Chương4:Tôi không phải hải vương, tôi chỉ muốn cho các vị ký chủ một cái nhà(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ phòng ở đâu?"

Có hơn ba trăm nghìn người đang xem trực tuyến, nhưng không có ánh sáng nên họ chỉ nghe thấy câu nói của người chơi: Cứu với, đột nhiên màn hình tối đen, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Người chơi đâu? Bị quỷ bắt đi rồi à?

Nhưng hiện tại Mạc chi Dương đang được cõng trên vai của một người xa lạ.

"Anh buông tôi ra, tôi chỉ là một người chơi, tôi không làm gì cả." Khoảnh khắc chạm vào người kia, Mạc Chi Dương cảm nhận được hơi thở quen thuộc của lão biến thái.

Trên thực tế, giữa hai người không có lời thổ lộ nào, cho là có thổ lộ cũng do thuốc của Dung Tiệm, cho nên lúc này phải chật vật mới phù hợp với tính cách.

"Thả tôi ra!"

Nam nhân không nói lời nào, bế cậu vào một căn phòng mới ở giữa căn nhà cũ tối đen như mực, bên trong treo rèm sa đỏ, ở giữa đặt một chiếc giường lớn chạm trổ kỳ dị. 

Chiếc giường được trải chăn và gối hình quả quýt màu đỏ tươi.

"Anh thả tôi ra. Tôi chỉ là một người chơi, rốt cuộc ai đã bày ra cái trò chơi này, anh đừng cởi quần áo của tôi, tôi cầu xin anh."

Bị ném lên giường Mạc Chi Dương còn chưa kịp phản khác, đôi mắt đã bị người kia che lại bằng thắt lưng, sau đó cả tay lẫn chân đều bị trói chặt.

Không biết vì sao Dung Tiệm nhìn bức thêu vịt uyên ương trên giường, trong lòng thầm vui thích, giống như hôm nay là ngày cưới của bọn họ vậy.

"Anh là ma thật à? Hay NPC!" Mạc Chi Dương bị trói tay chân như sâu róm, sau đó chậm rãi di chuyển đến góc giường, cố gắng tránh ánh mắt của người kia.

Dung Tiệm không trả lời, lặng lẽ hạ tấm màn ngủ bằng vải gạc màu đỏ xuống để che khuất tầm nhìn của mọi người.

Hệ thống Long Ngạo Thiên cũng rất không nói nên lời, tại sao hắn lại đi theo ký chủ này, hệ thống Long Ngạo Thiên đường đường chính chính là một tồn tại gian lận, lại bị hắn lợi dụng để hack game kinh dị, quậy phá nam nhân.

Thật là một thằng cặn bã.

Mặt khác, Bạch liên hệ thống rất bình tĩnh, đã tìm được nơi xem phát sóng trực tiếp, ký chủ quậy phá cũng không phải một hai ngày.

"Oaooo, xin anh buông tôi ra, tôi thật sự không làm gì cả." Mạc Chi Dương bị lột trần truồng ngồi bó gối trên giường, cậu chỉ có thể khóc đến khàn cả giọng.

Nhưng càng khóc thì người kia có vẻ càng phấn khích.

Dung Tiệm chỉ thích cách em ấy khóc, nhưng tiếc là em ấy không thể nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đó chắc hẳn rất đẹp với những giọt nước mắt.

"Là do em không làm gì nên anh mới tới làm em." Dung Tiệm cố ý đè thấp âm thanh, không muốn cậu phát hiện ra mình.

"Huhu, cầu xin ngài buông tha tôi đi." tay Mạc Chi Dương bị trói chặt, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống như vậy chạy trốn.

Kết quả vừa mới đụng tới màn giường đã bị túm mắt cá chân kéo về.

"Không, tôi xin ngài đó, hãy để tôi đi đi, huhu ~ thật sự không thể làm được đâu."

....

Mọi người đợi nửa phút, màn hình đen ban đầu đột nhiên xuất hiện trở lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Thật xin lỗi, vừa rồi hình như bị kẹt hoặc thiết bị xảy ra chút vấn đề, kẹt nửa phút, thật xin lỗi."

Ai cũng có thể nghe ra được, lần này chủ phòng xuất hiện lần nữa, âm thanh của cậu có chút ấm ức, một chút lạ lùng, giống như thể cậu đã khóc.

"Chủ phòng bị dọa khóc sao?"

"Ha ha ha ha, anh thật sự bị dọa nên khóc sao?"

Trong bình luận mọi người đều cười ha hả, cho rằng chủ phòng bị dọa đến chảy nước mắt.

Chỉ có Dung Tiệm biết rằng khi hắn mở mắt ra, hắn với lấy tách cafe còn ấm trên bàn và cười khúc khích.

"Không phải bị dọa khóc, mà là bị làm khóc."

m thanh thỏa mãn giống như dã thú được ăn no.

Mạc Chi Dương chỉ có thể cố nén mệt mỏi tiến hành phát tròn trò chơi trực tiếp, mở khóa các nút, đối phó với những con ma NPC thỉnh thoảng xuất hiện, sau đó vượt qua phần đầu tiên một cách thành công.

Buổi phát sóng trực tiếp kéo dài ba giờ liên tục đã rất mệt mỏi, Mạc Chi Dương chào mọi người và cởi mũ bảo hiểm VR xuống, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế chơi game.

"Chết tiệt lão biến thái sẽ chơi với thứ này bao lâu?" Mạc Chi Dương không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện trong thực tế, có chút lo lắng nhưng lại không biết nó là gì.

"Tôi còn tưởng rằng cậu cũng cảm thấy rất buồn cười, bằng không, vừa rồi còn rất ngầu." Hệ thống chế giễu nói.

Ngoan là một chuyện nhưng tên này, thỉnh thoảng lại tới đây, ai mà chịu nổi, đành phải công nhận, cậu có chút mệt mỏi, ngay cả quần áo cũng không thèm cởi, trực tiếp nhảy lên giường.

Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Dung Tiệm cảm thấy buồn chán, hắn bấm vào trung tâm điều khiển trước mặt, bấm vào tùy chọn giám sát của màn hình ảo, một màn hình hiện ra trước mặt hắn.

Đó là phòng của Mạc Chi Dương, cậu mệt mỏi nằm trên giường và ngủ thiếp đi.

Cầm tách cafe, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cậu, đến khi hơi ấm của ly cafe tan biến mà cậu vẫn chưa tỉnh lại.

"Ký chủ, xin đừng biến thái." Hệ thống Long Ngạo Thiên cảm thấy mình thật đáng thương, tại sao lại bị trói buộc với tên biến thái này.

"Ta đề nghị ngài đi tìm vị hôn thê của mình đi, anh ta càng đẹp, càng phù hợp với tiêu chuẩn hậu cung của Long Ngạo Thiên."

Vị hôn thê?

Nghe câu này xong, Dung Tiệm hơi nhướng mày: "Ồ, vậy à?"

"Không, ký chủ cứ làm theo ý mình đi." Long Ngạo Thiên trực tiếp nhảy vào hệ thống, chẳng lẽ vừa rồi mã hệ thống run rẩy ở trong đó sao? Sợ hãi.

Tống Minh Sơ ở bên này cũng không vui, ngồi ở trong máy bay chất vấn hệ thống: "Tại sao không thể dùng năng lực của mình trấn áp nam chủ?"

"Tôi cũng không biết." Hệ thống thượng vị cũng không rõ, đây là lần đầu tiên vô dụng, "Có lẽ là bởi vì chủ thần ở vi diện này, cho nên không có cách nào sử dụng kỹ năng?"

"Mày nói Chủ Thần ở lại chỗ này, nên tao phải tiến tới tăng độ yêu mến, đến lúc đó cùng nhau thêm tiền lương, cho nên Chủ Thần ở đâu?"Tống Minh Sơ cũng tức giận.

Dù sao thì hắn cũng là nhân viên xuất sắc của bộ phận hệ thống cấp trên, làm sao có thể thất bại, nhưng trước mặt Dung Tiệm hắn thật sự là có chút cản trở, quả nhiên chỉ có sự dịu dàng của Dương mới có thể xoa dịu nỗi mất mát trong lòng hắn.

"Chủ Thần có thể là một NPC ngầm, một đồ vật hoặc thậm chí là một thiết bị điện tử, Chúng tôi không biết nó ở đâu, nhưng chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi đến."
"Nếu sự nghiệp chủ tuyến không thể đánh bại nam chủ, tao sẽ đi tuyến đường tình cảm, cướp Mạc Chi Dương mà hắn yêu thích, vậy cũng coi như là nhiệm vụ hoàn thành." Đây là kết quả của việc lựa chọn điều tốt tiếp theo nhưng Tống Minh Sơ không thể làm gì được.

Giao diện nhân vật chính là vận may chi tử, nếu như không có hệ thống chế buff, căn bản không cách nào cướp đi cơ hội của hắn, nhưng cướp đi một người cũng quá đủ rồi.

"Vậy cũng được." Hệ thống đồng ý.

"Ta nhất định phải cướp Dương về tay." Tống Minh Sơ năm nắm chặt tay, đến thời điểm nhất định sẽ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, tăng lương, đoạt mỹ nhân trở về, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.

Mạc Chi Dương ngủ đến chạng vạng, đứng dậy dụi mắt chào hỏi: "Đau lưng chết mất."

Nhìn đồng hồ, cậu đoán đã đến giờ ăn tối, vội vàng thu dọn đồ rồi xuống lầu ăn cơm, khi Mạc Chi Dương bước vào phòng ăn, cậu thấy Phương SƯ Diệc, người được ưu ái.

"Hệ thống, anh ấy đã là hệ thống vạn người mê rồi, tại sao anh ấy phải cố gắng để tăng độ sủng ái của Dung Tiệm?" Mạc Chi Dương có chút khó hiểu.

"Tôi không biết những hệ thống khác vận hành như thế nào, tôi chỉ biết phụ trách cho cậu." Hệ thống cũng khó hiểu.

Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng thời quay đầu lại.

Nhìn thấy cậu khóe miệng Dung Tiệm không khỏi ánh lên ý cười, nhìn khuôn mặt phờ phạc của cậu hắn cảm thấy hài lòng, hẳn là cậu rất mệt mỏi.

"Dung tiên sinh, Dung phu nhân." Mạc Chi Dương xuống cầu thang đi đến trước bàn ăn, cung kính chào hỏi hai người trước mặt, Mạc Chi Dương được coi là con trai của quản gia đồng thời cũng là người hầu.

Dung Tiệm ngồi trên cùng của chiếc bàn ăn hình chữ nhật còn Phương Sư Diệc đang ngồi bên trái hắn.

"Em kêu cậu ta là cái gì?" Nghe thấy ba tiếng Dung phu nhân, sắc mặt Dung Tiệm biến đổi, hắn đặt tách cafe xuống một cách mạnh mẽ, cho thấy rằng hắn đang tức giận.

"Dung phu nhân? Cậu ấy không phải là vị hôn thê của anh sao?" Mạc Chi Dương khẽ cười như không để ý tới sự tức giận của hắn.

Nếu em còn lộn xộn với tôi, tôi liền làm chết em như vậy chúng ta huề.

"Vâng, vâng." Phương Sư Diệc vội vàng gật đầu xác nhận, cười đứng lên mời cậu ngồi xuống, động tác nhiệt tình đến mức giống như là chủ nhà.

Mạc Chi Dương khẽ lắc đầu: "Không sao, từ giờ trở đi tôi sẽ ăn cơm với người hầu trong bếp." Dáng vẻ đáng thương biết thân biết phận của mình.

Nhìn thấy vậy, Dung Tiệm vô cùng tức giận và chế nhạo: "Tôi còn chưa từng gặp qua có người tự nhận mình là hạ nhân."

Cho dù giọng nói có hay cũng không thể che đậy được lời nói lạnh lẽo.

May mà Mạc Chi Dương đã quen với thói xấu của hắn, cười khổ một cái: "Tôi vốn là người hầu của Dung gia, nhờ có Dung tiên sinh không ghét bỏ, em mới có thể sống ở đây lâu như vậy."

Không thích thì sao, có thể không thích à? Cơ thể xinh đẹp và mềm mại đó, hắn rất thích.

"Ngồi đi." Dung Tiệm lạnh lùng thốt ra những lời này, mang theo ngữ khí không thể cưỡng lại.

Mạc Chi Dương im lặng một lúc, xấu hổ nhìn Phương Sư Diệc, cuối cùng đi đến góc bàn ăn hình chữ nhật ngồi xuống.

"Cảm ơn Dung tiên sinh, Dung phu nhân." Cậu thoạt nhìn rất hiểu chuyện, cũng rất đáng thương, không biết vì sao mà Phương Sư Diệc lại có chút đồng cảm với cậu.

Người hầu đem bữa sáng cho Mạc Chi Dương, bữa sáng giống như hai vị chủ nhân, khiến cậu ngồi như đinh đóng cột, vô tình ngẩng đầu lên nhìn Dung Tiệm.

Lại phát hiện Dung Tiệm cũng đang nhìn mình, cậu sợ hãi rùng mình, vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn.

Điều này khiến cho Dung Tiệm càng tức giận: Hắn đáng sợ vậy sao?

"Dung tiên sinh, em nghĩ kỹ rồi, nếu ông chủ muốn thì em sẽ dọn ra ngoài." Sau khi ăn xong, Mạc Chi Dương nghĩ đến việc kích thích hắn, không ép hắn tự lột mặt nạ ra thì thật sự nuốt không trôi.

Dung Tiệm đang lau miệng thì giật mình, hắn cười chế nhạo nói: "Nếu em nói về việc dọn ra ngoài, em cũng có thể nói rằng em đang di chuyển đến một ngôi mộ."

Nghe những lời này, Phương Sư Diệc cũng muốn đánh hắn. Tại sao nhân vật chính lại đáng ghét như vậy chứ?

"Em không biết mình đang có gì trong tay sao? Sau khi rời khỏi Dung gia thì em muốn đi đâu? Đi Tống gia hay là đi Dư gia?" Dung Tiệm cảm thấy tức giận khi nghĩ đến việc cậu rời đi, tưởng tưởng đến việc cậu rời bỏ hắn muốn đi tìm người khác, chẳng phải là đội cho hắn cái mũ xanh.

Còn là xanh rực rỡ.
"Em tự nuôi được!" Mạc Chi Dương có chút khó chịu khi bị hắn coi thường, cậu đột ngột đứng dậy, đè nén lửa giận trong lòng, lễ phép cúi đầu nói: "Dung tiên sinh, Dung phu nhân, em đi trước đây."

"Này!"

Thấy cậu chạy ra ngoài, Phương Sư Diệc đặt chiếc khăn trong tay xuống, đứng dậy đuổi theo cậu: "Mạc Chi Dương, cậu đi đâu vậy?"

"Người yêu của tôi muốn cùng người khác chạy trốn." Sắc mặt Dung Tiệm có thể nói là trắng như nước, Dương Dương đề nghị bỏ qua vấn đề này, thật bất ngờ.

Nghĩ đến cậu rời đi, rơi vào vòng tay Tống Minh Sơ hoặc là Dư Lâm, hắn hận đến nỗi muốn giết hai người kia đem tế trời, tranh đoạt người yêu của hắn, không cần xem bản thân có xứng hay không.

Hệ thống Long Ngạo Thiên muốn nói bọn hắn xứng, lại không dám bởi vì hệ thống đánh không lại ký chủ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro