Chương 34: Tình nhân thế thân của ảnh đế (34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao em lại ghét bỏ anh?" Mạc Chi Dương có chút không hiểu được, nghiêng đầu nhìn hắn: "Ghét bỏ anh quá đẹp? Quá sủng em? Hay là ghét bỏ anh quá lớn?"

Trong nháy mắt bầu không khí giữa hai người thay đổi, Mạc Chi Dương cố ý nói vậy vì không thể chịu nổi nam nhân cộc lốc này tỏ ra đáng thương, cảm giác giống như cậu phụ lòng hắn, lúc nào cũng có thể vứt bỏ hắn.

Quả nhiên, Thẩm Trường Lưu nóng lòng muốn chứng minh bản thân, liền thay đổi tư thế trực tiếp đem người đẩy ngã, đè ở trên giường: "Dương Dương, em thật sự không ghét bỏ anh? Anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy."

"Trường Lưu, anh đừng khổ sở như vậy có được không?" Mạc Chi Dương rũ mi mắt, che giấu biểu tình đau thương, vươn tay vòng lấy cổ hắn: "Chúng ta rất vất vả mới có thể ở bên nhau, anh có thể đừng đau lòng như thế được không."

Bộ dáng đáng thương vô cùng, âm thanh run rẩy mang theo cầu xin làm Thẩm Trường Lưu nuốt nuốt nước miếng, đây chắc chắn là dâu tây tinh thần tiên bảo bối!

Thấy hắn không nói lời nào, Mạc Chi Dương cắn môi dưới, muốn rơi nước mắt.

Rối tinh rối mù sau đó mềm lòng, nào là khổ sở tức giận, tất cả đều bị vứt đi hết. Thẩm Trường Lưu làm sao chịu được cảnh cậu thương tâm, sợ cậu cắn đau bản thân vì thế liền tiến lại đôi môi đó, dùng đầu lưỡi chậm rãi an ủi.

"Dương Dương, anh yêu em." Lời nói trịnh trọng ở giữa môi răng hai người hàm hồ tuôn ra.

Mạc Chi Dương ôm chặt lấy hắn, trong lòng khinh thường: Muốn giả vờ đáng thương với tôi? Còn non lắm.

Nhưng thân thể đáp lại động tác ngày càng nóng bỏng.

Tuy nhiên một lúc sau Mạc Chi Dương liền hối hận, không nên nói hắn quá lớn, hắn đã thay đổi rất nhiều tư thế rồi, thật sự quá mệt.

Lười nhác khóa ngồi trên đùi hắn, đầu óc mơ hồ tựa vào vai hắn, đôi lúc vì vui sướng mà hừ nhẹ một tiếng, sau đó không còn sức lực.

Đừng nói hắn 32, nói 23 chắc chắn ai cũng tin.

Thẩm Trường Lưu phát hiện cậu mệt mỏi, tiến lại gần chiếc cổ trắng ngần, nhẹ nhàng lưu luyến cắn ra một đám vết đỏ lớn nhỏ, ôn nhu hỏi: "Mệt lắm hả?"

"Ừm~" Mạc Chi Dương hiện tại chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn giản, cảm giác cơ thể như bị đào rỗng.

Mệt là được, mệt liền không thể đi tìm cái người Lục học trưởng kia, đem cậu làm đến không xuống giường được, không nhớ được người đàn ông khác, Dương Dương sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.

Nghĩ đến đây, động tác càng ngày càng ôn nhu, nhẹ nhàng chậm rãi động thân, thường thường kích thích cậu phát ra những âm thanh như mèo kêu, chiếc cổ xinh đẹp tinh tế trắng nõn chứa đầy kiệt tác của hắn.

"Dương Dương~"

Mạc Chi Dương đầu óc hiện tại như muốn nổ tung, hỗn độn đến không rõ hôm nay là hôm nào, âm cuối gợi cảm trả lời: "Ưm~"

"Ngày mai để cảm ơn vị Lục học trưởng đó, chúng ta mời cậu ấy ăn cơm được không?" Chiếc mũi cao thẳng của Thẩm Trường Lưu lướt qua bả vai xinh đẹp của cậu.

Hắn đã nói như vậy liền không có lí do cự tuyệt, dù sao cũng tính toán đem Lục Lương Lân cho hắn xử trí, thấy được một mặt khác cũng tốt, vì vậy thoải mái nheo nheo mắt trả lời: "Được."

Kết thúc lúc nào Mạc Chi Dương cũng không biết, ngày hôm sau eo thật sự rất đau, ngồi dậy cũng không ngồi nổi, ngược lại Thẩm Trường Lưu một bộ tinh thần phấn chấn, có loại ảo giác: Hình như chính mình mới giống 32 tuổi?

"Dương Dương." Đêm qua Thẩm Trường Lưu ăn uống no đủ, hôm nay khuôn mặt tràn đầy tươi cười bưng li nước đi đến mép giường: "Có mệt không?"

Cười đến thiếu đòn, Mạc Chi Dương nheo lại đôi mắt đào hoa, hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp vùi mặt vào chăn không muốn nói chuyện.

"Anh giúp em xoa xoa?" Thẩm Trường Lưu cũng biết bản thân đêm qua quá đáng, buông li lên giường mát xa cho cậu, làm bộ lơ đãng hỏi: "Chúng ta hẹn Lục học trưởng ăn cơm, em có phương thức liên hệ của cậu ấy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ