CHAP 9 SỰ TRỪNG PHẠT CỦA MỘ VŨ TRẠCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba?" Hàn Hân Nghiên ngoài ý muốn nhìn lão ba mình.
Hàn ba giật mình nhìn một màn trước mắt, đây là có chuyện gì......
"Nghiên Nghiên, đây là làm sao vậy? Tại sao có thể như vậy? Là ai đem con hại thành như vậy?" Hàn ba mặt đầy đau lòng, bảo bối nữ nhi của hắn, từ nhỏ nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, bảo bối nguy rồi, nay bộ dáng này, đau lòng lại sinh khí, tên khốn nào không có mắt làm hại bảo bối nữ nhi của mình thành bộ dáng như vậy......
"Ba, con không sao, đừng lo lắng, đúng rồi, ba thế nào lại tới trường?" Hàn Hân Nghiên an ủi.
Hàn ba cẩn thận kiểm tra, xác định không có gì trở ngại, chỉ là có chút tiểu thương, thế này mới nhẹ nhàng thở ra,"Còn không phải là vì con......" Hàn ba bất đắc dĩ nói.
"Con?" Hàn Hân Nghiên có chút không rõ mình làm sao vậy?
"Con đó đứa nhỏ này, con......" Hàn ba vừa muốn nói, thế này mới đột nhiên nhớ tới đến mục đích cùng không khí chung quanh, còn có nữ nhi bảo bối lại bên cạnh một nữ tử!
"Đây là......" Hàn ba kinh ngạc nhìn người trước mắt đang quỳ, nhìn lại nữ nhi bên người cô gái kia có chút hoang mang.
"Chào bác trai! Cháu là Mộ Vũ Trạch!" Mộ Vũ Trạch thản nhiên cười, hướng Hàn ba hơi hơi khom người chào.
Rất rõ ràng, mọi người chung quanh hít một hơi khí lạnh. Thiên, Mộ Vương cúi đầu, từ trước đến nay chỉ có người khác hướng lão đại cúi đầu a.
"Cô..cô...cô......" Hàn ba cả người chấn động, người này, không phải Mộ Vũ Trạch sao? Ngoài sáng là vương giả, sản nghiệp có thể nói nắm giữ toàn bộ nền kinh tế , trong tối cũng là Hoàng đế ! thiên a! Như vậy nguy rồi cư nhiên hiện tại lại đứng trước mặt mình, cúi đầu với mình?? Trái tim Hàn ba có chút bị kích thích, là kích động a!
"Bác trai, có việc sau đó nói được không? Hiện tại, cháu phải xử lý một ít chuyện!" Mộ Vũ Trạch thản nhiên cười nói.
"...... Hảo, hảo, hảo !" Hàn ba còn ở không thể tin lắp bắp nói.
Xoay người, Mộ Vũ Trạch lễ phép mỉm cười trong nháy mắt liền biến thành lãnh lệ, đạm mạc vương giả.
"Bảo bối của ta trên người bị thương là ai làm?" Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, toàn bộ học viên trên quảng trường đều cảm thấy một cỗ khí thế cường đại áp lực đánh úp không dám nói một tiếng.
"Không có người trả lời?" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng cười.
"Lê Hiên !Đem quần áo trên người 4 cô ta cởi ra cho ta!" Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói.
"Vâng lão đại!" Lê Hiên cái trán đổ mồ hôi lạnh, ở U Minh điện đường đường là thị vệ bên người Mộ vương, hiện tại cư nhiên làm người thoát quần áo cho nữ nhân, nếu việc này mà truyền tới tai Bắc Huyền Hạo cùng Hải Đường, khẳng định bọn họ sẽ không nể mặt mà cười mình đến ngóc đầu không được a!(haha cưng hết sức)
Lê Hiên bất đắc dĩ hướng đến bốn người kia, nghĩ nghĩ nói "Các cô mau mau đem quần áo cởi ra hết!"
"Cái gì, cái gì!!!" Bốn người một trận hoảng sợ!
"Mau cởi ra!" Lê Hiên kiên nhẫn lặp lại.
"Không, không cần, không cần!!" Bốn người sắp khóc. Nhưng bên cạnh không có một người dám ngăn cản, bởi vì người trước mặt, không thể trêu vào a!
Mộ Vũ Trạch có chút không kiên nhẫn "cởi!"
Lê Hiên vừa nghe đã biết lão đại không kiên nhẫn, lập tức chỉ tay đối với bốn người "Không muốn chết thì cởi nhanh lên"
Ngô Hà Mai khẽ cắn môi, chung quanh mình nhiều người như vậy cởi quần áo, thật sự là làm không được! không phải chỉ là hành hạ Hàn Hân Nghiên một chút thôi sao, mình cư nhiên lại phải lãnh kết cục này, trong lòng đối Hàn Hân Nghiên hận càng ngày càng phát ra nồng đậm!
"Trạch...... Coi như hết, chúng ta về nhà, được không?" Hàn Hân Nghiên thật sự là nhìn không được, trước mặt nhiều người như vậy cởi quần áo, không phải nói nữ nhân, là một cái nam nhân cũng không chịu được loại nhục nhã này, thật sự là không cần thiết đắc tội với người!
"Bảo bối, chờ một chút, bọn họ đối với em làm như vậy, tôi muốn bọn họ trả lại gấp bội" Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên lạnh lùng nói.
"Nhưng Trạch......" Hàn Hân Nghiên còn muốn khuyên bảo lại bị Mộ Vũ Trạch khẽ hôn môi.
"Bảo bối, tin tưởng tôi!"
"...... Ân !"
Hàn Hân Nghiên vẫn là có chút lo lắng.
"Vẫn không cởi?" Mộ Vũ Trạch không kia kiên nhẫn cùng bọn họ ngồi đây, bảo bối cần thay quần áo và dưỡng thương.
Mộ Vũ Trạch đi đến bên cạnh Lê Hiên, lấy súng trên tay Lê Hiên, nâng tay hướng một nữ sinh trong nhóm bọn họ bóp cò một cái, nữ sinh kia nhất thời ngã xuống đất.
Chung quanh tiếng thét, tiếng rống thành một mảng ồn ào.
Hiệu trưởng hoàn toàn sửng sốt, ba nữ sinh còn lại đều bị dọa đến quên phản ứng.
"Này, này, này......" Hiệu trưởng nói năng lộn xộn, cái trán mồ hôi lạnh ứa ra. Giết người, nàng giết người.
Hiệu trưởng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cuống quít gọi điện thoại cho cảnh sát...... Mà cũng không biết là ai gọi điện thoại cho ba Ngô Hà Mai cùng cha mẹ của 3 nữ sinh khác.
Căn bản yên tĩnh, mọi người trên quảng trường giờ phút này bối rối, bất an.
"Trạch, Trạch...... như thế nào như vậy hồ đồ, như thế nào có thể giết người, Trạch biết không? Trạch giết người, đây là phải ngồi tù a!" Hàn Hân Nghiên nôn nóng tức giận, cảnh sát sẽ mau tới đi!
Hàn Hân Nghiên giờ phút này cũng cố không hơn cái gì, bận rộn phụ giúp Mộ Vũ Trạch đi "Trạch, đi mau, đi mau a! Cảnh sát sẽ đến đây! Nếu không đi sẽ không kịp, em nhất định sẽ nghĩ biện pháp!" (ta muốn có người yêu như thế T.T)
Mộ Vũ Trạch có chút buồn cười "Bảo bối, không có việc gì! tin tưởng tôi!"
"Tin tưởng? Đều là em tin tưởng mới có thể để cho Trạch giết người, hiện tại không phải nói, Trạch đi mau, đi mau!!!" Mắt thấy Hàn Hân Nghiên sốt ruột nhanh khóc, Mộ Vũ Trạch thật sự là không đành lòng, nhận mệnh cầm lấy điện thoại nói.
"Vương cục trưởng, ta Mộ Vũ Trạch hiện tại đang ở xử lý một chuyện." Nói đến vậy, Mộ Vũ Trạch tin tưởng hắn đã hiểu được .
Quả nhiên, ngay sau đó hiệu trưởng liền nhận được một cuộc điện thoại "Uy, tôi hiệu trưởng Hoàng Vĩnh Huyền!Vâng vâng!"
"Nghe đây, Mộ vương muốn làm gì cứ để cho nàng làm, đừng xen vào việc của người khác, Mộ vương không phải người nhân từ đâu, cấp trên hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay vào, toàn bộ nghe theo chỉ thị của Mộ Vương, nghe thấy không ??"
"Vâng, Vâng!!" Hiệu trưởng vội vàng nói một bên không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Thiên, cấp trên cũng không dám nói cái gì, may mắn chính mình không có quá nhiều can thiệp, nếu không, nếu không...... Ngẫm lại liền đáng sợ!
"Tốt lắm!" Mộ Vũ Trạch hướng Hàn Hân Nghiên cười cười.
"Nha?" Hàn Hân Nghiên khóe mắt còn đeo nước mắt, đối với tình huống trước mắt có chút ngây ngẩn cả người.
"Bảo bối, tin tưởng tôi, trên đời không có ai có thể bắt tôi, trên đời này, tôi chính là vua! ngay cả tổng thống cũng phải nể mặt tôi!" Mộ Vũ Trạch ngoắc ngoắc khóe miệng nói.
Chung quanh lại là một mảnh hít thở không thông. Khẩu khí thật lớn a!
Mộ Vũ Trạch lại một lần nữa nhìn ba người trước mắt đã bị dọa cho ngốc, lạnh giọng nói "Lần này là cảnh cáo các cô, còn có, mọi người ở đây nghe rõ cho ta, ta, Mộ Vũ Trạch, người thừa kế tập đoàn Mộ thị, đồng thời, cũng là Mộ vương của U Minh điện, mà cô ấy Hàn Hân Nghiên, là Mộ Vương tuyệt sủng phu nhân! duy nhất tuyệt sủng, sau này lại có người dám đến trêu chọc phu nhân của ta ,tức là là cùng U Minh điện đối nghịch, hậu quả là chính mình chuẩn bị nhận lấy đi!"
Một câu nói như là quăng 1 quả bom, nhất thời tại học viện toàn bộ đều nổ tung. Tại đây trên đời, chỉ sợ trừ bỏ Hàn Hân Nghiên này không có nữ nhân thứ hai có số mệnh như bà hoàng này, không ai không biết U Minh điện! U Minh điện là 1 tổ chức để lại cho người ta cảm giác kính sợ còn có e ngại! Độc nhất tung hoành! Mà Mộ thị tập đoàn có khả năng làm lũng đoạn nền kinh tế của cả thế giới! Cho nên, Mộ Vũ Trạch này hoàn toàn xứng đáng làm vương giả!!
Mọi người ngây ngốc, hiệu trưởng ngốc, Hàn ba ngốc, riêng Hàn Hân Nghiên còn chưa có hiểu rõ tình huống, mà mặt khác cha mẹ ba nữ sinh nhận được điện thoại chạy tới đúng lúc này, cũng nghe thấy được lời nói này của Mộ Vũ Trạch, cũng bị dọa ngốc...... Đứng xa xa nhìn nữ nhi quỳ trên mặt đất, cũng không dám đi qua giải cứu!
Càng quá là ở đây không biết là ai, cư nhiên đem lời nói lúc ấy của Mộ Vũ Trạch tung lên mạng, nhất thời toàn bộ thành phố một mảnh chấn động!!!
Mà Hàn Hân Nghiên nhân vật chính hiện tại như lọt vào trong sương mù còn chưa rõ ràng!
Bất quá câu tuyệt sủng phu nhân, nghe ngược lại là thực ngọt ngào !
Nhìn nhìn người chung quanh, Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói "Chuyện này cứ như vậy, Lê Hiên thu thập sạch sẽ đi".
Nói xong liền đánh điện thoại, lập tức có một chiếc Lincoln loại xe thể thao bán với số lượng có hạn đậu trước cổng trường, khiến cho mấy ngàn người ở đây lại hít 1 ngụm khí lạnh.
"Bảo bối, tôi trước đưa em đến bệnh viện xử lý vết thương trên người." Mộ Vũ Trạch nắm tay Hàn Hân Nghiên đem nàng ngồi trên xe, thế này mới xoay người nói với Hàn ba còn đang ngốc lăng "Bác trai, không ngại thì cùng đi đi!"
"...... Nga nga!" Hàn ba thế này mới lấy lại tinh thần! Có chút thụ sủng nhược kinh cẩn thận ngồi trên xe thể thao đắc tiền!
" Đi đến bệnh viện lớn nhất!" Mộ Vũ Trạch nói.
"Vâng lão đại!" tài xế nghe được lệnh, không dám chậm trễ lái xe hướng bệnh viện đi.
Lưu lại mấy ngàn học sinh hâm mộ nhìn xe thể thao dần dần đi xa cũng chưa phục hồi tinh thần lại!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro