C30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng hắn đi ra ngoài ăn, khẳng định sẽ lôi kéo một đống paparazzi, vậy có thể ăn cơm được sao, Hoàng Lạc Vinh lắc đầu: "Vẫn là gọi cơm hộp đi."

"Được." Trần Bỉnh Lâm duỗi tay cầm di động, nhìn thấy tin nhắn mẹ gửi tới, ngẫm lại vẫn nên chờ mọi chuyện kết thúc rồi mới nói cho Lạc Lạc.

Mấy ngày nay Tô Bạch ngừng gây chuyện, làm Hoàng Lạc Vinh đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, không làm loạn trong lòng liền ngứa, không dễ chịu chút nào, vì thế liền đi mua vé diễn tấu hội dương cầm quy mô loại nhỏ.

Hội trường không lớn, chỉ có thể chứa một trăm người, trong hội trường u ám hệ thống bắt đầu kiểm tra đo lường, phát hiện chỗ ngồi của khách quý có Tô Bạch, ký chủ này, làm gì gì đều được, gây chuyện là đệ nhất.

Diễn tấu hội gần kết thúc, Hoàng Lạc Vinh nhận được tin tức Trần Bỉnh Lâm, nói bên ngoài trời mưa có muốn hắn tới đón không.

Nhìn thoáng qua vị trí khách quý, Hoàng Lạc Vinh lộ ra một nụ cười đáng yêu, trả lời: Anh đến đi a.

Sau khi chấm dứt, mọi người tan rã, phần lớn đều có người tới đón, Hoàng Lạc Vinh đứng ở cửa hội trường, hứng hơi nước gió thu thổi qua, độ nhiên có chút lạnh.

"Hoàng tiên sinh." Tô Bạch đuổi theo, quả nhiên nhìn thấy người đứng trước cửa.

Hoàng Lạc Vinh vừa quay đầu lại, nhìn thấy hắn ta làm ra biểu tình thực ngoài ý muốn: "Tô tiên sinh."

"Muốn tôi đưa cậu về không?" Tô Bạch cười tiến lên, biểu tình giả bộ thực tốt, nhưng trong mắt giấu không được khinh thường cùng hận ý.

Làm bộ không phát hiện, Hoàng Lạc Vinh lắc đầu, lùi bước nhỏ qua một bên, kéo ra khoảng cách: "Không cần, đợi chút nữa có người đón."

Câu có người đón này, vào trong tai Tô Bạch lại thành khoe khoang, mất tự nhiên mà kéo lên khoé môi: "Phải không?"

Hoàng Lạc Vinh đoán chừng nam nhân cộc lốc không sai biệt lắm đến rồi, cúi đầu xụ bả vai xuống, làm ra một bộ dáng còn đáng thương hơn cả chim cút.

"Tôi nhớ rõ, Trần Bỉnh Lâm cùng tôi giống nhau đều thích nhất là ngày mưa." Tô Bạch hai tay ôm ngực, ngẩng đầu nhìn những giọt mưa rơi xuống, ngữ khí còn cảm khái, còn hồi tưởng lại.

Cái tên ngốc này không biết Trần Bỉnh Lâm thích trời đầy mây sao?

Hoàng Lạc Vinh có chút ghét bỏ, biểu tình càng thêm ủy khuất, không dám đáp lời.

Trần Bỉnh Lâm xem chỉ dẫn tự mình lái xe đến đây, còn chưa đến cửa hắn đã tìm kiếm thân ảnh Lạc Lạc, đánh xe đi qua.

Tô Bạch nhìn thấy xe Trần Bỉnh Lâm, đột nhiên vươn tay một phen ôm lấy vai của cậu, muốn làm ra bộ dáng quan hệ rất tốt.

Hắn ta hiện tại mới tới làm bộ quan hệ tốt thì cũng đã muộn rồi, nên sớm tỉnh ngộ, như vậy cậu ngược lại không có biện pháp, bất quá nếu hắn ta không thấu hiểu, cậu cũng liền chối từ.

Nói đẩy là đẩy, Hoàng Lạc Vinh đem bả vai mình trực tiếp đẩy Tô Bạch ra, sức lực này thật sự lớn, trực tiếp đem người đẩy ngã, đẩy xong còn làm bộ dạng nai con chấn kinh: "Tô tiên sinh!"

Này vừa nhìn vào, ngược lại như là Tô Bạch làm việc gì khiến Hoàng Lạc Vinh sợ hãi, mới đem người đẩy ra.

Tô Bạch ngã xuống đất trực tiếp sửng sốt, bàn tay truyền đến cơn đau, tây trang màu trắng bị mặt đất nhiễm bẩn thành màu đen, chật vật không chịu nổi.

Trần Bỉnh Lâm ngừng xe ở cửa, bung dù xuống xe đón người.

"Tôi.....Tô tiên sinh anh không sao chứ!" Hoàng Lạc Vinh một bộ dáng chân tay luống cuống, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, mắt đào hoa tràn đầy hơi nước ủy thuất cùng thất thố, muốn duỗi tay muốn kéo hắn ta lên.

Tô Bạch cảm thấy rất mất mặt, gạt tay cậu ra, tự mình bò dậy, nhưng tây trang màu trắng trên người, đã dơ bẩn không chịu được.

Cầm dù đen đi tới, Trần Bỉnh Lâm không có nhìn người đứng bên, trực tiếp đi đến cạnh Hoàng Lạc Vinh: "Lạc Lạc, có lạnh không?"

Hỏi xong, hắn đã sớm lấy áo khoác đã chuẩn bị sớm ra phủ thêm cho cậu: "Chúng ta trở về thôi."

Toàn bộ hành trình đều không liếc mắt nhìn người nọ bên cạnh một cái, giống như không tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro