Chương 14: Tình nhân thế thân của ảnh đế (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trường Lưu cũng không ngờ hắn ta còn ở đây, them bản năng đem cậu bảo hộ ở sau lưng: "Tại sao cậu vẫn còn ở đây?"

"Thẩm Trường Lưu, anh cứ vậy mà nhục nhã tôi?" Tô Bạch không tức giận việc hắn rời đi chỉ tức giận bản thân chẳng lẽ không bằng Mạc Chi Dương.

Cậu ta rốt cuộc cũng chỉ là thế thân, diện mạo, thân phân đều không bằng chính mình, dựa vào đâu Thẩm Trường Lưu lại vứt bỏ mình mà chạy theo Mạc Chi Dương?

"Anh không hiểu ý cậu là gì, nhưng tại sao cậu vẫn còn ở trong nhà tôi?" Thẩm Trường Lưu thật sự không vui vẻ, bản thân cứ nghĩ đã nói rõ ràng với cậu ta không ngờ cậu ta vẫn cứ ăn vạ không chịu đi.

Mạc Chi Dương được che chở ở phía sau lẳng lặng ăn dưa, có chút lo lắng, nếu hai người bọn họ đánh nhau mình nên làm gì bây giờ?

Nếu vậy, bản thân hút điếu thuốc bình tĩnh một chút.

Trước kia luôn miệng nói yêu mình, hiện giờ lại quang minh chính đại mang theo người khác xuất hiện trước mặt mình, thế này gọi là yêu?

Tô Bạch cười lạnh: "Anh cho rằng mười lăm năm tình cảm nói đứt là có thể đứt?"

Những lời này chính là hướng về phía Mạc Chi Dương, muốn uy hiếp cậu.

Quả nhiên, Mạc Chi Dương phối hợp làm ra biểu tình kinh ngạc, ở phía sau lôi kéo góc áo Thẩm Trường Lưu: "Trường Lưu."

Thẩm Trường Lưu quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đào hoa tràn đầy khủng hoảng, vội vàng an ủi: "Anh và cậu ta không có khả năng đó, Dương Dương!"

Tô Bạch tính tình kiêu ngạo tất nhiên không thể nào tiếp thu tình huống như vậy, cười lạnh: "Mạc Chi Dương, cậu có chỗ nào so được với tôi? Tôi thông minh, xinh đẹp, thân phận cũng cao hơn cậu, còn cậu thì tính là thứ gì? Tình cảm của các người cũng bắt đầu từ tôi mà ra, cậu bất quá chỉ là thế thân của tôi mà thôi!"

"Câm miệng!" Thẩm Trường Lưu thật sự sợ hãi, sợ Dương Dương lại nhớ đến những chuyện trước kia mà rời khỏi mình.

Nhưng năm gần đây, đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Lưu lớn tiếng với Tô Bạch. Tô Bạch hốc mắt đỏ lên, nhưng lại cảm thấy bản thân không thể mềm yếu, nâng cằm lên cùng hắn giằng co: "Tôi nói sai à? Trước kia không phải anh chỉ xem cậu ta là thế thân thôi sao? Thẩm Trường Lưu, anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem tình cảm mười lăm năm của chúng ta nói đứt là đứt được không?"

"Mạc Chi Dương, cậu tự xem lại đi, bộ dáng này của cậu không xứng!" Nhìn thấy cậu run rẩy, hốc mắt đỏ lên, Tô Bạch trong lòng thoải mái không ít, hắn ta không chấp nhận việc bản thân bại dưới tay một kẻ như vậy, kể cả Thẩm Trường Lưu, cũng chỉ là thắng lợi tượng trưng của cậu ta mà thôi.

Yêu? Không, đó chỉ là cảm giác không phục.

Mạc Chi Dương há miệng thở dốc không biết nên nói gì, muốn phản bác lại không có lập trường, hốc mắt dần dần đỏ lên, chậm rãi cúi đầu: "Tô tiên sinh nói đúng, tôi.....tôi không xứng với Trường Lưu."

"Không phải đâu Dương Dương!" Thẩm Trường Lưu hoảng lên, nắm lấy bờ vai cậu, nỗ lực tạo cho cậu cảm giác an toàn: "Dương Dương, không phải. Là anh không xứng với em, là anh không tốt."

Hiện tại Thẩm Trường Lưu rất sợ hãi việc đề cập đến quá khứ với cậu, sợ cậu khó chịu.

Trong cảnh tượng này Tô Bạch liền trở thành người ngoài, việc này khiến hắn ta rất không cao hứng: "Mạc Chi Dương, nếu cậu thông minh thì nên rời khỏi anh ấy, cũng không biết lấy nước tiểu soi lạnh chính mình, cậu không xứng!"

"Cậu câm miệng!" Trước kia Thẩm Trường Lưu giỏi nhất chính là cho hắn ta mặt mũi, nhưng nhìn thấy Mạc Chi Dương bởi vì những lời nói của hắn ta mà đôi mắt bắt đầu ướt át liền nhịn không được, quát lớn: "Tô Bạch, quan hệ giữa tôi và cậu không cần đổ hết lên đầu Dương Dương, em ấy vô tội."

"Anh quát tôi? Anh vì kẻ thế thân này mà quát tôi?" Tô Bạch sống đến bây giờ chưa từng bị nhục nhã đến vậy, tức giận đến khó thở, đối Mạc Chi Dương buông lời càng ác độc hơn: "Tôi nói không đúng sao? Cậu ta chỉ có thể tồn tại dưới bóng dáng của tôi, cậu ta chỉ là một thế thân!"

Giống như chỉ cần nhấn mạnh việc thế thân là có thể làm Tô Bạch giảm bớt nhục nhã trong lòng, hắn ta không thể thừa nhận việc bản thân kém coi hơn cậu.

Đồ thế thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ