Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Lạc Hà thấy mọi người tâm trạng sa sút, cố ý điều chỉnh lại một chút:

"Được rồi, được rồi, đừng buồn bã nữa, chúng ta bàn về hỉ sự sắp tới, Tiêu Sắt, Thiên Lạc, hai đứa định bao giờ tổ chức hôn lễ?"

Tiêu Sắt nhìn Tư Không Thiên Lạc không có phản ứng gì, bèn nói trước:

"Chúng ta còn chưa thương lượng chuyện này, nhưng theo ý ta thì sẽ sắp xếp hai lần đại hôn. Trước tiên sẽ tổ chức một lần long trọng tại Tuyết Nguyệt thành, đợi đến khi về Thiên Khải chỉ cần hình thức một chút là được. Dù gì thì cũng phải cho mấy lão già đó chút mặt mũi. Hơn nữa ta sẽ dùng thân phận Vĩnh An Vương cưới Thiên Lạc."

Tiêu Sắt chán ghét thân phận đó thế nào mọi người đều biết, bởi vậy khi hắn nói ra câu này tất cả đều kinh ngạc. Tư Không Thiên Lạc cũng khó tin nhìn Tiêu Sắt, trong tim có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không thốt ra được lời nào. Cuối cùng nàng chỉ nói ra được một câu: "Không phải lãng phí quá à?"

Tiêu Sắt thấy Tiểu Chu Tước nhà mình ngây ngẩn một lúc mới hỏi được một câu như vậy, không nhịn được cười:

"Đây còn chưa qua cửa mà đã học được thói keo kẹt của ta rồi."

Doãn Lạc Hà đứng một bên như có như không nhìn Tiêu Sắt, cái nhìn về vị hoàng tử được tiên đế coi trọng nhất này trong lòng nàng hơi thay đổi, quả thật là lắm mưu nhiều kế...

Ngay sau đó Tuyết Nguyêt thành truyền ra tin tức, ba ngày sau Tuyết Lạc sơn trang Tiêu Sắt và Tuyết Nguyệt thành Tư Không Thiên Lạc đại hôn. Giang hồ vì tin này mà sôi lên sùng sục, tất cả đều suy đóan hai trong bốn thành lớn Tuyết Nguyệt và Thiên Khải liên hôn kết minh, lại phát hiện Đế đô Thiên Khải không có bất kì phản ứng gì. Nhất thời nhân sĩ giang hồ đều xôn xao không ngớt.

Tiêu Sắt đang thử hỉ phục Tư Không Trường Phong sai người mang đến thì Lạc Minh Hiên hùng hổ đạp cửa đi vào, thấy Tiêu Sắt vẫn không nhanh không chậm mặc thử hỉ bào, trợn mắt:

"Sao ngươi vẫn còn bình thản thế, có phải ngươi quên báo tin về Thiên Khải chuyện ngươi sắp đại hôn hay không? Hiện giờ khắp nơi đều nói Tuyết Nguyệt và Thiên Khải bất hòa, đến đại hôn của hoàng tử cũng không thèm thông báo. Tiêu Sắt, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào vậy!"

Tiêu Sắt tựa hồ không hề nghe thấy lời Lạc Minh Hiên nói, tự đứng trước gương ngắm nghía:

"Không tồi, nhưng eo mà thu thêm một tấc nữa thì càng tốt."

Nói xong liền vào phòng trong, thay hỉ phục ra, vứt cho Lạc Minh Hiên đứng bên cạnh:

"Tìm người sửa eo nhỏ đi một tấc."

Hình như nhớ ra điều gì, Tiêu Sắt quay lại vẫy vẫy tay:

"Mặc kệ người khác nói gì, nhưng nói lại thì đám người đó cũng nhắc nhở ta phải truyền tin về Thiên Khải, nếu không đợi về đến nơi e rằng sẽ bị đánh hội đồng mất."

Nói rồi, Tiêu Sắt bước vào phòng, để Lạc Minh Hiên ngây ngốc ôm hỉ bào đứng bên ngoài.

Qua một lúc Lạc Minh Hiên mới chợt tỉnh ra, lẩm bẩm:

"À, tìm người sửa y phục, phần eo thu vào một tấc."

Tiêu Sắt đứng bên cửa sổ nhìn Lạc Minh Hiên rời đi, nâng tách trà lên uống một ngụm, lắc đầu:

"Hầy, lại một tên ngốc."

Nói mới nhớ cũng không biết gần đây Lôi Vô Kiệt ra sao. Tiêu Sắt nghĩ ngợi một chút rồi đưa tay lên miệng huýt mấy tiếng, không lâu sau từ xa xa đã có tiếng đáp lại. Chỉ thấy ba con chim đen tuyền, trên cách điểm vài đốm trắng bay tới đậu bên cửa sổ. Tiêu Sắt giơ tay dịu dàng vuốt lông chúng, lúc nhanh lúc chậm thì thầm bên tai chúng. Ba con chim này như hiểu ý chủ nhân, hơi gật đầu liền bay đi mất.

Tiêu Sắt thấy mọi việc cũng đã sắp xếp ổn thỏa, ôm lấy Kháng Hạo:

"Ngươi nói xem, Đại sư huynh sẽ đến chứ? Dù gì cũng là sư muội huynh ấy thương nhất xuất giá, nói không chừng còn chặn cửa ấy chứ."

Tiêu Sắt nhấc chén trà trên bàn lên khẽ nhấp, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, khóe miệng khẽ nhếch.

"Tiểu Chu Tước, ta đến cưới muội đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro