Chương 35: Tình nhân thế thân của ảnh đế (35)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có!" Mạc Chi Dương lười nhác trả lời, phần eo vì được mát xa mà giảm bớt đau nhức.

Thẩm Trường Lưu sắc mặt khẽ thay đổi nhưng nhanh chóng khôi phục lại, ngữ khí ôn nhu hỏi: "Được, vậy em hẹn cậu ấy hôm nay ăn cơm có được không?"

Có phương thức liên hệ cũng không sao, sau khi giải quyết xong xóa đi là được.

"Đêm nay được không, anh muốn hẹn ở đâu?" Kỳ thật Mạc Chi Dương không thích ra ngoài ăn cơm cùng hắn cho lắm, bởi vì nhất định sẽ bị một đống paparazzi theo đuôi, rất phiền phức.

Lục Lương Lân nhận được tin nhắn, hai mắt sáng ngời, quả nhiên thời đại học Mạc Chi Dương đối với mình có ba phần hảo cảm, chẳng qua bản thân lúc đó không thích nên mới không có đâm thủng, còn tưởng rằng mình thật sự đối tốt với cậu ta.

Không để ý trả lời: Được, không gặp không về.

"Thật ra, không cần thiết phải mặc như vậy đâu." Mạc Chi Dương nhìn nam nhân ăn mặc quá mức khéo léo bên cạnh, có ai ra ngoài ăn khuya lại mặc tây trang đen, đeo nơ đỏ, làm gì đến mức này?

Thẩm Trường Lưu lắc đầu, nghiêm trang trả lời: "Anh không muốn làm em mất mặt."

Tôi hiện tại cảm thấy rất mất mặt.

Đưa mắt nhìn qua, quán ăn khuya bày bảy tám cái bàn, đa số đều là những người nhàn nhã tùy ý uống bia nói chuyện phím, hắn lại cố tình không giống người thường.

Mạc Chi Dương đột nhiên có chút hối hận, lúc đầu muốn hẹn ở một nhà hàng sang trọng nhưng Lục Lương Lân nói muốn ăn ở quán ăn khuya gần trường đại học nên mới đến đây.

Nơi này là một chỗ gần trường học, vì là thứ bảy nên cũng không đông lắm, lác đác được hai bàn, những người đó lâu lâu lại liếc mắt nhìn về bên này.

Lục Lương Lân không có trễ hẹn, đúng giờ xuất hiện tại quán, nhìn Thẩm Trường Lưu ăn mặc lễ phục ngồi bên cạnh cậu, có chút khó hiểu sao hắn cũng xuất hiện ở đây.

Nháy mắt phục hồi biểu tình, đi qua: "Chào em, A Dương!"

Không nghĩ tới biểu tình vừa rồi của gã, hết thảy đều lọt vào mắt của hai vị cáo già ở đây, hai người giống như đang nhìn một con khỉ, muốn xem xem người này rốt cuộc muốn làm ra cái dạng gì.

Đặc biệt là Thẩm Trường Lưu, thời điểm nghe được hai chữ A Dương lỗ tai như muốn bị đâm thủng, A Dương là để một kẻ như gã kêu?

Lục Lương Lân buông ba lô, ngồi đối diện hai người, làm bộ như không quen biết Thẩm Trường Lưu: "Vị này là...?"

Khoảng thời gian trước chính mình cùng hắn nháo đến ồn ào huyên náo, hiện tại gã lại giả vờ không quen biết nghe thật giả tạo, Mạc Chi Dương có chút ghét bỏ: Người này sao lại ngu đến vậy?

"Xin chào, tôi là bạn trai của Dương Dương, Thẩm Trường Lưu." Thẩm Trường Lưu chủ động giới thiệu bản thân, một mặt tươi cười, cử chỉ khéo léo, nam nhân 32 tuổi mang vẻ phong độ.

Lục Lương Lân làm bộ bừng tỉnh đại ngộ: "A, xin chào, tôi là học trưởng của A Dương, Lục Lương Lân."

Mạc Chi Dương cười cười nhanh tay tiếp đón: "Học trưởng muốn ăn gì? Mau gọi món đi." Nói, đem thực đơn đưa qua.

"Không cần không cần, anh còn nhớ rõ nơi này có mấy món ăn ngon. A Dương em có nhớ lúc đại học năm hai không, không biết tai sao em lại rất thích món hoa giáp xào ở chỗ này." Lục Lương Lân nói, lại bắt đầu nhớ lại ký ức trước kia.

Hoa giáp xào? Đại học năm hai?

Toang thật rồi, cậu không có ký ức lúc trước của bọn họ, hơn nữa đoạn ký ức này giống như rất vui vẻ, chuyện này làm cho Thẩm Trường Lưu cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, tay không tự giác nắm thành nắm đấm, hai người họ nói chuyện gọi món ăn một chút cũng không lọt được vào tay hắn.

Lục Lương Lân tuyệt đối không giữ được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ