho ngài, ngài sao còn đứng ở đó?"

Ngữ khí còn có phần không vui, buông việc trong tay đi qua kéo y phục, "Nếu lại trì hoãn, thuốc tắm lạnh đi, đến lúc đó lại phải thay nước mới."

"Ai!"

Sầm Ngộ Hành còn không kịp nói gì, đai lưng đã bị kéo xuống, vội che vạt áo lại, "Không cần không cần, bổn vương tự mình thoát, tự mình thoát."

Người này sao lại có thể càn rỡ như vậy, Sầm Ngộ Hành vừa định quát lớn, kết quả nhìn vào đôi mắt long lanh trong sáng ấy, tràn đầy quan tâm, lời nói liền bị chặn ở cổ họng.

Thoạt nhìn, cậu chỉ là lo lắng thuốc tắm nguội đi.

"A? Vậy ngài tự thoát, nhanh lên ta còn đổ dược liệu." Dặn dò một câu, Mạc Chi Dương giống chưa từng phát hiện cái gì, tiếp tục đi đến bên bàn mân mê dược liệu.

Sầm Ngộ Hành hơi đơ ra, Mạc thần y nhìn tính tình đơn thuần, cũng không giống như người càn rỡ, nhưng thật ra là hắn, nghĩ quá nhiều, hiểu lầm ý tốt của cậu.

Có thể là gần đây bị A Lăng dọa, gần đây A Lăng cũng như thế, luôn động tay động chân, khiến hắn không thích.

Mạc Chi Dương không quay đầu lại, nghe được tiếng vải bị cởi rs, biết gia hỏa này đang cởi y phục: nhóm tiểu bạch liên nhớ kỹ, đối với loại đối tượng tính cách công lược này, chọc nhất định phải chọc, nhưng khi chọc ghẹo, nhất định phải tỏ ra quân tử hơn hắn.

Hắn chính nhân quân tử, ngươi phải chính nhân quân tử hơn hắn, nhưng không ảnh hưởng đến quy trình ngươi kéo y phục hắn xuống.

"Tốt." Mạc Chi Dương nghe được tiếng nước, cũng chuẩn bị những dược phẩm cần thiết xong, xoay người nhìn thấy người đã ngâm nước trong thùng nước.

Bưng dược liệu qua đó, đổ vào nước ấm.

"Bổn vương cần ngâm bao lâu?" Sầm Ngộ Hành nín thở.

"Nước lạnh là có thể ra ngoài." Mạc Chi Dương đi lấy ngân châm, đi đến phía sau hắn ý định châm cứu, liền thấy phần lớn sau lưng hắn đều là sẹo lớn chồng sẹo bé, "Sao lại thế này?"

Nhịn không được chạm lên vết sẹo trên vai hắn.

Ước chừng do đang tắm thuốc, Sầm Ngộ Hành có thể cảm nhận rõ ràng được lòng bàn tay cậu đang chạm vào vết sẹo kia, vuốt ve miệng vết thương, nước bây giờ lại giống như lửa.

"Có đau hay không?" Mạc Chi Dương ngữ khí tràn đầy đau lòng.

Bị thương nhiều như vậy, lão sắc phê nhất định rất đau, chớp chớp đôi mắt, cố gắng xua tan hơi nước trong mắt.

"Hành quân đánh giặc, nơi nào không thể bị thương." đôi tay Sầm Ngộ Hành ngâm trong thuốc tắm, gắt gao nắm thành quyền, có thể nghe ra trong giọng nói Mạc thần y có phần quan tâm lại càng đau lòng.

Cậu đau lòng cho hắn sao? Nhưng thật ra hắn cũng chưa hề đau lòng cho bản thân lấy một lần.

Phụ thân nói nam tử phải bảo vệ quốc gia, da ngựa bọc thây; mẫu thân nói, nước mắt nam nhi không dễ rơi, từ nhỏ Sầm Ngộ Hành đều dựa theo yêu cầu cha mẹ mà lớn lên.

Lớn lên, đảm nhiệm chức vị tướng quân, vác trên vai là niềm hy vọng của bá tánh, bá tánh cảm thấy hắn là tướng quân bách chiến bách thắng, không bao giờ để lộ sự mềm yếu của bản thân, tất cả mọi người cho rằng Sầm Ngộ Hành rất kiên cường, được người khác đau lòng vẫn là lần đầu tiên.

"Ha, không sao." Sầm Ngộ Hành có chút cảm động.

"Ta châm nha." Mạc Chi Dương ôn nhu, nhận thấy được cảm xúc hắn biến hóa, cười đắc thắng: Cậu đã sớm tìm hiểu kỹ bối cảnh này rồi, nam nhân kiên cường như thế nào cũng cần nhận được sự đồng cảm.

Há há há, lần đầu tiên được người khác đau lòng, lão sắc phê rất cảm động đúng không?

Tắm trong dược liệu khiến mí mắt nặng trĩu xuống, Sầm Ngộ Hành dựa vào thùng tắm ngủ gật, rất thích loại yên lặng này, nhưng sự yên lặng đó lại bị một trận tiếng đập cửa "nhẹ nhàng" đảo loạn.

"Ngài trước nghỉ ngơi, ta đi xem." Mạc Chi Dương săn sóc xoa thái dương hắn.

Ước chừng như bị mê hoặc, Sầm Ngộ Hành tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, chỉ cảm thấy người kia rất ôn nhu.

"Sư huynh, huynh đã đến rồi?" Mạc Chi Dương không cần mở cửa cũng biết là ai, nhìn thấy hắn tới, làm bộ vui sướng, "Sư huynh nếu huynh đã tới, vậy đệ đi trước, vậy trong hương dược, muốn ngủ."

Đem nơi này giao cho Ôn Kha Lăng, hắn nhất định sẽ làm loạn.

"Ừ." Ôn Kha Lăng rất vừa lòng với sư đệ thức thời, đem cửa đóng lại, trong phòng cũng chỉ dư lại hai người.

"Ngộ Hành, chàng có khỏe không?" Vừa tiến đến, Ôn Kha Lăng lập tức bắt lấy hắn nói chuyện, muốn dụ hắn nói ra lời thật lòng, xem sư đệ có nói lỡ miệng hay không.

Sầm Ngộ Hành thật sự mệt, không muốn nói chuyện cùng hắn, lễ phép ứng một tiếng, "Ừ."

Có thể tin, Ôn Kha Lăng một lòng chỉ nghĩ đến lời khách sáo, không chú ý biểu tình hắn, lôi kéo hắn hỏi đông hỏi tây.

Hỏi Sầm Ngộ Hành đến phiền, nhưng nề hà hắn là ân nhân cứu mạng, chỉ có thể nhẫn nại, nhưng tâm tình lại bị hắn lần lượt hỏi chuyện càng ngày càng bực bội.

Nếu là Mạc thần y ở đây thì tốt rồi, cậu......

Không đúng!

Nhận ra hắn đang suy nghĩ cái gì, Sầm Ngộ Hành mở choàng mắt, nhìn thấy trước mặt là khuôn mặt trương diễm như đào lý, không quá yêu diễm lệ hoa nhi.

"Ngộ Hành, chàng sao rồi?" Ôn Kha Lăng nhận thấy thần sắc hắn không giống bình thường.

"Không sao, chỉ là thuốc tắm này đã nguội rồi, không thể tiếp tục ngâm, ta phải lên, A Lăng ngươi đi ra ngoài trước, ta thay y phục." Sầm Ngộ Hành xoa xoa trán, đem người không nên xuất hiện đuổi ra khỏi đầu óc.

"Hai chúng ta, còn cần phải đề phòng như thế?" Có chút không vui, Ôn Kha Lăng biết tính tình hắn, tuy rằng oán giận, nhưng vẫn nghe lời.

Mạc Chi Dương nói đi ngủ là thật sự đi ngủ, nằm ở trên giường ngáp.

"Cậu một cái cởi sạch lão sắc phê ném cho nam nhân khác, có phải cậu ngại mình đội nón xanh không đủ hay không?" Hệ thống sắp tức chết rồi,

"Mày sốt ruột cái gì? Tao với Sầm Ngộ Hành ở một chỗ lâu như vậy, Ôn Kha Lăng nhất định lo lắng tao tiết lộ bí mật ra ngoài, tao tránh khỏi chỗ đó, cho hai người bọn họ ở một chỗ, dựa theo tính cách cẩn thận của Ôn Kha Lăng, nhất định thi nhau hỏi thăm Sầm Ngộ Hành, nhưng khi tao ở đó, cố ý thả vào một ít hương dưỡng thần, Sầm Ngộ Hành muốn ngủ nhưng bên tai lại luôn có tiếng thì thầm, chắc chắn sẽ thấy Ôn Kha Lăng phiền, hắn cực ỳ phiền, so sánh với bổn bạch liên an tĩnh ôn nhu, người so người sẽ tức chết."

"Đờ mờ cuộc đời?" Hệ thống cho rằng ký chủ ở tầng một, không ngờ cậu ở tận tầng 80.

Nhóm tiểu bạch liên nhớ kỹ: Xem xét thời thế, phải biết khi nào nên an tĩnh, khi nào có thể làm, việc nhỏ có thể náo loạn, việc lớn không thể hồ đồ.

"Nhanh chóng ngủ đi, buổi tối tao còn phải làm chuyện đại sự." Mạc Chi Dương nằm xuống phịch một cái, lăn cái thân ra ngủ.

Hệ thống hiện tại đang nóng lòng muốn thử, gấp không chờ nổi xem ký chủ làm chuyện đại sự.

Vào đêm khuya, Sầm Ngộ Hành không ngủ được, hơn nữa tinh thần rất phấn chấn, ước chừng do buổi chiều ngủ một lát, chỉ có thể ngồi trong thư phòng xem binh thư.

Đến khi nửa đêm, nóc nhà truyền đến tiếng nhấc ngói nhẹ nhàng.

Nháy mắt khiến cho chú ý Sầm Ngộ Hành, nhăn mày lại, không muốn rút dây động rừng, lặng lẽ buông binh thư xuống, xoay người cầm lấy thanh ngân thương ở một bên.

Đột nhiên tay cầm ngân thương, giơ lên cao quá đầu, nhắm ngay chỗ vừa mới phát ra tiếng động, nhảy lên, mũi thương phá vỡ mái ngói nóc nhà, người theo sát phi thân đi lên.

"A!"

Chờ đâm thủng nóc nhà, Sầm Ngộ Hành nghe được một tiếng kêu quen thuộc, quay đầu vừa thấy, liền phát hiện lại là Mạc thần y, cậu lão choạng ngã xuống, rơi tự do xuống phòng.

Cơ hồ theo bản năng, mũi chân Sầm Ngộ Hành nhẹ nhàng phi thân qua, người sắp sửa ngã xuống vững chắc ôm lấy, nhảy xuống phòng, an toàn chạm đất.

"Ư!"

Mạc Chi Dương sợ tới mức cả người phát run, gắt gao bắt lấy vạt áo hắn, miệng nhấp như bị dọa sợ, một bộ muốn khóc lại không dám, hơi...đáng yêu.

"Nửa đêm nửa hôm sao lại là ngươi?" Sầm Ngộ Hành có chút kinh ngạc.

"Làm ta sợ muốn chết." Mạc Chi Dương gắt gao bắt lấy vạt áo hắn, đốt ngón tay đã trở nên trắng, "Đột nhiên, đột nhiên muốn đến đây."

Sầm Ngộ Hành không phát hiện vấn đề, hỏi lại cậu, "Sao lại đến từ nóc nhà?"

"Ngủ quên, rời giường không có cơm ăn, nhưng đói ngủ không được, phải ra ngoài tìm cơm ăn." Mạc Chi Dương dứt lời, cúi đầu không dám nhìn hắn, thanh âm mềm mại xin lỗi, "Kia cái đó, thực xin lỗi, nhưng ta quá đói bụng ngủ không được."

"Phụt." Sầm Ngộ Hành nhịn không được cười ra tiếng, lúc trước sao không cảm thấy Mạc thần y đáng yêu như vậy, "Kêu nha hoàn đưa đi là được, sao phải đi một mình?"

Mạc Chi Dương đột nhiên ý thức được cái gì, tay để ở chỗ ngực hắn, nhìn như xô đẩy, kỳ thật là trêu chọc, "Ngài có thể buông ra ta trước hay không?"

Vừa bị nhắc nhở, Sầm Ngộ Hành mới phát hiện tư thế hai người có phần ái muội, hắn đang tự nhiên ôm eo cậu, hai người gắt gao dựa vào cùng nhau.

"Thất lễ thất lễ." Sầm Ngộ Hành nhanh chóng buông người ra, chắp tay thi lễ xin lỗi.

Thất lễ? Đừng tưởng rằng lão tử không biết, anh vừa mới còn ở phía sau sờ eo lão tử.

Mạc Chi Dương mặt ngoài thẹn thùng, nhưng trong lòng lại đang quào thét: thành công mỹ mãn, không uổng công lão tử nửa đêm bò nóc nhà chọc hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro