CHAP 10 BÁI KIẾN NHẠC PHỤ ĐẠI NHÂN!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện trung tâm thành phố.

Toàn bộ bệnh viện hiện tại cuống quít. Từng hộ sĩ thầy thuốc đều là cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.

Ngay cả các nhân vật lớn cũng phải xếp hàng dài tiếp đón, viện trưởng Lâm Hải Phong cũng có mặt, nguyên nhân chính là bởi vì đại nhân vật đến đây a, là Mộ Vũ Trạch đến đây a.
"Bảo bối ta trên người bị thương, các ngươi nhìn xem!" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng phân phó viện trưởng Lâm Hải Phong.
Lâm Hải Phong xoa xoa cái trán, đẩy cái kính lão, tỉ mỉ nhìn vết thương trên người Hàn Hân Nghiên. Xoay người thật cẩn thận đối Mộ Vũ Trạch nói "Mộ vương, vết thương trên người vị tiểu thư này không có gì đáng lo ngại, chỉ cần bôi thuốc là được."
Hắn đường đường là viện trưởng của một bệnh viện lớn mà bảo mình xem một vết thương nhỏ này cũng có điểm bị đả kích.
Mộ Vũ Trạch nghe xong liền giận dữ "Tiểu thương? Bảo bối ta trên người đều có vết bầm, ông nói này tiểu thương? Bệnh viện của ông không nghĩ là mở để làm gì?"
Lời nói của Mộ Vũ Trạch khiến cái trán của Lâm Hải Phong đổ nhiều mồ hôi lắp bắp nói " Tôi..tôi, cô ấy...Mộ..Mộ vương, tôi nhìn lại, tôi liền nhìn lại!"
Lâm Hải Phong lần này mồ hôi trên trán cũng không dám lau, lại một lần nữa đem Hàn Hân Nghiên từ đầu đến chân nhìn thật kĩ, từ dưới lên trên thật tỉ mỉ, rành mạch kiểm tra lại một lần nữa xác định thật sự, thật sự không có vấn đề gì lớn, Lâm Hải Phong bây giờ mới xoay người, nhỏ giọng nói "Mộ, Mộ vương, tôi, tôi kiểm tra rồi, thật sự là không, không có vấn đề gì lớn!"
"Ùng ục" Một tiếng, Lâm Hải Phong khẩn trương nhìn Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch liếc mắt một cái quét về phía Lâm Hải Phong, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận và sát khí.
"Ông không cần chụp x quang, không cần chụp CT, không cần lấy máu xét nghiệm (????), ông liền như vậy vừa thấy liền nói không thành vấn đề? Như thế không có trách nhiệm, bệnh viện này sớm hay muộn cũng phải đóng cửa!!"
"Mộ, Mộ vương, này, tôi !" Lâm Hải Phong muốn chết tâm a.
"Tốt lắm, Trạch, em thật sự không có vấn đề gì, Trạch không nên như vậy với bác sĩ, Trạch không thấy ông ấy bị dọa cho không nói ra lời sao!" Hàn Hân Nghiên kéo kéo góc áo Mộ Vũ Trạch, cười cười nói.
"Nhưng ông ta đối với em như thế không có trách nhiệm!!" Mộ Vũ Trạch lạnh giọng nói.
"Rõ ràng chính là Trạch đối với người khác yêu cầu rất hà khắc, ông ấy dù gì cũng là viện trưởng, liếc mắt một cái đã biết có vấn đề hay không, Trạch cũng đừng làm ông ấy khó xử!" Hàn Hân Nghiên cười nói. Mộ Vũ Trạch lại liếc mắt một cái, Lâm Hải Phong cúi đầu, trán không ngừng đổ mồ hôi, Mộ Vũ Trạch hừ lạnh một tiếng.
Lâm Hải Phong cùng người toàn bệnh viện đều nhẹ nhàng thở ra.
"Bảo bối em thật sự không có vấn đề gì sao?" Mộ Vũ Trạch vẫn là có chút không yên lòng nói.
"Rất tốt a, em không có vấn đề gì, thật sự không có vấn đề!" Hàn Hân Nghiên lấy ngón tay điểm điểm cái trán của Mộ Vũ Trạch.
Thời khắc 2 người còn đang ngọt ngào, một tiếng ho khan vang lên, Hàn Hân Nghiên mới nhớ lại có lão ba nhà mình ở đây lập tức liền có cảm giác trên mặt nóng lên.
"Bác trai!" Mộ Vũ Trạch hướng Hàn ba kêu nhỏ.
"Không dám, không dám !" Hàn ba đã có chút thụ sủng nhược kinh.
"Ba, hôm nay ba đến trường học là muốn làm cái gì a?" Hàn Hân Nghiên đột nhiên nghĩ tới.
" Cái này......" Hàn ba không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói là muốn đến vụng trộm quan sát sao? Nhưng hiện tại, trước mặt có vị đại thần này ở đây như thế nào có thể hỏi a!
Mộ Vũ Trạch tựa hồ là biết suy nghĩ của Hàn ba, điềm đạm nở nụ cười. Tiến lên nắm tay Hàn Hân Nghiên, lần đầu tiên chân thật và nghiêm túc nói với Hàn ba "Bác trai, cháu đối với Nghiên là thật lòng, mong bác trai đem Nghiên giao cho cháu cũng mong bác trai tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ không khiến Nghiên có nửa điểm ủy khuất cùng thương tâm! Chỉ cần là Nghiên muốn, cháu đều sẽ cho, dù là toàn thế giới cháu cũng không tiếc!"
"Cô cũng biết, cả hai đều là nữ tử a!" Hàn ba cau mày, thở dài. Không thể không nói, Mộ Vũ Trạch là một vị vua thực thu, nếu là thân nam nhi, tự mình đến nằm mơ cũng sẽ cười vì may mắn có được đứa con rể này, nhưng là, dù sao...... Ai.
Mộ Vũ Trạch cười lạnh "Nữ ? Nữ thì thế nào, nữ sẽ không thể có được hạnh phúc của chính mình? Nữ thì không thể có quyền được hạnh phúc? Cháu muốn hỏi bác trai, hình tượng con rể lý tưởng của bác là như thế nào?"
"Đương nhiên là đối Nghiên Nghiên yêu thương có thừa, sự nghiệp thành công, tuy không thể hoàn mỹ, nhưng là phải xứng với Nghiên Nghiên nhà tôi. Không cần đối tốt với hai lão già chúng tôi, chỉ cần làm con rể trách có nhiệm là được." Hàn ba nói.
"Tốt lắm, cháu đối với bảo bối yêu thương hiện tại hẳn là mọi người đều biết, sự nghiệp a, thử hỏi, trên đời này, ai có của, quyền lợi cùng sự nghiệp lớn như cháu? Bộ dạng? Bộ dạng hẳn là không làm thất vọng, bác xem đi. Chỉ cần bác trai đem Nghiên giao cho cháu, chính là người nhà của Mộ Vũ Trạch cháu, đối đãi với người nhà, Mộ Vũ Trạch cháu luôn luôn cũng không keo kiệt. Bác trai cùng bác gái sau này không sợ cháu đối không tốt với Nghiên Nghiên! Bác trai, ngài nói đi!" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng cười nói.
"Này......" nàng đối nghiên nghiên yêu thương là không thiếu, sự nghiệp cũng có thể nói là cao nhất thế giới, bộ dạng nàng như vậy nếu nói là làm người xem thất vọng thì trên đời này vốn không có người xuất chúng, bộ dạng tuyệt sắc khiến mình thiếu chút nữa kinh diễm, người hoàn mỹ như vậy , đốt đèn cũng không tìm được người thứ hai, đáng tiếc, đáng tiếc vì cái gì lại là nữ, Hàn ba thở dài.
"Bác trai chẳng lẽ còn có cái gì bác không hài lòng sao?" ngữ khí Mộ Vũ Trạch chợt giảm xuống, chung quanh không khí bắt đầu ngưng tụ.
Hàn ba nhất thời khẩn trương căn thần kinh không dám ngẩng đầu.
"Trạch, ông là ba em......" Hàn Hân Nghiên nhẹ nhàng nắm tay Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ thở dài. Tôi đương nhiên biết ông ấy là ba em, cũng may mắn là ba em. Nếu không, trên đời này dám như vậy cùng ta nói chuyện, người đó còn chưa có sinh ra (vơn ngươi là đứa con rể bất hiếu). Chung quanh không khí lại giống như có lại độ ấm. Hàn ba thế này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Không biết bác trai còn có cái gì không hài lòng ?" khẩu khí Mộ Vũ Trạch không có lãnh lệ như lúc nãy, ngược lại mang theo chút bất đắc dĩ.
Tuy rằng rất sợ Mộ vương, nhưng chuyện này liên quan đến cả đời nữ nhi nhà mình, cho nên, Hàn ba cả gan tiếp tục nói, hắn đang mền lòng a, nếu nàng như vậy không làm đau Nghiên Nghiên, như vậy mình hẳn là cũng không có chuyện gì to tát mới đúng!
" Ngươi là nữ nhân!" Nói xong, Hàn ba liền nín thở, không dám thở ra một tiếng .
Mộ Vũ Trạch cảm giác khóe miệng mình có chút run rẩy, nếu ngươi không là ba của bảo bối, ta cho ngươi đi gặp lão Diêm Vương từ lâu, bây giờ còn dám không hài lòng ta.(con rể bất hiếu tập 2)
Mộ Vũ Trạch áp chế cảm giác muốn giết người trong lòng, thản nhiên nói "Nữ nhân? Bác trai, ngài là không có đem lời nói lúc nãy nghe rõ hoặc là cháu nói không đủ rõ ràng, muốn cháu lặp lại lần nữa?"
"......" Hàn ba không dám lên tiếng. Sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt.
Không kiên nhẫn, Mộ Vũ Trạch lạnh giọng nói "Mộ Vũ Trạch cháu là vua thế giới này, ai dám không hài lòng cháu? Nữ nhân? Nữ nhân làm sao, ai dám có ý kiến? Cháu khiến hắn hối hận khi sinh ra trên đời này!" vơn dám uy hiếp cha vợ, con rể bất hiếu tập 3)
Hàn ba cảm giác tim mình đã muốn không nghe mình sai khiến, đông đông khiêu không ngừng. Thật đáng sợ a.
Cảm nhận được tiểu nữ nhân bên người đã muốn có chút khẩn trương, Mộ Vũ Trạch cuối cùng không có biện pháp a.
"Bác trai, cháu cam đoan với ngài, cháu sẽ khiến Nghiên Nghiên hạnh phúc vui vẻ cả đời, cháu nói ai dám đến cản trở hạnh phúc của cháu, hậu quả thực nghiêm trọng, tin tưởng trên đời này cũng sẽ không có người không có mắt cố ý đến gây chuyện với cháu đi, Nghiên Nghiên là bảo bối của cháu, cho nên phải cùng cháu ở một chỗ, bác trai không cần lo lắng Nghiên Nghiên sẽ dính vào các lời đồn đại nhảm nhí, cháu cam đoan sẽ cho Nghiên Nghiên một tương lai yên ổn hạnh phúc......Mong bác đem nàng giao cho cháu!" Mộ Vũ Trạch đối Hàn ba khom người cúi đầu.(lời nói mang dao, cảnh cáo trắng trợn, con rể bất hiếu tập 4)
"Trạch......" Hàn Hân Nghiên ánh mắt vui sướng hạnh phúc nhìn Mộ Vũ Trạch, trong lòng ngọt ngào không thể kể rõ.
Ai, Hàn ba rốt cục buông lỏng một hơi, sớm hay muộn cũng sẽ bị nàng hù chết, không chết cũng bị dọa cho bệnh, cùng Mộ vương nói chuyện thật là áp lực a. Bất quá, cũng may mắn, nàng cam đoan với mình, mình muốn Nghiên Nghiên vô ưu vô lo mà sống, không hy vọng cùng một nữ nhân ở một chỗ, không muốn thừa nhận vũ nhục, bất quá theo lời nói của nàng hẳn là không thành vấn đề đi.
Hàn ba rốt cục nở nụ cười "Rất tốt, Mộ vương, hy vọng lời cô nói thì cô có thể làm được, Nghiên Nghiên về sau giao cho cô, hy vọng cô có thể bảo vệ tốt nàng!"
Hàn ba đột nhiên tươi cười liền nghiêm túc "Bất quá nếu cô khiến Nghiên Nghiên chịu ủy khuất dù là như thế nào, chính là mạng già có phải từ bỏ, tôi cũng tuyệt đối không buông tha cô!"
"Vâng con rể cảm ơn ba vợ đã tin tưởng giao Nghiên Nghiên cho con!" Mộ Vũ Trạch cũng là bộ dạng nghiêm túc thành khẩn nói.
"Ba, Trạch.....các ngươi!" Hàn Hân Nghiên có chút ngượng ngùng, mặt có chút hồng hồng.
"Ha ha ha! Rất tốt, rất tốt!" Hàn ba hiện tại càng xem Mộ Vũ Trạch càng vừa lòng, càng nhìn càng cảm thấy Nghiên Nghiên nhà mình thực sự có phúc. Người hoàn mỹ như vậy cư nhiên là con rể của mình, ha ha ha. Nữ nhân cái gì, Hàn ba đã sớm quên không còn một mảnh.
Này Mộ vương, chính là con rể mình......
Trở về sẽ nói cho tất cả lão bạn của mình(lòng hư vinh thật cao), đối với đứa con rể này, Hàn ba thật là vừa lòng rồi.
Này mấy lão già, bọn họ sẽ hâm mộ đến chết a! haha! (Hàn lão ba a mũi ngươi nở to quá rồi đó kiềm chế a kiềm chế)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro