Chương 2: Tôi không phải hải vương, tôi chỉ muốn cho các vị ký chủ một cái nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói rồi, Hạ Chử Minh nhấc cổ áo tiểu bạch thỏ lên, mạnh mẽ túm người đi. 

“Quả táo, đói quá!” 

Mạc Chi Dương đã không còn sức để giãy giụa, đói tới mơ màng, đôi mắt ở trong trạng thái khép hờ, chỉ có thể vươn tay run rẩy, ý đồ lấy quả táo đặt trên mặt bàn. 

Nhưng mà không hiểu vì lý do gì, mà quả táo càng ngày càng xa cậu.

“Muốn ăn bao nhiêu quả táo cũng được.” Hạ Chử Minh đoán có lẽ cậu không phải người được sắp xếp cho hắn ở vi diện này, thoạt nhìn ngốc như vậy, nhưng vậy thì thế nào? Cậu chỉ vừa ngẩng đầu.

Đôi mắt ướt đẫm như một con nai bị vứt bỏ, vẻ ngoài xinh đẹp, khiến người muốn bảo hộ, nhưng đồng thời cũng khiến cho người muốn hung hăng giẫm nát, Hạ Chử Minh đứng giữa hai bên, lựa chọn vế sau.

Mạc Chi Dương lúc này bị người mạnh mẽ túm đi, cổ áo bị kéo theo, tay chân rụng rời căn bản không có cơ hội giãy giụa, như búp bê vải rách nát bị mạnh mẽ xách đi . 

“Quả táo! quả táo!” 

Tay run run muốn bắt lấy quả táo, nhưng lại bắt không được, tức giận hốc mắt đỏ lên như muốn khóc.

Đời này lão tử thật sự chưa bao giờ thê thảm như bây giờ.

Mắt thấy người đã bị Hạ Chử Minh kéo dài tới cửa thang máy, khách qua đường đều đang nhìn, nhưng không có ai tiến lên ngăn cản, Hạ Chử Minh chính là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, có người chống lưng mới dám kiêu ngạo như vậy. 

Trái lại cái người bị túm đi kia, lạ mặt thật sự, cũng không biết là dân thường nào nên không cần thiết đắc tội Hạ Chử Minh. 

Trong lúc cả sảnh đang thờ ơ nhìn theo, đột nhiên hai người đàn ông mặc đồng phục dẫn đầu xông vào, theo sau là 20 người khác, lấp đầy sảnh rộng rãi cùng một lúc. 

“Đáng chết.” Dung Tiệm bước từ xe ô tô xuống, tự nhiên nhìn vào cái khách sạn này, nhướng mày, khách sạn này là của Dư Lâm, hắn chắc đã biết Dương Dương xuất hiện.

“Quả táo, quả táo.”

Ánh mắt Mạc Chi Dương nhìn quả táo càng ngày càng không rõ, ánh mắt tan rã đã không còn cách nào tự hỏi, đầu óc đều là một mớ hỗn độn, trộn lẫn thành một đoàn.

Nhưng sót lại chút lý trí làm Mạc Chi Dương gắt gao bám trụ lấy thang máy, không thể đi vào, đi vào chắc chắn sẽ thảm. 

“Ồ, còn rất khỏe.” Hạ Chử Minh không ngờ cậu sẽ bám vào thang máy, ngay sau đó tăng thêm lực, túm lấy cậu, dường như muốn kéo người vào trong. 

“Quả táo, quả táo.” 

“Theo anh đi, không chỉ có quả táo thôi đâu, còn có thể ăn chuối.” Hạ Chử Minh có chút phiền, nhét kính râm vào trong túi ngực áo sơmi, hai tay nắm lấy cổ áo dùng sức kéo người vào thang máy. 

Tay bị nắm đến phát đau, mất đi sức lực chống cự, Mạc Chi Dương xỉu đi vì đói. 

Cửa thang máy gần đóng lại, đột nhiên một bàn tay vươn tới, mở cửa thang máy sắp đóng chặt. 

“Buông ra.”

Dung Tiệm đúng ở cửa thang máy, chậm rãi dời ánh mắt từ Hạ Sở Minh đến người bị kéo lê trên mặt đất, trong lòng đau xót: Sao không ngoan đợi anh.

“Dung tiên sinh?” Thấy hắn, Hạ Chử Minh sợ tới mức cứng người lại, sao hắn lại ở chỗ này. 

Không trả lời hắn nói, Dung Tiệm một bước chân vào thang máy, khom lưng bế ngang người trên mặt đất lên, động tác nhẹ nhàng đều lộ ra vẻ cẩn thận.

“Dung tiên sinh, tôi không biết ngài quen hắn.” Hạ chử Minh hiện tại biết việc lớn không tốt, mặt tái nhợt, vội vàng giải thích: “Thật sự không biết.”

Dung Tiệm không trả lời, sau khi bế người lên, xoay người rời khỏi thang máy, lúc gần đi cho Phó tướng một ánh mắt, Phó tướng hiểu ý. 

Phó tướng gật đầu, xoay người đi vào thang máy.

“Dung tiên sinh, tôi không biết hắn là ngài…”

Phía sau nói ai cũng không nghe được, bởi vì cửa đã đóng lại.

Cảm giác quen thuộc làm Mạc Chi Dương cảnh giác. 

Dung Tiệm vốn dĩ trong cơn giận dữ, bị thái độ quyến luyến lấy lòng của con thú nhỏ, khí thế lạnh lùng dần chút thả chậm, trong lòng nuốt không xuống khẩu khí này: Vốn dĩ muốn giết em, kết quả em lại làm nũng. 

Mỗi ngày làm nũng, phiền muốn chết.

Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng khóe miệng lại hiếm thấy nhẹ nhàng nâng lên. 

“Mạc Chi Dương!”

Dư Lâm nhận được tin tức, nghe nói bọn họ tìm được Mạc Chi Dương rồi, liền ở trong đại sảnh khách sạn, vừa lúc đụng phải Dung Tiệm: “Bé Dương hẳn là không có việc gì chứ? Hắn sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Tớ làm sao biết được?” Dung Tiệm liếc mắt nhìn hắn, tâm tình tốt mới vừa rồi đều bị phá hỏng không còn sót chút nào, ôm chặt người trong lòng ngực, nghiêng người né tránh tay hắn duỗi lại. 

Thấy hắn định đi, Dư Lâm nhanh chóng duỗi tay ngăn cản: “Cậu muốn dẫn hắn đi nơi nào?”

“Dẫn hắn trở về, đừng quên hắn là người Dung gia.” Dung Tiệm biết, người này cũng mơ ước Dương Dương, thật đáng chết, vì sao toàn thế giới đều thích người trong lòng hắn. 

“Nhưng mà, nhiều năm như vậy cậu chưa từng tìm hắn, hiện tại muốn dẫn hắn đi, tớ không muốn!”

Chỉ tiếc, hắn có đồng ý hay không, đối với Dung Tiệm cũng không có ý nghĩa, ánh mắt ý bảo phó tướng đi lên ngăn Dư Lâm lại, lập tức ôm người trong lòng ngực ngồi trên ô tô. 

Dư Lâm chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi. 

Hiện tại tìm được, đến nhà cũ đã không còn ý nghĩa, Dung Tiệm chỉ có thể đem người về Dung gia trước. 

“Thật muốn giết em!” Dung Tiệm nhìn người ngủ say trên giường, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ mảnh khảnh, sinh mệnh yếu ớt như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng một chút là có thể cướp đi.

Tên bắt cá nhiều tay như em, sao lại có thể đối xử với dịu dàng với nhiều người như vậy, em không thể chỉ cười với một mình anh sao?

Hắn ngồi khóc ở trên người, duỗi tay bóp chặt cổ cậu: “Giết em, em cũng chỉ có thể là của anh.” 

Nhưng cũng chỉ là bóp hờ hờ, không thật sự dùng sức, chung quy vẫn là không đành lòng. 

Cuối cùng xoay người nằm đến bên cạnh cậu, bàn tay to người kéo vào lồng ngực: “Anh bao dung em, yếu ớt cũng sẽ bảo vệ em, nhưng em không thể rời khỏi anh cũng chỉ có thể dịu dàng đối với anh, đã hiểu chưa?” 

Một tiếng thở dài, biến mất ở trong bóng tối, không có người biết. 

Buổi sáng ngày hôm sau, Mạc Chi Dương ở trên giường đột nhiên bừng tỉnh, trên giường không một bóng người, cái nơi quen thuộc này là phòng của mình ở Ung gia, còn có thiết bị phát sóng trực tiếp quen thuộc. 

“Sao lại thế này?” Ngày hôm qua sau lúc đói bụng, cái gì cũng đã quên, Mạc Chi Dương xoa xoa bụng, vẫn là đói quá. 

“Ngày hôm qua, lão sắc phê tìm được cậu hơn nữa thử giết cậu, không thành công.” Hệ thống cảm thấy cái lão sắc phê này có hơi không thích hợp, có điểm cố chấp, có điểm biến thái, cũng có chút kiêu ngạo. 

“Thôi, đi ăn cơm trước.” Đói bụng lại đói tỉnh, Mạc Chi Dương mệt mỏi, không có đầu óc tự hỏi chuyện này, chống thân mình xuống giường. 

Lúc này quản gia mới đẩy cửa tiến vào: “Mạc thiếu gia.”

Phía sau còn có người hầu bưng mâm đồ ăn đi theo. 

Trong nháy mắt, Mạc Chi Dương giống như thấy được thiên sứ, đây là cái thần tiên gì? Rốt cuộc cũng có cơm ăn huhuhu, thật thảm quá đi.

“Mạc thiếu gia.” Lâm quản gia phân phó người dọn xong thức ăn rồi đi ra ngoài trước. 

Nhiều đồ như vậy, có chút phân vân không biết ăn cái gì, uống sữa bò trước, sau đó ăn một ít thứ dễ tiêu hóa: “Hệ thống, vai chính đâu?”

“Vai chính ở dưới lầu, cậu muốn đi xem hay không?” Hệ thống phát hiện thứ gì đó thú vị. 

Ăn xong trước, lúc này Mạc Chi Dương mới có sức lực hoãn một chút, tính toán đứng dậy xuống lầu.  

Phòng khách dưới lầu người có không ít, nhưng không khí lại như kiến giương nỏ.

“Cậu đã có vị hôn thê, không cần phải giữ bé Dương ở lại nữa đúng không? Tống Minh Sơ cười lạnh, đôi tay ôm ngực, một bộ biểu tình xem kịch vui, có đầu rút cổ ở một bên nhìn người gọi là vị hôn thê. 

Dư Lâm cũng khuyên bảo: “Cậu thả Chi Dương đi.”

“Liên quan đến mấy người à?” Hai người thay phiên ra trận, nhưng Dung Tiệm lại không hoảng, ưu nhã dùng trà, cũng không đem cái gọi là vị hôn thê để vào mắt. 

Phương Sư Diệc ngồi ở góc sô pha, cách ba ngươi xa nhất, lại nghe ba người nói cái gì Mạc Chi Dương, Mạc Chi Dương rốt cuộc là ai?

Sao ba người đều đang nói cậu ta, rốt cuộc là chủng loại bạch nguyệt quang gì mà khủng đến như vậy?

Mạc Chi Dương tránh ở chỗ rẽ cầu thang, có thể nghe được âm thanh tranh cãi của ba người phía dưới, đại khái có thể nghe hiểu. 

“Ký chủ, cậu muốn nghe chuyện thú vị hơn hay không?” Hệ thống chấn động. 

“Hử?” Có ý tứ gì, Mạc Chi Dương nghi hoặc.

“Cậu thấy cái vai chính kia có chịu không? Trên người hắn có hệ thống vạn người mê, chính là cửa tiếp giáp vạn người mê, cậu nhớ rõ chứ?” Nói xong, hệ thống còn cảm thấy không đủ chấn động.

“Nam hai Tống Minh Sơ, hệ thống của nam hai, dù sao cũng phải nói tới, chính là đoạt vận khí và hậu cung với vai chính.”

“Hử?” Đm, Mạc Chi Dương hơi sửng sốt. 

“Này còn chưa tính, nam ba Dư Lâm, hệ thống tẩy trắng vai ác, đơn giản nói chính là tẩy trắng chính mình, đoạt tài nguyên nam chủ.”Tuy rằng không hiểu nhưng mà hệ thống chịu đủ chấn động luôn rồi.

“Ngày!”

Sao có nhiều hệ thống tới nơi này như vậy, Mạc Chi Dương khiếp sợ: “Tao nguyện xưng là hệ thống loạn hầm mạnh nhất.” 

Khiếp sợ xong, Mạc Chi Dương còn phải suy xét chính sự: “Vậy  bọn họ có thể phát hiện ra mày không?”

“Không thể, các hệ thống chung không thể phát hiện ra nhau, nhưng lúc trước chủ quản cho tôi xin quá quyền hạn, tôi có thể phát hiện hệ thống khác, nhưng bọn họ không phát hiện được tôi, tỷ như hệ thống nữ hoàng lúc trước.”

Nghe vậy Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm: “Còn tốt không thể bị phát hiện nếu không hệ thống vô dụng của các cậu thật sự giết không được đối phương.”

“Cậu ghét bỏ tôi?” Hệ thống khóc, không nghĩ tới tự nhiên bị ký chủ ghét bỏ. 

Nhưng xác thật hệ thống cũng có phần ba bảy loại, hệ thống bach liên hoa là trung/hạ đẳng, hệ thống không có đại tác dụng gì, trừ bỏ cung cấp một chút cốt truyện thay đổi vi diện, mặt khác đều dựa vào ký chủ, so ra kém Long Ngạo Thiên cũng vạn người mê, loại hệ thống này hữu dụng.

“Ngoan nào, không chê.” Tuy rằng hệ thống vô dụng nhưng mà Mạc CHi Dương hữu dụng , hơi thêm suy tư, ít nhất không thể bị hệ thống khác phát hiện.

“Cậu thử xem, nói không chừng sau khi pk thành công, Chủ Thần nhìn bạch liên hoa chúng ta với một con mắt khác, sau đó cho chúng ta thêm chút quyền hạn, thêm chút tiền lương.” Hệ thống nóng lòng muốn thử. 

Mạc Chi Dương gật đầu: “Làm.” 

Đánh bại hệ thống vạn người mê, này hằn là không khó, chỉ là hai vị hệ thống xử lý vai chính này, chỉ sợ là làm không tốt, nhiệm vụ không thể để ba người giết hại lẫn nhau, có điểm khó. 

Vậy làm nhiệm vụ ba người này thất bại đi. 

Sửa sang lại suy nghĩ, Mạc Chi Dương từ lầu trên cầu thang đi xuống, tại thời điểm xuống chân cầu thang cố làm ra âm thanh đánh gãy tranh cãi của ba người dưới lầu.  

“Bé Dương!”

“Nhóc Dương!”

Thời điểm hai người nhìn thấy cậu, không hẹn mà cùng nhau lộ ra nét cười. 

Dung Tiệm xác thật nhăn chặt mày, mà nghe được âm thanh của Phương Sư Diệc đột nhiên ngẩng đầu nhìn người trên cầu thang: Ồ, đây là bạch nguyệt quang ba người kia à?

Chẳng ra gì sao.

Nói thật, Phương Sư Diệc vẫn luôn cho rằng Mạc Chi Dương là mỹ nhân tuyệt thế, thậm chí có thể cùng mình sánh vai nhưng hiện tại thoạt nhìn thực ngoài ý muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro