Chương 75: Tiểu ám vệ của đại hoàng đế (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào mọi người, hiện tại mình đã bắt đầu học trực tiếp trở lại nên thời gian ra truyện chắc sẽ không được đều lắm, mong mọi người thông cảm giúp mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Moa moa ~

-----------------------------------------------------------

"Này…." Mạc Chi Dương nằm nghiêng, áo lót đã bị kéo xuống lỏng lẻo trên cánh tay, lúc này hiểu rõ hắn có ý gì, thật nghiêm túc nói: "Bệ hạ còn bệnh!"

Kỳ Quan Ngạn cười, tiến lại gần gặm cắn bờ vai cậu, hương vị ngon ngọt như ăn kẹo bông gòn: "Cho nên mới cần Dương Dương giúp trẫm ra mồ hôi, như vậy sẽ rất nhanh sẽ hết bệnh."

"Ưm ~" hơi ngửa cổ lên, đôi tay trên ngực mang theo độ ấm không bình thường, làm ý thức Mạc Chi Dương có chút hỗn độn.

Bị phát sốt, nhiệt độ cơ thể Kỳ Quan Ngạn khá cao, nóng như lửa, nhưng hắn cố tình không để một mình bản thân bị đốt mà còn lôi kéo thêm người trong ngực dây dưa hóa thành tro.

Mạc Chi Dương còn sót lại một chút lý trí, vươn tay kéo chăn lên, tiếng nói mềm nhẹ ngọt ngào như trộn thêm đường vào: "Coi chừng cảm lạnh."

Kỳ Quan Ngạn đột nhiên sửng sốt, xoay người đè cậu dưới thân, hai tay chống hai bên đầu, cúi người trán chạm trán, tóc đen quấn lấy nhau: "Dương Dương, ngươi thích ta không?"

"Thích!" Đôi mắt Mạc Chi Dương mang theo tinh quang, tròng mắt xinh đẹp hiện lên ảnh ngược của hắn, không chút do dự trả lời.

Kỳ Quan Ngạn khẽ cười ra tiếng, vui mừng cúi xuống hôn lên trán cậu.

Ta cho ngươi tất cả tình yêu, chỉ cần ngươi đáp lại ta một chút, ta cũng rất vui.

"Bệ hạ coi chừng cảm lạnh." Bơi vì động tác của hai người nên chăn lại trượt đến hông, Mạc Chi Dương kéo lên ngực hắn, có thể cảm nhận được trái tim đang đập liên hồi.

Nghe cậu nhắc nhở như vậy, tay Kỳ Quan Ngạn di chuyển đến eo nhẹ nhàng nhéo một cái, nghe cậu nhẹ giọng nói: "Dương Dương đến giúp trẫm ra mồ hôi đi."

Nói xong, nơi nào quản nhiều như vậy, tay trái đột nhiên kéo chăn che hai người lại, cùng nhau ở bên trong, đúng là chung chăn chung gối.

Nhưng so với Kỳ Quan Ngạn, Mạc Chi Dương ở trên đỡ hơn nhiều, bởi vì lực đạo va chạm, đầu có thể ló ra khỏi chăn để hô hấp không khí một chút, mới vừa hô hấp không được bao nhiêu Kỳ Quan Ngạn cũng nhô đầu ra theo.

"Dương Dương ~ bên trong Dương Dương lạnh lạnh mềm mềm, giống như bánh đậu xanh." Bởi vì sợ lây bệnh, Kỳ Quan Ngạn không có hôn cậu, liên tục chiến đấu cọ xát vành tai nhưng động tác lại càng lúc càng nhanh.

Nhiệt độ trên người Kỳ Quan Ngạn cao, đụng đến nơi nào Mạc Chi Dương liền cảm thấy nơi đó như bị lửa đốt, nhưng vẫn còn tâm trạng lo lắng cho hắn, đè nén cảm xúc hè nhẹ: "Bệ hạ ~ ha ~ cẩn thận… Ưm cẩn thận cảm lạnh!"

"Nơi nào sẽ cảm lạnh, Dương Dương vừa chặt vừa nóng, trẫm rất nhanh sẽ ra mồ hôi." Kỳ Quan Ngạn cười khẽ, ý xấu đều giấu ở động tác.

Bị hung hăng đỉnh một cái, Mạc Chi Dương liều chết cắn môi dưới, không muốn phát ra âm thanh.

"Lại thêm một lần nữa, Dương Dương, như vậy trẫm mới nhanh khỏe lên."

Mạc Chi Dương còn chưa kịp hồi thần lại đã thấy chăn bịt kín đầu, nhận mệnh nhắm mắt lại: Đời này khả năng sẽ cứ như vậy mãi!

Ngày hôm sau Kỳ Quan Ngạn thần thanh khí sảng thượng triều, Mạc Chi Dương toàn thân mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng không biết hôm qua ai mới là người bị bệnh.

"Đường Uyển Uyển gần đây gây ra thật nhiều chuyện." Âm thanh của Mạc Chi Dương còn có chút khàn khàn, ngày thường Kỳ Quan Ngạn sợ cậu kêu đến đau họng, thường sẽ đến hỗ trợ để cậu kêu ít lại, ngày hôm qua chắc là sợ lây bệnh cho chính mình nên không có hôn lần nào.

Hiện tại giọng nói như chứa đầy hạt cát, không thoải mái.

"Không quen nhìn liền xử nàng ta!" Hệ thống không quan tâm lắm, dù sao người này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, chỉ là càng ngày càng tăng lên thôi.

Mạc Chi Dương không nói với hệ thống nữa, vươn vai tiếp tục ngủ, ngày hôm qua thật là… Đổ mồ hôi mấy lần a!

Hạ triều trở về, Kỳ Quan Ngạn thấy người còn ngủ, đi qua vén chăn lên: "Dương Dương, dậy dùng bữa, nếu bị đói hại cho thân thể thì sao?"

"Ta không cần." Đêm qua mơ hồ, Đại Kim Mao nơi nào có bệnh, người bệnh rõ ràng là mình mới đúng, đưa lưng về phía hắn dùng chăn bọc chặt cơ thể, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Nhìn người nào đó chỉ lộ ra một cái ót, Kỳ Quan Ngạn đột nhiên che ngực ho khan: "Khụ khụ… Dương Dương ~~"

Mạc Chi Dương lỗ tai vừa nghe thấy liền quay đầu nhìn Đại Kim Mao che ngực khó chịu ho khan, xốc chăn ngồi dậy xem hắn: "Sao lại còn ho khan thế này?"

Thấy người mắc câu, Kỳ Quan Ngạn cúi người ôm cậu vào trong ngực, dùng cằm cọ lên đỉnh đầu đối phương: "Dương Dương để ý ta sẽ không đau, không để ý ta liền rất đau, đau đến tâm cũng muốn chảy máu."

Lại bị lừa, Mạc Chi Dương quỳ gối trên giường bị hắn gắt gao ôm chặt, cũng lười phản kháng, nhưng giáo huấn vẫn phải giáo huấn, vươn tay nhéo sườn eo Đại Kim Mao, cố ý hỏi: "Có đau không?"

"Không đau." Ôm chặt người không chịu buông, Kỳ Quan Ngạn cắn răng trả lời: "Dương Dương, ta vấn tóc cho ngươi?"

Ấn người ngồi xuống trước gương đồng, Kỳ Quan Ngạn đứng ở phía sau dùng lược gỗ chậm rãi gom tóc lại: "Tóc Dương Dương mềm nhẹ, người cũng mềm mại ngọt ngào."

Mạc Chi Dương chống cằm nhìn bóng người bên trong gương đồng, có chút mơ hồ nhưng ngũ quan vẫn rõ ràng, cũng không trả lời hắn mà phát ngốc.

Thấy cậu không trả lời, Kỳ Quan Ngạn có chút không vui, đột nhiên cúi người: "Bên miệng Dương Dương có dính gì đó, ta lau giúp ngươi."

Nói là lau nhưng lại dùng môi hôn lên, đầu lưỡi len vào, đều lưỡi mềm mại câu lấy nhau chơi đùa, ngày hôm qua không hôn được, trong lòng có biết bao nhớ mong.

Mạc Chi Dương cười có loại ý vị như bất chấp tất cả, sau khi bị buông ra, mềm mại dựa vào người hắn thở hỗn hển.

"Dương Dương tốt như vậy, ta nhất định sẽ quý trọng." Khóe miệng Kỳ Quan Ngạn giơ lên nụ cười, như một tên cáo già được ăn no, rất đáng giận.

Người nam nhân này, cho dù mặc quần áo màu vàng cũng không che giấu được hơi thở trà xanh, hay cho một cái NPC, không thể hiểu được lại mang thuộc tính trà xanh, Chủ Thần cũng thật xấu xa, tạo ra một nhân vật đầy trà xanh.

"Nhanh lên đi, ta đói bụng." Mạc Chi Dương ngồi thẳng lên, để hắn giúp mình chảy đầu.

Tịnh dưỡng nhiều ngày, cơ thể cũng nhanh nhẹn hơn, thừa dịp Đại Kim Mao đi thượng triều liền chạy trên nóc nhà rời đi, kết quả nhìn thấy Hà thống lĩnh không biết đang nói gì đó với thuộc hạ phía dưới.

Từ trên tường viện nhảy xuống: "Hà thống lĩnh!"

"Ngươi đứa nhỏ này, không lên tiếng là muốn hù chết ta à!" Hà thống lĩnh ngoài miệng quở trách nhưng xem sắc mặt hồng nhuận của cậu, cảm thấy cũng không có vấn đề gì, vươn tay xoa xoa đầu cậu: "Thím ngươi nghe nói ngươi trúng độc còn sốt ruột hơn cả ta, hiện tại thì tốt rồi."

Mạc Chi Dương nheo nheo đôi mắt đào hoa lại, ngoan ngoãn để ông xoa, ngoài miệng trở lời: "Đã không sao rồi, thím cũng không phải lo lắng nữa."

"Dừng tay!"

Hai người đồng thời quay đầu liền nhìn thấy hoàng đế đen mặt từ trên kiệu liễn đi xuống, một thân long bào màu vàng, thoạt nhìn có chút không vui.

"Tham kiến bệ hạ!" Quỳ một gối hành lễ, Hà thống lĩnh thẳng tính làm sao biết được hoàng đế tâm địa gian xảo trong đầu đang nghĩ gì.

Trừ bỏ Mạc Chi Dương những người khác đều quỳ xuống, đại khái biết được ý tứ của hắn, bước nhanh đến trước mặt Đại Kim Mao, giơ lên gương mặt tràn đầy tươi cười: "Bệ hạ, ngươi về rồi!"

Loại chuyện dỗ nam nhân thế này, chính mình cũng biết ít nhiều.

Thấy người chạy lại bên cạnh mình, trên mặt còn nở một nụ cười xán lạn, tức giận cũng tiêu tan gần hết: "Ừm."

Cao Ngũ Phân nháy mắt với Hà thống lĩnh, bảo người nhanh chóng rời đi, lúc này Hà thống lĩnh cũng hiểu ý, đứng dậy lui ra.

Tuy nói không giận nhưng vẫn là để ý, Kỳ Quan Ngạn vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu cậu: "Về sau trừ ta ra, không được để bất cư ai xoa đầu ngươi, biết chưa?"

"Dạ!" Mạc Chi Dương hơi nheo nheo mắt, bộ dáng hưởng thụ, lười biếng như một con mèo.

Bộ dáng này chọc cho Kỳ Quan Ngạn cười ra tiếng, mũ miện thật dài che khuất sự vui mừng, lại không che khuất được tình yêu với đứa nhỏ này.

Nắm tay cậu bước chậm trên cung phố, long liễn cũng không ngồi, hai người sánh vai đi với nhau: "Một tháng nữa chính là thu vậy, Dương Dương nghỉ ngơi cho đến, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đến hành cung."

"Ừm ừm, thân thể ta hiện tại rất tốt, có thể cùng đi." Mạc Chi Dương chỉ nắm lấy ngón trỏ của hắn, tùy ý để hắn dắt vào Thừa Càn Cung.

Buổi chiều, Mạc Chi Dương trộm chuồn ra ngoài, hướng đến Vị Ương Cung, đi một vòng sau đó trở về. Lúc bước vào liền thấy Đại Kim Mao vẻ mặt đen thui nhìn chính mình.

Mặt mang ý cười tiến tới, túm lấy tay áo hắn: "Bệ hạ."

Trở tay ấn người vào trong lồng ngực: "Đi chơi đùa ở đâu?"

"Ai ai ai, ta không có chơi đùa, chỉ là theo thường lệ tuần tra xung quanh một vòng." Mạc Chi Dương ôm eo hắn, cọ cọ gương mặt vào lòng, vải dệt cọ xát vào mặt, ngứa ngứa.

Buổi chiều Vị Ương Cung loạn hết cả lên, Đường Uyển Uyển ăn xong món canh tổ yến phòng bếp đưa tới, đang định đi ngủ bụng liền cảm thấy không thoải mái.

Thỉnh thái y đến xem thì nói là bị trúng thực, bắt mạch uống thuốc nháo đến choạng vạng.

Đường Uyển Uyển sắc mặt trắng bệch, suy yếu nằm trên giường, cơ thể không có chút sức lực, hơi thở mỏng manh: "Đi, đi tra sao lại thế này."

"Dạ." Xuân Phúc nhanh chóng chạy đi điều tra xem phòng bếp là ai cố ý gây hại hoàng hậu nương nương.

Hôm nay tuyết lê đường phèn uống thật ngon, Mạc Chi Dương dùng xong bửa tôi, ôm chén uống một ngụm thật to, lộ ra ý cười thoả mãn, mi mắt cong cong như một tiểu hồ ly.

Nhìn đến Kỳ Quan Ngạn ngứa ngáy trong lòng, vươn tay nhẹ nhéo mũi cậu một cái: "Dương Dương rất vui?"

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương cười, cầm chén uống xong, thoải mái dễ chịu ợ một cái, có người liền nuốt không trôi.
M

So với Vị Ương Cung lộn xộn, Thừa Càn Cung rất bình yên, hai người ngủ chung một giường, Kỳ Quan Ngạn ôm người vào trong ngực, chậm rãi vuốt ve sau lưng cậu: "Sáng nay Du Châu tiến cống hai đầu bếp, nói là làm món cay Tứ Xuyên không tồi."

"Thật ư!?" Mạc Chi Dương đôi mắt lấp lánh, bộ dáng rất vui.

"Tất nhiên." Kỳ Quan Ngạn ban đầu là vuốt ve nhưng sau đó bàn tay chậm rãi đi xuống, chạm đến eo cậu: "Ngày mai nói bọn họ làm vài món ăn sở trường để Dương Dương nếm thử có được không?"

Có ăn liền rất cao hứng, Mạc Chi Dương hưng phấn gật đầu: "Được!"

"Vậy..." Kỳ Quan Ngạn xoay người chặn lại, gặm cắn lên chiếc cổ đối phương: "Trẫm hiện tại đói bụng, muốn được ăn!"

Rất kỳ quái chính là, chỉ khi ở trên giường Đại Kim Mao mới xưng là trẫm, thú vị cái cứt chó gì, Mạc Chi Dương nhịn không được dùng chân quấn lấy eo hắn: "Vậy hai lần, ngày mai ta ăn hai chén có được không?"

"Không được!" Vì một động tác của Kỳ Quan Ngạn mà quên mất định làm gì.

Mạc Chi Dương bị bắt thừa nhận khoái cảm, đôi tay ở sau lưng hắn làm như những dấu vết như mèo cào, phân tâm nghĩ: Chính mình ngày mai còn phải đến Vị Ương Cung làm công chuyện đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ