C31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Lạc Vinh khẩn trương kéo tay áo Trần Bỉnh Lâm, thanh âm nghẹn ngào: "Em, em không phải cố ý!"

Sai, ông đây cố ý đấy, nhưng tôi đoán cậu không có biện pháp gì với tôi.

Tô Bạch không trả lời, tựa hồ đang đợi Trần Bỉnh Lâm đáp lại, nhưng đã định sẵn phải thất vọng.

"Ừm ừm, chúng tôi đi về trước, trời đều mưa to rồi." Trần Bỉnh Lâm căn bản không nhìn bất luận biểu tình nào của đối phương, một tay ôm bả vai Lạc Lạc, đem dù nghiêng qua, sợ mưa xối ướt cậu.

Một thân chật vật, trơ mắt nhìn hai người lên xe, Tô Bạch không hiểu, vì cái gì người kia có thể tuyệt tình đến mức này.

Lên xe, Hoàng Lạc Vinh thật cẩn thận liếc hắn một cái, lại gục đầu xuống xin lỗi: "Em không phải cố ý đẩy cậu ấy."

"Anh biết, là hắn ta đột nhiên tới gần em." Trần Bỉnh Lâm nhìn cậu như vậy, ngược lại chẳng hề để ý mà cười nói: "Nếu là cố ý thì sao chứ? Đẩy hỏng rồi thì anh bồi thường."

Hoàng Lạc Vinh ngẩng đầu nhìn hắn, bị câu vừa rồi làm bật cười, mi mắt cong cong, đáng yêu cực kỳ.

"Về sau em đừng gặp Tô Bạch, sẽ bị hắn ta khi dễ." Trần Bỉnh Lâm cúi người qua, tự mình cài đai an toàn cho Lạc Lạc, lại nhịn không được mổ nhẹ vào môi cậu: "Tô Bạch ích kỷ đến mức tận cùng, sẽ không suy nghĩ đến cảm giác của người khác."

"Vâng." Điểm này, Hoàng Lạc Vinh cũng cảm thấy đồng ý.

Đứng ngốc tại chỗ, nhìn xe rời đi, hàm răng Tô Bạch cắn đến chảy máu, trong miệng một mảnh tanh ngọt, ban đầu muốn mượn chuyện này, một lần nữa tiếp xúc với Trần Bỉnh Lâm, thay tây trang trắng.

Chỉ cần gặp lại hắn, bằng vào mười lăm năm tình cảm của bọn họ, nhất định sẽ nể tình cũ, nhưng không nghĩ tới toàn bộ quá trình đều bị làm lơ.

Nhưng Tô Bạch không biết, khi hắn ta biết thời điểm Hoàng Lạc Vinh muốn đi tràng diễn tấu hội kia, cũng đã rơi vào, bởi vì biết dương cầm gia kia cùng Tô Bạch quen nhau.

Cho nên mua phiếu riêng, cho Tô Bạch một loại, có thể thông qua cậu để đáp lên Trần Bỉnh Lâm, nhưng trên thực tế, Tô Bạch lại coi tình cảm mười lăm năm như vũ khí.

Đối với Trần Bỉnh Lâm mà nói, quả thực chính là sỉ nhục, áy náy, là mười lăm năm trả giá nghĩ lại mà sợ, cũng là đối với bản thân áy náy, Tô Bạch người này ích kỷ đến mức tân cùng, như thế nào sẽ đổi vị trí của bản thân để tự hỏi chứ?

Bất quá, nhìn biểu hiện của Trần Bỉnh Lâm, thái độ đã đủ ổn định, có thể tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.

Xe đột nhiên dừng lại, Hoàng Lạc Vinh ngẩng đầu nhìn phía trước, mới phát hiện đèn đỏ 120 giây, tựa lưng vào ghế ngồi, đột nhiên nghe được một tiếng cạch bên người, là âm thanh cởi bỏ đai an toàn, vừa xoay đầu.

Trần Bỉnh Lâm xoay đầu theo cậu, cúi người ngậm lấy cánh môi cậu, tay trái chế trụ sau cổ, con xát lên.

Hai tay trụ mặt cậu, Hoàng Lạc Vinh nhắm mắt lại tùy hắn, công thành đoạt đất, gắn bó như môi với răng, đem hai người gắt gao khoá lại cùng nhau.

Tiếng loa phía sau đem thần trí của hai người từ tình dục kéo trở về.

Trần Bỉnh Lâm tốt tính buông tha hai cánh môi bị chà đạp, đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp gợi cảm.

"Anh cười cái gì?" Hoàng Lạc Vinh mặt cậu đỏ lên, thở hổn hển, nghiêng đầu lại đem mình làm tới manh rồi.

Trong ánh mắt, lập loè ánh sáng, bởi vì người trước mặt, Trần Bỉnh Lâm lại một lần nữa cảm thấy hạnh phúc: "Anh rất vui, trong tất cả hàng ngàn hàng vạn người tìm được em."

Hoàng Lạc Vinh thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại chửi thầm: Ta thao, này....kỳ thật, thật sự không phải chuyện tốt.

Không để ý tới tiếng loa điên cuồng ấn phía sau, Trần Bỉnh Lâm vươn tay xoa lên cánh môi mềm mại của cậu: anh trải qua nhiều khó khăn như vậy tìm được đến em, ai cũng đều không thể đem em từ bên cạnh anh cướp đi.

Tiêu Nhàn, Tô Bạch, bất luận kẻ nào đều không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro