Chương1: Bạch Liên Hoa cũng có ngày trở thành bạch nguyệt quang?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi vào vi diện, nam nhân tuấn tú từ khoang sinh vật mở to mắt, tay bấm vào các mục trên màn hình ảo trước mặt, tiếp theo là lựa chọn vi diện. 

“Cảnh cáo, tiến vào vi diện thất bại!”

Nam nhân nhăn mày kiếm đẹp lại: “Thất bại?” Giơ tay click mở dấu hỏi chấm màu đỏ nhắc nhở thất bại phía dưới, xem xem nguyên nhân là cái gì.

“Bốn hệ thống ký chủ đã tiến vào vi diện cùng một lúc nên đương nhiên đã mất giá trị tham khảo và quan sát.”

“Sao có thể bốn hệ thống đồng thời cùng đi vào?” Nam nhân nhướng mày, lần đầu tiên đối với quy tắc sắp xếp của mình có chút phiền chán, nếu không đi vào Dương Dương sợ sẽ xảy ra chuyện. 

“Đáng chết.” Nam nhân tính khí khiêm tốn lần đầu tiên nói ra lời như vậy.

“Nên làm cái gì bây giờ?” 

Đột nhiên nam nhân lóe lên một ý tưởng, phiền não trên khuôn mặt tuấn tú dần biến mất. 

“Có cách rồi.”

Khoa học kỹ thuật phát triển đạt đến trình độ nhất định, mọi người có thể tự do xuyên qua không gian sinh hoạt ở các hành tinh, lúc trước gọi là khoảng cách không gian, hiện tại vũ trụ được mở rộng hạn tới không giới tinh cầu, nên gọi là khoảng cách tinh cầu. 

Tuy rằng lãnh thổ rộng nhưng quyền khống chế vẫn nằm trong tay một số người, toàn bộ tinh tế đều bị ba gia tộc khống chế. 

“Hệ thống vạn người mê, nếu nói Chủ Thần thật sự ở vi diện này của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, có thể thêm tiền lương hay không? Phương Sư Diệc chưa từng thấy qua Chủ Thần nóng lòng muốn thử. 

Nghe nói Chủ Thần rất tuấn tú, cũng không biết có phải sự thật hay không, nói không chừng có thể làm tới rồi.

“Nhiệm vụ chính là chiếm giữ được ba đối tượng vi diện quan trọng nhất, ký chủ cố lên.” Nếu Chủ Thần có thể phát hiện bọn họ làm không tồi, nói không chừng sẽ thêm chức năng cho hệ thống, hệ thống vạn người mê cũng cực kỳ mong chờ.

Dung Gia, Dư gia và Tống gia, ba gia tộc nắm giữ đại đa số mạch máu tinh tế, trong đó Dung gia có vai trò quan trọng nhất, khống chế toàn bộ 95% binh lực và vũ khí tinh tế.

Vị vua không ngai chính là hắn. 

Phương Sư Diệc là người nắm quyền Dung gia - Vị hôn thê của Dung Tiệm, nhiệm vụ vi diện này chính là công lược ba đối tượng, làm cho bọn họ vì mình mà si cuồng. 

“Tôi gấp không chờ nổi rồi.”hHôm nay là lần đầu tiên Phương Sư Diệc thấy người được gọi là vị hôn phu của mình. 

Ngày trước Phương gia xem như nhân vật có thể cùng ngồi cùng ăn với Dung gia, chỉ là sau lại có người ngu xuẩn, làm một số việc khiến cả gia tộc sa sút, nhưng Phương gia và Dung gia từ nhỏ là thanh mai. Cho nên, Phương Sư Diệc tới tìm vị hôn phu của mình, dùng hắn làm cầu nối với những người khác.

Dung gia thật sự lớn nhìn thoáng qua không thấy đầu đuôi, Phương Sư Diệc đến trình bày ý định, lúc sau đưa ra tín vật và tin tức, đã được hạ nhân đưa tới phòng khách. 

Nhưng lúc này phòng khách lại có tranh cãi nổ ra không nhỏ.

Phương Sư Diệc đi vào, nhìn thấy hai nam nhân đang đứng, còn có một người đang ngồi. 

“Rà quét biểu hiện: Dung Tiệm, không thể công lược, Dư Lâm công lược độ khó cấp SSS, Tống Minh Sơ công lược khó khăn SS, đm, đây là phó bản địa ngục à?” Hệ thống vạn người mê thốt lên. 

Phương Sư Diệc cũng khiếp sợ, không thể công lược là bởi vì Dung Tiệm yêu người khác, những người khác SSS, còn có SS cũng đều cho thấy hai người đều có người yêu thích trong lòng.

ĐM, cốt truyện không có nói bọn họ yêu người khác mà?

Ba người hoàn toàn không ý thức được có người đi vào, vẫn đang ở sảnh. 

“Sao mày không đi tìm cậu ấy đi? Dung Tiệm, rốt cuộc sao mày có thể an tâm vậy không biết?” Tống Minh Sơ vô pháp vô lý nói hắn lạnh nhạt, “Mày không tìm, vì cớ gì ngăn cản chúng tao tìm?”

“Ba năm, Mạc Chi Dương mất tích suốt ba năm, sao mày có thể yên tâm thoải mái được như vậy? Cậu ấy vì mày nên mới bị thương đó!” Dư Lâm thật muốn cho người nam nhân này một quyền. 

Mà Dung Tiệm lúc này, ưu nhã ngồi ở trên sô pha, uống hồng trà, trên người mặc quân phục màu trắng, huân chương trên vai mười phần bắt mắt, âm thanh trầm thấp nói một câu khó lòng lọt tai nói: “Các cậu có phải rảnh rỗi sinh nông nổi không? Hoàng đế không vội thái giám gấp.”

Phương Sư Diệc được mời vào phòng khách, vẫn luôn ở trong góc nghe bọn họ khắc khẩu, nhưng tổng kết lại cũng chỉ có ba chữ Mạc Chi Dương!

Mạc Chi Dương? Tên này là ai?

Lúc này Mạc Chi Dương mời từ phòng tối chạy ra, cả người mệt mỏi trốn ở đống rác, thùng giấy run bần bật: “Hức, khó quá, thật là thảm, đói.” 

“Huhu thảm quá đi.” Hệ thống cũng muốn mắng một câu. 

Vi diện này, nguyên chủ là con trai quản gia Dung gia, từ nhỏ đã đi theo bên người Dung Tiệm, là một cái đuôi nhỏ, nhưng Dung Tiệm không thích nguyên chủ. 

Mà nguyên chủ lại thích Dung Tiệm, không chỉ như thế, hắn còn có tình cảm tốt với Dư Lâm, và cả Tống Minh Sơ, thật mẹ nó là tên bắt cá nhiều tay, nhưng mà cuối cùng một người tên Phương Sư Diệc, được ba nam nhân để ý, hơn nữa ba người còn vì hắn mà tranh giành tình cảm. 

Cuối cùng Dung Tiệm giết hai người khác, độc chiếm nhân vật chính. 

Mà rất nhanh nguyên chủ bởi vì chọc vai chính, bị Dung Tiệm đuổi đi, sau đó bệnh chết tha hương, nguyên chủ không chỉ là hải vương, còn là thánh mẫu có tâm nguyện thế giới hòa bình. 

Chỉ cần ba người ở chung hòa bình, còn phải được Dung Tiệm để tâm tới, khiến một hồi ngược luyến tình thâm. 

“Ngược mẹ ngươi mà ngược.” hiện tại Mạc Chi Dương ý định giết người đều có. 

Vì thuận tiện, mười năm trước đi vào vi diện này, đối với ba người hữu cầu tất ứng, nam chủ Dung Tiệm, cũng chính là lão háo sắc chặt chẽ chộp vào trong lòng bàn tay, thời điểm công lược cũng không khác lắm, đột nhiên tinh tế bùng nổ chiến tranh.

Vì tăng độ yêu mến, phi thân chắn cho hắn một đao, sau khi tỉnh lại đã bị đưa đến một cái phòng lạ lẫm, chỉ có một người hầu câm điếc chăm sóc, mỗi ngày buổi tối đều sẽ bị thứ gì gây mê choáng, cuối cùng tỉnh lại một thân dấu vết. 

Hệ thống nói cái kẻ thần bí là lão háo sắc, vị nam chủ Dung Tiệm, nhưng sao hắn lại cầm tù cậu ở đây, trong phòng tối suốt ba năm. 

Cuối cùng, phải lợi dụng hệ thống, điện giật người hầu kia, chạy lên một chiếc xe rác mới có thể chạy thoát. 

“Cầm bánh hấp trên tay, trong đĩa không còn một giọt dầu nào ~”

*Lời bài hát trong bài 《愁啊愁》nha.

Mạc Chi Dương từ trong tủ bò ra, đứng ở trong góc liếc nhìn nam nhân tuấn tú một cái, đứng lên xoay người lên lầu.

“Ấy!” Phương Sư Diệc mới bị cậu liếc một cái thì chấn động, chợt bừng tỉnh thì người đã không thấy, sợ tới mức ngực che lại: “Hù chết tôi rồi.”

“Tôi cũng vậy.” hệ thống vạn người mê cảm nhận được ánh mắt áp bức nhưng không biết từ đâu tới đây. 

Dung Tiệm trở lại phòng mình, thuần thục mở ra một cơ quan trong phòng, tiến vào mật thất, mật thất chỉ có một cửa, rộng mười mét vuông, trên tường treo đầy ảnh chụp cá nhân.

“Dương Dương, ít nhiều anh cũng phải giấu em trước, nếu không em sẽ bị nhưng người khác cướp đi.”

Tay xoa một tấm ảnh chụp gần nhất, ảnh chụp thiếu niên ngủ an tĩnh, lông mi dày đen nhánh, làn da trắng nõn không một vết xước, chỉ là giống như mơ thấy thứ gì không tốt, khóe miệng hơi mấp máy. 

“Không có người nào có thể cướp em đi.”Dung Tiệm không ổn lắm, hắn tự lẩm bẩm một mình. 

Quyến luyến thu hồi tay, chung quy ảnh thật vẫn không tốt bằng người thật, Dung Tiệm cất bước đi về hướng cửa, một lúc sau vặn ra không gian đường hầm. 

Không gian đường hầm giống như một cái cửa thần kỳ, một đường hầm thông hai địa điểm, chỉ cần đi một chút là có thể tới một chỗ khác, không chừng chỗ khác là một tinh cầu khác, chỉ quân đội mới có thể sử dụng, dùng cho vận chuyển vật tư. 

Dung Tiệm là dùng nó cho nhà riêng, một đầu đường hầm khác chính là nhà cũ của Mạc Chi Dương, ba năm trước đây đã trộm dẫn cậu từ bệnh viện về nhà cũ. 

Đây chính là nguyên nhân vì sao Dung Tiệm không đi tìm, kỳ thật Mạc Chi Dương vẫn luôn ở bên người hắn. 

Thông qua không gian đường hầm, Dung Tiệm đi vào phòng khách trong nhà cũ, kiến trúc trong phòng khách là kiểu dân quốc, phá lệ bất đồng, theo lối cầu thang đi lên lại nhìn thấy người hầu té xỉu trên mặt đất. 

Hắn vội xông vào phòng, người không thấy, sớm đã chạy thoát. 

“Mạc chi Dương, anh nên đánh gãy chân của em!”

Lúc này Mạc Chi Dương bị gió lạnh thổi vào, trời trở lạnh quần áo đơn bạc không chống đỡ được, cúi đầu ôm cánh tay ở ngõ hẻm mà đi. 

“Hệ thống, nếu tao đói chết có tính là tai nạn lao động không?”

Hệ thống: “Không tính.”

“Tao thảm quá.” Kỳ thật Mạc Chi Dương cũng không nhất thiết phải chạy ra ngoài nhưng hệ thống nhắc nhở, vai chính Phương Sư Diệc đã xuất hiện, đó chính là minh chứng cốt truyện đã bắt đầu rồi.

Nói nếu không chạy ra, ba người sẽ giết hại lẫn nhau, đến lúc đó nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ thất bại thì không thể cầm thành tích xinh đẹp nói với Chủ Thần muốn lão sắc phê được. 

Một đường cố nén đói khát đi đến thành phố phồn hoa sầm uất, toàn bộ đường phố sạch sẽ, sạch sẽ tới độ cơ hội nhặt mót cũng không có: “Hiện tại đừng nói là cho tao bánh trung thu năm nhân, ngay cả cho tao Voldemonrt, tao cũng nuốt được.”

Đi được vài bước, Mạc Chi Dương chân mềm ra chỉ có thể dựa vào tường để giảm bớt sự mệt mỏi, vô lực của tứ chi: “Hệ thống, tao đói muốn chết.”

“Hay tôi chích điện cậu một cái ha?” Hệ thống trừ bỏ cái này cũng sẽ không khác.

Do dự không biết làm cái gì bây giờ thì trước mặt một xe đầy rau quả đi qua. 

“Mình có thể ăn không?”  

Trong lòng hỏi như vậy nhưng Mạc Chi Dương thật sự không có dám nói ra, chỉ có thể trơ mắt trông mong nhìn đồ ăn bị đẩy mạnh qua hẻm cửa nhỏ. 

“Này người đọc sách sao có thể tính là ăn trộm? Trương Tam đói bụng có thể ăn như gấu trúc, mình sao lại không thể ăn trái cây?” Kỳ thật đói không còn cách nào khác Mạc Chi Dương chỉ có thể lén lút đi theo vào. 

Ra ngoài gấp quá, một chút thứ đáng giá cũng không mang. 

Đây hẳn là sau bếp khách sạn, thấy bọn họ hình như bất động, Mạc Chi Dương thấy thức ăn bọn họ dọn, đi qua trộm giấu đi, nắm lấy một quả táo nhét vào trong eo trốn vào trong phòng. 

Bên ngoài bước chân qua lại, Mạc chi Dương ngồi xổm xuống, tùy tiện nắm góc áo lau lau quả táo, há miệng cắn xuống. 

Đột nhiên cửa bên ngoài mở ra. 

“Đây là ai?”

Người phục vụ sau bếp bắt được một tên trộm đồ ăn: “Trộm?”

“Hả?” Một ngày một đêm không được ăn cái gì, Mạc Chi Dương đã vô lực cãi lại, há miệng trước tiên phải cắn quả táo, mặc khác, quả táo trên tay nháy mắt đã bị cướp đi.

“Người đâu, nơi này có trộm!”

Người phục vụ há miệng kêu người tới, còn cướp quả táo đi. 

Thật vất vả mới kiếm được đồ ăn vậy mà cứ như vậy bị cướp đi, Mạc Chi Dương đỏ mắt, thù này quả thực không đội trời chung, đột nhiên cậu nhào qua, một tay đánh gục người, đoạt lấy quả táo liền chạy đi. 

“Người đâu, bắt lấy tên trộm đồ.”

Ôm quả táo trong lòng ngực, Mạc Chi Dương chọn đường có khoảng trống chạy, xuyên qua hành lang sau bếp, hoa viên nhỏ và một cái cửa vòm cung liền lọt vào đại sảnh của khách sạn. 

Đối mặt liền đụng phải một nam nhân, quả táo trên tay lăn xuống, cậu cũng ngã trên mặt đất. 

“Ô, tiểu bạch thỏ này lớn lên không tồi.” Nam nhân tháo kính râm xuống, nhào vào trong ngực như vậy đối với hắn rất có hứng thú,  đây vẫn là lần đầu tiên có người dùng cách  như vậy với hắn. 

“Bắt ăn trộm.”

Chờ người phục vụ sau bếp mang theo người chạy đến, phát hiện cái tên ăn trộm kia đã bị Hạ tiên sinh túm đi. 

Hạ Chủ Minh nhìn qua người một lượt: “Hắn trộm thứ gì đều tính cho tôi.”

“Quả táo, quả táo!” Mạc Chi Dương đói tới hoa mắt chóng mặt, căn bản không nghe được bọn họ đang nói cái gì, trước mắt chỉ có quả táo rơi trên mặt đất. 

“Vâng.” Phục vụ âm thầm đố kỵ, ăn trộm này làm thế nào được Hạ tiên sinh đáp trả.

“Tiểu bạch thỏ theo anh đi, muốn ăn bao nhiêu táo cũng được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro