Chương 74: Tiểu ám vệ của đại hoàng đế (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm trâm ngọc cắm vào da thịt, Thất công chúa thấy máu từ miệng vết thương chảy ra, khắp người trở nên nhẹ nhõm ngồi liệt xuống đất: "Giết ngươi, ta liền có thể trở thành sủng phi."

Mấy thị vệ tiến vào nhìn thấy cảnh tượng như thế, vội vàng ngăn kẻ hành hung này lại, mặc khác đi xem hai người bị thương nằm trên mặt đất.

Trong đó có một người đã từng nhìn thấy Mạc Chi Dương cùng Hà thống lĩnh nói chuyện: "Đây không phải là ám vệ bên cạnh bệ hạ sao?"

Độc dược có tác dụng, Mạc Chi Dương mơ màng nhắm mắt lại.

Bởi vì cậu là ám vệ bên cạnh bệ hạ, thị vệ không dám chậm trễ liền nhanh chóng chạy đi bẩm báo với Hà thống lĩnh, hỏi xem nên làm thế nào.

Hoàng đế cũng vừa vặn trở về, Hà thống lĩnh cũng hồi cung theo, đi theo bên cạnh Cao Ngũ Phân, canh giữ hai bên cỗ kiệu hoa lệ.

Kỳ Quan Ngạn ngồi bên trong kiệu không hiểu sao vẫn luôn thấp thỏm, xoa xoa thái dương muốn thư giãn tinh thần một chút.

Thị vệ đón kiệu liễn vội vàng chạy tới, tiến đến bên tai Hà thống lĩnh, hạ giọng bẩm báo: "Hà thống lĩnh, Mạc Chi Dương bị thương."

"Cái gì?!" Kỳ Quan Ngạn xốc màn kiệu lên, sắc mặt trắng bệch.

"Bệ hạ, bệ hạ!" Cao Ngũ Phân kinh ngạc nhìn hoàng đế từ trên cổ kiệu nhảy xuống, muốn duỗi tay đỡ lấy nhưng căn bản không có cơ hội, bệ hạ chân vừa chạm đất liền chạy mất.

Một đống người chạy theo phía sau, Cao Ngũ Phân cũng khẩn trương, nhưng càng khẩn trương đến thân thể bệ hạ hơn.

Kỳ Quan Ngạn lúc này đầu đầy mồ hôi nhưng sắc mặt lại trắng bệch, mũ miện trên đầu cũng hỗn độn, run rẩy tiếp nhận người đã hôn mê từ tay thị vệ, vết thương trên vai vẫn còn đang chảy máu.

"Dương Dương, Dương Dương." Kỳ Quan Ngạn nhẹ giọng gọi hai câu, chạm vào cậu như chạm vào lông chim mềm nhẹ, người trong lòng vẫn còn hô hấp nhưng rất mỏng manh: "Mau gọi thái y, gọi tất cả đến cho trẫm, mau!"

Gắt gao ôm chặt người vào ngực, lần đầu tiên Kỳ Quan Ngạn cảm thấy tuyệt vọng, chính mình chỉ rời đi có nửa ngày, vì sao lại thành thế này?

Tẩm điện Thừa Càn Cung rộng lớn quỳ đầy người, thái y, cung nhân hầu hạ, rõ ràng là nhiều người như vậy nhưng lại im lặng đến mức cod thể nghe được tiếng kim rơi.

Thái Y Viện có y thuật cao nhất chính là Thái Y Thư lệnh, Triệu thái y bắt mạch, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: "Khơi bẩm bệ hạ, Mạc thị bị bắt uống độc dược nhưng may là liều thuốc cực nhỏ, đã kịp thời nôn ra nên không có trở ngại gì, chỉ hôn mê mà thôi. Vết thương trên vai tuy thấy máu nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, vi thần đã viết đơn thuốc, uống vào sẽ không sao nữa, chẳng qua Khổng Tước Đảm dược tính mãnh liệt, khả năng sẽ hôn mê vài ngày."

Kỳ Quan Ngạn ngồi bên mép giường nắm chặt tay cậu không chịu buông ra, móng tay cắm sâu vào da thịt, lòng bàn tay đầy tơ máu: "Mau đi sắc thuốc."

"Vâng." Triệu thái y thở phào nhẹ nhõm, xem ý tứ bệ hạ, nếu không cứu được đứa nhỏ này vậy người trong tẩm điện cũng đừng hòng sống.

Làm thái y đều là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao.

Một phòng đầy người, ngay cả hít thở cũng cảm thấy sợ hãi, sợ có người không cẩn thận làm tổn hại bảo bối của hắn, Kỳ Quan Ngạn vẫy vẫy tay: "Lui xuống."

Trong điện chỉ còn lại hai người, nhìn cậu đang hôn mê, tâm Kỳ Quan Ngạn đau như cắt, nếu sớm biết để cậu lại trong cung sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ mang người theo.

Cầm tay cậu, cổ tay bị dây thừng siết ra dấu vết, nhẹ nhàng hôn lên vết thương, nụ hôn giống như lông chim nhẹ nhàng lướt qua: "Đều do trẫm."

Vừa tự trách vừa đau lòng, tâm Kỳ Quan Ngạn như bị thứ gì đó cuốn lấy, đau không thở nổi.

Cũng không biết ngủ bao lâu. Mạc Chi Dương mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt có chút nhìn không rõ chậm rãi thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, nơi này rất quen thuộc, quay đầu liền nhìn thấy người ngồi ngay mép giường.

Nhưng trạng thái của Kỳ Quan Ngạn rõ ràng không thích hợp, thoạt nhìn tiều tụy lại mệt mỏi, trên cằm lúng búng râu.

Nhìn vào giống như hắn mới là người hôn mê, chậm rãi nâng tay lên, dùng giọng nói khô nhóc nhẹ nhàng gọi một câu: "Bệ hạ!"

Kỳ Quan Ngạn mấy ngày nay đều ở bên cạnh cậu, cơm cũng không ăn triều cũng không thượng, một mình ngồi yên ở mép giường, cũng không biết nghĩ cái gì, đầu óc lúc nào cũng lâm vào cảnh hư vô mờ mịt.

Đang mơ màng thì bị một câu bệ hạ nhẹ nhàng đánh thức.

Máy móc quay đầu lại, nhìn thấy cậu vươn tay với mình liền theo bản năng nắm lấy, bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp lại giống như đang mơ, Kỳ Quan Ngạn thử gọi một tiếng: "Dương Dương."

"Dạ." Mạc Chi Dương cảm thấy cảm xúc Đại Kim Mao không đúng lắm, ngoan ngoãn đáp lại.

Được đáp lại, tâm Kỳ Quan Ngạn treo trên cao ba ngày cuối cùng cũng được buông xuống, thả lỏng cơ thể muốn ôm chặt lấy cậu, khảm người vào trong xương cốt nhưng lại sợ làm đau cậu.

Đành phải cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, một bên khắc chế dục vọng mãnh liệt của mình một bên ôn nhu nói nhỏ vào tai cậu: "Ta sẽ không bao giờ để ngươi rời khỏi ta, chúng ta đời đời kiếp đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không chia lìa."

Đại Kim Mao hẳn là rất sợ hãi, Mạc Chi Dương vươn tay ôm lấy hắn, dùng mặt mình cọ mặt đối phương, giống như một chú mèo con đang làm nũng: "Không rời không rời, Dương Dương sẽ luôn bên cạnh bảo hộ bệ hạ."

Nhưng Kỳ Quan Ngạn ba ngày nay đều không để ý gì tới bản thân, cằm đã có chút râu, đâm vào làn da trắng nõn của Mạc Chi Dương khiến nó hồng lên, giống như là những cánh hoa mai trên nền tuyết trắng.

Độ ấm trong ngực mới là chân thật nhất, Kỳ Quan Ngạn thế nhưng ôm người chậm rãi ngủ mất.

Người phía trên ngủ say như chết, Mạc Chi Dương thở dài, dịch chuyển để hắn nằm trên giường, đắp chăn: Lúc này là chính mình tính sai, chỉ lo đề phòng Đường Uyển Uyển lại quên mất NPC Thất công chúa này.

Kỳ Quan Ngạn ngủ một giấc đến lúc trời đất tối sầm, đột nhiên mở to mắt, duỗi tay chạm đến người quen thuộc đang nằm kế bên, lúc này tảng đá trong lòng mới buông xuống.

"Bệ hạ, tỉnh rồi sao?" Mạc Chi Dương ngủ cũng đủ lâu, bị nháo một hồi cũng tỉnh lại, trong đêm tối vươn tay ôm eo người bên cạnh, trấn an: "Đừng sợ đừng sợ, Dương Dương ở đây."

Kỳ Quan Ngạn thở phào nhẹ nhõm, trở người ôm lấy cậu: "Dương Dương, đừng rời khỏi ta."

Người tỉnh lại, Kỳ Quan Ngạn tuy rằng còn sợ hãi nhưng cuối cùng cũng có tâm trạng để ý đến bản thân, rửa mặt sửa sang lại dung nhan, vừa lúc đến canh giờ đi thượng triều.

Khi trở về nhìn thấy cậu dựa vào gối uống cháo, triều phục cũng chưa thay liền đi qua, ngồi vào mép giường tiếp nhận chén cháo trong tay cậu: "Ta đút ngươi."

Đưa chén cháo cho hắn, Mạc Chi Dương cúi người ăn từng muỗng hắn đút tới: "Bệ hạ ăn sáng chưa?"

"Cao Ngũ Phân đang chuẩn bị, chờ một chút liền dùng." Đút từng muỗng từng muỗng nhỏ, Kỳ Quan Ngạn nhìn biểu tình thuận theo của cậu, chớp chớp mắt, lúc này tâm tình mới hoàn toàn rơi xuống.

Mạc Chi Dương đột nhiên nhớ đến một sự kiện, dừng lại động tác ăn cháo: "Lúc ta bị rót thuốc, có một nam tử xinh đẹp đã đến cứu ta, nhưng mà ta lại không biết đó là ai."

Dương Dương nói hẳn là Tam công tử bị hôn mê cùng, không nghĩ đến y lại có thiện tâm như vậy, hiện giờ kẻ đầu sỏ gây tội đã bị nhốt lại, nhiều ngày nay chính mình không rảnh quan tâm tới, lúc này cậu đề cập đến mới nhớ muốn xử trí.

"Đã cứu Dương Dương đương nhiên cũng là người tốt, sẽ không có việc gì, ngoan ngoãn ăn cháo đi." Kỳ Quan Ngạn sẽ cho y một con ngựa, dù gì cũng đã cứu Dương Dương.

Cúi đầu ăn cháo, Mạc Chi Dương lại suy nghĩ có thể nhân cơ hội này cho y rời khỏi nơi này, chân trời cao xa mặc y tiêu dao.

Dương Dương ăn xong cháo, uống thuốc liền ngủ, Kỳ Quan Ngạn dùng bữa sáng, uống sữa đậu nành xong lúc này mới nhớ tới: "Cao Ngũ Phân, tên Nam Sở đó thế nào rồi?"

"Bệ hạ, đã nhốt lại, chỉ là kẻ điên kia cứ khóc la đòi làm sủng phi." Cao Ngũ Phân cúi đầu nói, quả nhiên nghe được âm thanh chén sứ rơi vỡ, sợ tới mức rụt cổ lại.

Đáng chết! Ban ngày ban mặt mà còn dám mơ mộng!

Kỳ Quan Ngạn lòng dạ không thuận, đồ ăn sáng cũng ăn không vô: "Trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta lần nào nữa, nghiền xương thành tro hiểu chứ?"

"Dạ." Đừng nói hoàng đế, ngay cả Cao Ngũ Phân cũng hận đến nghiến răng, chính mình thấy đứa nhỏ kia mặt trắng như tờ giấy, hô hấp mỏng manh, thiếu chút nữa đã tắt thở liền cực kỳ đau lòng.

"Còn nữa, kêu thái y chăm sóc người cho tốt, sau đó đưa y ra khỏi cung." Kỳ Quan Ngạn sẽ không giữ người này lại, bởi vì y đã cứu Dương Dương, ít nhiều gì cũng có chút bất đồng trong lòng cậu.

Lâu ngày lớn tuổi, nếu cảm tình càng ngày càng nhiều thêm vậy thì không ổn, tốt nhất là thả ra khỏi cung, nói với bên ngoài là đã chết cũng tốt.

"Ta phải làm sủng phi, ta phải làm sủng phi." Thất công chúa đã có chút điên khùng, dại ra ngồi trên đống rơm rạ, mặt mày dơ bẩn, búi tóc tán loạn, ánh mắt trống rỗng nhìn dưới mặt đất.

Còn mang theo vài tiểu thái giám đi đến, thấy người vẫn còn nỉ non đòi làm sủng phi, phỉ nhổ: "Đúng là không biết xấu hổ, ngươi là cái thứ gì!"

Nói xong nháy mắt với hai thái giám phía sau: "Thất công chúa Nam Sở hôm nay đã chết đuối, biết làm thế nào rồi chứ?"

"Dạ." Hai thái giám đi vào nhà giam, trong đó có một người bưng bồn gỗ chứa đầy nước, bồn nước lắc lư nhưng không có đổ ra ngoài.

"Thất công chúa đã chết."

Mạc Chi Dương nhắm mắt lại đột nhiên nghe câu nói đó liền mở to mắt, nhìn thấy Kỳ Quan Ngạn đang ngồi ở mép giường xem tấu chương, hai ngày nay hắn càng thêm bất an, nửa bước cũng không chịu rời khỏi chính mình.

Giãy giụa ngồi dậy: "Bệ hạ."

"Vết thương còn đau không?" Kỳ Quan Ngạn buông tấu chương xuống, quay đầu nhìn cậu, đã nhiều ngày sắc mặt cậu càng ngày càng tốt, cũng yên tâm hơn.

"Không đau, đều rất tốt." Kỳ thật vết thương không lớn, kết vảy liền không còn đau nữa, Mạc Chi Dương bò qua, nằm ngửa trên đầu gối hắn: "Bệ hạ, ta còn có thể đi thu vây không?"

Thu vây, Mạc Chi Dương sẽ tính sổ với Đường Uyển Uyển, cao thủ lần trước bẫy mình tuyệt đối không phải người Thất công chúa có thể tìm đến, chuyện này không có Đường Uyển Uyển tham dự, chỉ sợ quỷ cũng không tin.

Kỳ Quan Ngạn nắm lấy cổ tay cậu, dấu vết bị dây thừng trói vẫn còn mờ mờ: "Đương nhiên là có thể, nhưng trước tiên Dương Dương phải nghỉ ngơi cho tốt, khụ khụ..."

Nghe thấy hắn ho khan, Mạc Chi Dương có chút lo lắng, muốn đi gọi thái y nhưng bị ngăn lại.

Kết quả đến buổi tối Kỳ Quan Ngạn cư nhiên phát sốt, toàn thân nóng như lửa đốt, nhưng khó được ý thức lại rõ ràng, thái y đến xem nói là mấy ngày nay quá mệt nhọc.

Tốt lắm, từ một người bị thương thành hai người bệnh.

Mạc Chi Dương ngủ một chỗ cùng hắn, thường thường duỗi tay sờ trán xác nhận nhiệt độ của hắn đang giảm mới yên tâm.

Nhưng Kỳ Quan Ngạn người này hư chính là hư, bệnh cũng có thể lăn lộn, nắm lấy cổ tay cậu: "Thái y nói bị bệnh phải ra mồ hôi mới tốt, Dương Dương giúp ta được không?"

"Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ