Chương 3: Tôi không phải hải vương, tôi chỉ muốn cho các vị ký chủ một cái nhà(2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực sự bình thường.

Kỳ thật so sánh với người thường thì Mạc Chi Dương không tồi, lớn lên cực kỳ tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt, long lanh ánh nước rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo hộ của người khác.

Nhưng cùng lắm chỉ là một bạch liên hoa đặt ở nơi này, xác thực không có điểm nào xuất sắc. 

Phương Sư Diệc không rõ, với vẻ ngoài này sao có thể trở thành bạch nguyệt quang? Điều này cũng có thể khiến nhiệm vụ công lược của anh biến thành địa ngục.

Không được, phải đến xem thử cậu có dùng ánh sáng vạn người mê hay không.

“Dung tiên sinh, Dư tiên sinh, Tống sư phụ.” Ba năm sau, Mạc Chi Dương một lần nữa gặp lại cố nhân, trong lòng cũng cảm động, nhưng nhớ tới một lỗi: Tại sao hệ thống không phát hiện hai người này có hệ thống trước?

Giọng nói nhẹ nhàng như cỏ xanh còn đọng giọt sương sớm, thật dễ nghe. 

Ngay cả Phương Sư Diệc cũng phải ngẩng đầu lên nhìn cậu một lần nữa, cậu có vẻ là một người dịu dàng và hiền hòa, nụ cười cậu sáng như mặt trời, có lẽ nó hơi đặc biệt. 

“Em không sao chứ?” Dư Lâm là người đầu tiên hỏi cậu, tối hôm qua nhìn thấy cậu bị bắt đi, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi. 

“Không sao, Dung tiên sinh đã cứu em.” Mạc Chi Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói, nhìn Dung Tiệm mỉm cười. 

Tống Minh Thư cũng đi tới hỏi: “Vậy ba năm qua em đã ở nơi nào?”

Bị hỏi như vậy, Dung Tiệm có chút căng thẳng, khóe miệng mím chặt, ngoài mặt là không để ý nhưng thực tế trong lòng lại dựng lỗ tai lên nghe, muốn nghe một câu trả lời. 

“Đã quên, lúc chạy trốn em cũng quên mất.” Bị hỏi vấn đề này, Mạc Chi Dương rõ ràng hơi kỳ lạ, rũ mi xuống, cố ý tránh ánh mắt dò xét của mọi người. 

Dung Tiệm đột nhiên nói: “Quên? Quên thật hay giả quên?” 

Giọng nói trầm và từ tính, trông như bình thường nhưng lại mang cảm giác áp bức tới mười phần. 

“Em thật sự quên mất.” Cái quỷ gì, chuyện gì xảy ra, lão biến thái nhà ngươi không biết sao? Mạc Chi Dương muốn đánh hắn một trận, rõ ràng hắn cố ý hỏi điều này chỉ để thoát khỏi mối liên quan.

Để mọi người nghĩ rằng hắn không biết gì. 

“Nếu như Dương Dương quên, thì quên đi.” Dư Lâm lớn tiếng ngăn lại, hắn có thể nhìn ra Chi Dương khó xử, cho nên cũng không muốn ép buộc cậu, sau này có nhiều thời gian hỏi. 

Chàng trai tốt như Phương Sư Diệc trong đời chưa từng bị phớt lờ như vậy, đây là lần đầu tiên anh bị cướp mất ánh đèn sân khấu với tư cách là một kẻ vạn người mê. 

“Ối!” Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Mạc Chi Dương, Phương đại nhân chịu không nổi nữa, vì vậy giả vờ ngã khỏi ghế để thu hút sự chú ý của mọi người. 

“Hệ thống bật hào quang vạn người mê.” 

“Đã nhận!” 

Ngay khi ánh mắt của mọi người tập trung lại, hệ thống đã mở hào quang vạn người mê đến mức tối đa, vầng hào quang này có thể khiến tất cả những người nhìn thấy ký chủ đều phải yêu ký chủ. 

Quả nhiên, trong chốc lát, Mạc Chi Dương xuất thần, tâm trí cũng bị anh thu phục, trong mắt hiện lên một tia sáng dịu dàng cảm xúc không rõ. 

Mọi người đang nhìn Phương Sư Diệc, nhưng Dung Tiệm lại nhìn chằm chằm vào Mạc Chi Dương với ánh mắt kiên định, gần như muốn ăn thịt cậu.

Chớp mắt, đẩy lùi cảm xúc kích động vừa rồi, Mạc Chi Dương sửng sốt: Hóa ra ánh hào quang vạn người mê lại mạnh như vậy sao?

Thiếu chút nữa khiến cậu chìm đắm trong đó. 

“Anh không sao chứ?” Mạc chi Dương chủ động hỏi, thậm chí còn đi tới, chắn tầm mắt của mọi người. 

Điều này đã cản trở hào quang vạn người mê. 

Hai người hoàn hồn trở lại.

“Chân không sao chứ?” Mạc Chi Dương ngồi xổm xuống trước mặt anh, muốn giúp anh nhìn đầu gối. 

Chà… thật là một người chịu dàng. 

Phương Sư Diệc cũng bị nụ cười dịu dàng của cậu làm lóa mắt, vẻ dịu dàng không phải cố ý mà toát ra từ trong xương, anh chợt hiểu tại sao cậu lại là bạch nguyệt quang. 

“Để tôi xem.” Mạc Chi Dương không đột ngột đưa tay ra, mà chỉ khom người trước mặt anh, chờ đợi một lời đồng ý. 

Không, tôi không thể bị cậu ta mê hoặc, chỉ là một NPC mà thôi, Phương Sư Diệc cũng nghiêng người tránh đi. 

“Không cần.”

“Được.” 

Mạc Chi Dương không ép buộc, đứng dậy và mỉm cười với anh ta: “Nếu anh có cần gì, xin hãy nói với tôi.” 

Buồn cười, mặc dù tôi không có khí chất của một vạn người mê nhưng tôi có kỹ năng năng diễn xuất của giải Oscar.

Sau khi bị cậu cắt ngang, mọi người đã dần khôi phục ý thức và lấy lại sự tỉnh táo trước ánh hào quang vạn người mê, nhưng vẫn còn một chút ảnh hưởng còn sót lại và họ có đánh giá cao đối với Phương Sư Diệc. 

Nhưng đó là tất cả. 

“Nếu thật sự an nhàn như vậy, nhà vệ sinh của Dung gia vẫn chưa dọn dẹp, hay cậu ở lại đây để dọn dẹp nhà vệ sinh?” Dung Tiệm đứng lên, dáng vẻ thẳng tắp như cũ, quét mắt liếc nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng đặt mắt dịu dàng lên trên người thiếu niên. 

Tống Minh Sơ tuy rằng đã quen với miệng lưỡi độc địa và tính cách âm dương lập dị của Dung Tiệm, nhưng anh vẫn không thể hiểu nổi vì sao Chi Dương có thể ở bên hắn mà không bị hắn hạ miệng làm tức chết.

“Tiểu Dương, nếu em có việc gì nhất định phải nói cho anh biết.” Dư Lâm nói, ánh mắt không ngừng đảo qua Dung Tiệm đang ở một bên, rõ ràng có ý tứ. 

“Không sao đâu ạ, Dung tiên sinh đối với em rất tốt, xin đừng lo lắng.” Mạc Chi Dương trên mặt nở nụ cười nhưng sự thật là muốn xé rách miệng lão biến thái. 

Trong mười năm qua, tôi đã bị cái miệng đó bóp chết N lần, cũng không biết thứ hắn thường ăn có phải dao hay không, nếu không sao hắn có thể nói năng vững vàng như vậy.

Cả hai người đều bị đuổi đi, Phương Sư Diệc ngồi tại chỗ không biết nên mở miệng như thế nào để giảm bớt bầu không khí khó xử. 

“Là Phương tiên sinh phải không?” Mạc Chi Dương thân thiết chú ý tới sự lúng của anh, chủ động ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Nghe nói là anh là hôn thê của Dung tiên sinh.”

“Đúng vậy.” Khi trả lời câu hỏi này Phương Sư Diệc không nhịn được liếc mắt nhìn Dung Tiệm một cái. 

Nhìn hắn lạnh nhạt, trông rất không vui, có vẻ là có chút tức giận, hắn và bạch nguyệt quang của hắn nói chuyện? Nhưng nhìn cách hắn mở miệng cũng có vẻ như không thích bạch nguyệt quang này cho lắm. 

Trong một khoảnh khắc có hơi hoảng hốt, Dung Tiệm này nhất định có người anh ấy thích nhưng người anh ấy thích có lẽ không phải Mạc Chi Dương, vậy thì có thể là ai?

“Anh thật sự đẹp.” Mạc Chi Dương không khỏi khen ngợi, trong lòng mắng tổ thần ngàn vạn lần: vãi đạn, chủ nhân vạn người mệ thật là tuyệt sắc, lão tử là chỉ là nhân vật, chủ thần rác rưởi.

“Cảm ơn.” Điều kiện đầu tiên quyết định để có một ký chủ vạn người mê chính là sắc đẹp, và không nghi ngờ gì nữa đối với Phương Sư Diệc. 

“Ắt Xì~” Dung Tiệm đột nhiên hắt hơi và cau mày: Ai đang mắng mình?

Hai người nhìn người đàn ông hắt hơi cùng một lúc. 

“Dung tiên sinh, anh cảm thấy không khỏe hay cảm lạnh rồi? Em nhờ quản gia lấy cho anh ít thuốc, hay em tìm bác sĩ riêng nhé?” Mạc Chi Dương rất lo lắng cho sức khỏe của hắn. 

Chủ động đứng lên duỗi tay sờ trán hắn. 

“Ừ.” không để cho Mạc Chi Dương hành động, Dung Tiệm đứng lên.

“Không có việc gì, mọi người trở về đi, đừng chướng mắt, cũng không đẹp lắm.” Hai người nói chuyện vui vẻ, Dung Tiệm có chút lo lắng, người yêu và vị hôn thê của hắn bỏ trốn, lại nhìn hai người: khả năng này rất cao.

Đây là lần đầu tiên Mạc Chi Dương chống lại hệ thống vạn người mê, may mắn thay là cũng không thua kém là bao, nhưng nhìn vào hệ thống vạn người mê này, có vẻ như ngoại trừ vầng hào quang ra thì nó cũng vô dụng. 

Trở lại phòng, thấy trên bàn còn sót lại ít thịt khô buổi sáng, Mạc Chi Dương đưa tay cầm lấy, đang định mở ra thì cửa đột nhiên bị đẩy ra. 

“Anh làm gì vậy?”

“Dung tiên sinh!” Sợ tới mức vội nhét thịt khô vào túi quần, Mạc Chi Dương giật mình, không ngờ hắn vào mà không gõ cửa. “Anh làm gì vậy? Muốn sao?”

Nhìn vẻ mặt hoảng hốt như thể vừa làm chuyện gì xấu, Dung Tiệm đi vào đóng cửa lại: “Hình như em rất quan tâm tới vị hôn thê của anh?” 

“Không có không có.” Lão tử đối với anh tương đối có hứng thú, nhìn xuống dưới, Mạc chi Dương chắp tay sau lưng đỡ lấy bàn máy tính.

“Vậy là tốt nhất.” Từng bước lại gần, Dung Tiệm bóp chặt cằm cậu, ép cậu nhìn về phía mình. 

Mạc Chi dương cắn môi dưới, đôi mắt nai tơ đỏ rực, trông rất đáng thương. “Em biết rồi.”

Ánh mắt Dung Tiệm nóng rực, đáy mắt cũng nóng bừng, anh mỉm chặt môi của mình, đôi môi khẽ nhúc nhích, anh bối rối cúi người định hôn, nhưng vừa định chạm vào thì liền tỉnh táo: “Biết thì tốt, tốt nhất đừng động tâm nếu không em sẽ thấy hậu quả.” 

Lúc sau được thả ra, Mạc Chi Dương quay lưng về phía hắn, khẽ nức nở. 

“Hừ” Không thể ở lại với cậu, Ung Tiệm xoay người rời đi, trước lúc đi còn quay đầu nhìn bóng lưng Mạc Chi Dương, bờ vai run run, chắc là đang khóc, thấy vậy tim hắn lại đau nhói. 

Chết tiệt, tại sao em ấy luôn khóc, khóc đến mức người ta muốn đè ra làm. 

Giả vờ khóc nức nở, Mạc Chi Dương mở gói thịt khô bằng giấy thấm dầu, nhét vào miệng, bắt đầu nhai.

AAAA ngon quá, phải ăn no mới có sức đấu với lão biến thái. 

Trở lại lầu ba, thư phòng của mình, Dung Tiệm vẫn luôn hồi tưởng tới biểu tình lúc nãy của cậu, vắt óc suy nghĩ, “Chết tiệt.”

Long Ngạo Thiên ký chủ mời anh mở rộng hậu cung, đi lên đỉnh cao nhân sinh, không phải đi theo một nam nhân tạp nham.” Hệ thống có chút hận, này quá là bùn nhão trét không lên tường. 

Với tư cách là người dẫn chương trình của Long Ngạo Thiên, đường sự nghiệp của anh ta rất hoàn hảo, anh ta đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mình, thậm chí còn giết Dung Tiệm thật biến thành hắn, nhưng tuyến tình cảm lại rối tinh rối mù, nếu không phải vừa mới nhắc nhở, anh ta sẽ hôn nam nhân kia, quá thất bại!!

Trốn trong bóng tối cả ngày, hoặc nghĩ cách nhốt người, hoặc nhớ Mạc Chi Dương, hoặc thầm nghĩ về cậu, “Anh có thể coi cậu ta là chính cung, cờ đỏ trong nhà không hạ xuống, bên ngoài cở đủ loại màu bay phấp phới*, đó mới là chuyện Long Ngạo Thiên nên làm.” 

*Cờ đỏ trong nhà là chỉ vợ, cờ nhiều màu sắc bên ngoài là chỉ người yêu, cờ đỏ trong nhà không hạ xuống, cờ nhiều màu tung bay bên ngoài có nghĩa là quan hệ vợ chồng người yêu khá hòa thuận. -Nguồn: Baidu-

“Ngươi thật sự rất nhiều lời.” Dung Tiệm dựa lưng vào ghế, hắn không thích bị người ta ra lệnh, nheo đôi mắt, lộ ra hơi thở nguy hiểm. 

Hệ thống lập tức câm miệng, cái ký chủ này thực sự đặc biệt, tất cả biện pháp trừng phạt đối với hắn đều vô dụng. 

Sau khi ăn đồ ăn nhẹ, Mạc Chi Dương ngồi xuống trước bàn máy tính, trước đây cậu từng là người dẫn chương trình trò chơi, tập trung vào các trò chơi VR nhập vai như hồi hộp và phòng bí mật. 

Và nó rất phổ biến trên nền tảng phát sóng trực tiếp MF. 

“Cuối cùng ông đây cũng lấy lại được thiết bị.” Mạc Chi Dương xúc động sắp khóc, vội vàng mở máy tính phát trực tiếp. 

Nhưng may mắn thay, sau ba năm vắng bóng vẫn không có gì thay đổi, ngược lại số người hâm mộ đã tăng hơn một trăm nghìn, Mạc Chi Dương trước hết gửi lời xin lỗi, sau đó giải thích với người hâm mộ và tìm một trò chơi để tham gia.

Hãy đội mũ bảo hiểm VR và tham gia trò chơi một cách tỉnh táo. Đây là trò chơi kinh dị và hồi hộp mới nhất: Đèn lồng trắng, một game trải nghiệm nhập vai. 

Khi vào trò chơi, Mạc Chi Dương đang đứng trước một ngôi nhà cũ kỹ đáng sợ. Cánh cửa màu đỏ son trông như nhuốm máu, với ánh đèn xanh đặc biệt âm u. Sau đó, cánh cửa tự động mở ra, trò chơi nhắc nhở rằng cậu cần phải bước vào ngôi nhà cũ. 

Không suy nghĩ nhiều, Mạc Chi Dương đẩy cánh cửa sơn che nửa, bước vào.

“Cứu…” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro