CHAP 8 BẢO BỐI XẢY RA CHUYỆN (HẠ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mộ Vũ Trạch đi có chút gấp, không biết vì cái gì, mình có chút bất an, bởi vì một câu của tên kia"Tao nguyền rủa mày vĩnh viễn không được hạnh phúc......" Câu nói kia chính là quá phận cho nên hắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.
"Lão đại......" Lê Hiên cầm điện thoại, cau mày có chút bất an nhìn Mộ Vũ Trạch......
"Ân." Mộ Vũ Trạch không yên lòng lên tiếng, bước đi vẫn là không ngừng nhanh hơn.
"Lão đại, thuộc hạ điện thoại, nói, nói......" Lê Hiên trong lòng đánh một cái hắn cảm giác nếu hắn nói ra câu nói kia, chỉ sợ không phải là chuyện tốt a, nếu không nói mình không chỉ có hơn là chết không có chỗ chôn, ai......
Mộ Vũ Trạch trong lòng run lên, một loại bất an mạnh mẽ tràn ngập toàn bộ trái tim.
"Nói, Hàn tiểu thư......Không, không thấy !" Lê Hiên vừa dứt lời, chỉ thấy một quyền nhanh như một cơn gió hướng tới mặt của hắn, tốc độ nhanh lẹ khiến Lê Hiên không kịp né tránh, trực tiếp bị đánh trúng mặt, lui lại vài bước, cái mũi đỏ bừng máu tươi chậm rãi chảy ra.
"Không thấy là thế nào? Nói, như thế nào lại không thấy? là một người rõ ràng ra đó, như thế nào có khả năng không thấy???" Mộ Vũ Trạch hai mắt âm ngoan đỏ lên nhìn Lê Hiên, cả người đều phát ra hơi thở khiến người ta sợ hãi, lão đại phát cuồng.
"Lão, lão đại......" Lê Hiên không biết nên giải thích như thế nào, cái mũi chảy máu cũng không để ý đến, Hàn Hân Nghiên không thấy, quả thật là trách nhiệm của chính mình, không có bảo vệ tốt nàng. Huống chi là lão đại luôn luôn sống chết mà sủng giai nhân trong lòng, phát cuồng là bình thường .
"Truyền lệnh, phái một ngàn tinh anh U Minh Điện tới đây, Hoa Chi Băng cùng Hải Đường cũng thế". Mộ Vũ Trạch hít sâu kiềm chế nội tâm nôn nóng cùng bất an lạnh giọng phân phó.
"Vâng!" Lê Hiên xuất ra điện thoại bắt đầu phân phó.
"Cùng ta đến trường học!" Mộ Vũ Trạch bỏ lại một câu liền sốt ruột đi, nàng một khắc cũng không chờ được, bảo bối của mình cư nhiên không thấy thật nực cười! tốt nhất bảo bối không có việc gì, nếu không...... Ta sẽ lấy toàn bộ thế giới chôn cùng bảo bối!(cho ngươi một ngón cái)
Mộ Vũ Trạch đôi mắt tản ra hận ý, làm cho người ta cảm giác e ngại cùng thô bạo, Lê Hiên cũng không dám tới gần.
U Minh điện, không tới một phút, một ngàn tinh binh tay cầm súng, trên lưng đeo rất nhiều thanh đoản đao, sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề cung kính đứng phía sau Mộ Vũ Trạch.
Thấy khí thế cường hãn của tốp người phía sau nàng, lập tức khiến cho toàn bộ trường học ồn ào cùng kích động.
Lúc này, Mộ Vũ Trạch ngược lại là không nóng nảy , Lê Hiên lấy ghế đặt ở giữa quảng trường của học viên, Mộ Vũ Trạch tự nhiên ngồi xuống, thủ hạ mang một ly rượu đỏ đến trên tay Mộ Vũ Trạch.
"Tìm được rồi?!" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng hỏi Lê Hiên.
"Vâng lão đại đã tìm được, là bị một người tên là Ngô Hà Mai bắt cóc!" Lê Hiên mạnh mẽ lau cái trán, cung kính đáp. Hiệu suất làm việc của U Minh Điện là cao nhất thế giới, trước mắt may mắn U Minh điện đã tìm được Hàn tiểu thư, nếu không những người đi theo âm thầm bảo vệ Hàn tiểu thư phỏng chừng cũng không thấy ánh sáng ngày mai a, bất quá, ngược lại Ngô Hà Mai lá gan rất lớn, ai chẳng biết Hàn tiểu thư là bảo bối của lão đại, cư nhiên còn ngu ngốc gây chuyện, phỏng chừng xong mạng......
Lê Hiên ở trong lòng âm thầm khinh bỉ.
"Ân !" Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói, nâng ly rượu lên ưu nhã nhấp một ngụm.
Quả nhiên, không đến một phút đồng hồ, hiệu trưởng học viện kích động hướng Mộ Vũ Trạch chạy tới.
Thấy tốp người tay khư khư cây súng trên người còn mang theo đoản đao, chân mền nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, âm thầm trấn định, hiệu trưởng mặt đầy lấy lòng hỏi "Mộ học trò a, xin hỏi đây là có chuyện gì?"
"Muốn người!" Đơn giản hai chữ lại khiến hiệu trưởng nghe kinh hồn khiếp đảm. Muốn người? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, trái tim lão bị dọa không ít.
"Muốn người? Kia, Mộ học trò đây là muốn người nào?" Hiệu trưởng lấy lòng nói.
"Hàn Hân Nghiên !" Mộ Vũ Trạch lại nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói.
Hiệu trưởng cảm giác chính mình như là một thần tử tại bị Hoàng đế tra hỏi trong lòng cư nhiên khẩn trương bồn chồn.
"Mộ học trò, người này... tôi thật không biết Hàn học trò ở đâu a!" Hiệu trưởng có chút khó khăn, học viện lớn như vậy, còn mang nhiều người như vậy, sao không tự mình đi tìm? Vì cái gì hỏi lão muốn người, hiệu trưởng chỉ cảm thấy muốn chết tâm, bỏ qua khả năng nhằm vào bản thân mình a!
"Như vậy a, kia, ngươi đem Ngô Hà Mai giao ra đây là có thể." Mộ Vũ Trạch làm bộ nghĩ nghĩ, nói.
"Này, này......" Hiệu trưởng khó xử , này lão ba Ngô Hà Mai là tổng tài của tập đoàn đứng thứ 10 thế giới a, đây chính là đắc tội không được a, nhưng là, người trước mắt tựa hồ cũng không dễ chọc a !
"Như thế nào, không giao?" Mộ Vũ Trạch ánh mắt nhíu lại.
Liền đem lão hiệu trưởng dọa đi, cư nhiên có chút lắp bắp " Không, không phải, này, nhưng là, tôi, tôi......"
Mộ Vũ Trạch cũng không bình tĩnh , tuy rằng biết bảo bối không có việc gì, nhưng là chính mình không nghĩ lãng phí thời gian ở đây, người này không an phận, vẫn phải giáo huấn mới dùng được.
Vì thế, Mộ Vũ Trạch ưu nhã đứng lên, tùy ý đem ly hồng tửu ném đi, phủi phủi góc áo, thản nhiên nói "Một khi đã như vậy, hiệu trưởng, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi! Lê Hiên, đem người ra đây cho ta!"
"vâng!" Lê Hiên vung tay lên, lập tức có mấy người liền đi đến một hướng.
Vẫn không đến một phút đồng hồ, một thuộc hạ đem Ngô Hà Mai đưa đến.
"Khốn kiếp, anh cư nhiên dám đối với tôi như vậy, có biết hay không bổn tiểu thư là ai, ba tôi là tổng tài tập đoàn Ngô thị, anh cẩn thận ba tôi làm cho anh trắng tay! Buông ra cho tôi!" Ngữ khí Ngô Hà Mai thật sự đắc ý a, Mộ Vũ Trạch lạnh lùng cười, khẩu khí ngược lại là không nhỏ, hai bàn tay trắng, ta là muốn nhìn như thế nào là hai bàn tay trắng.
"Lão đại, đã đem người tới!" Lê Hiên nói.
"Ân!" cư nhiên phía sau còn có ba a, không sai, không sai thực không sai !
"Nha ! Trạch, Trạch đại nhân !" Kia Ngô Hà Mai vừa thấy là Mộ Vũ Trạch, ngữ khí lập tức thay đổi.
Kia Ngô Hà Mai không biết là cuồng si hay là ngu ngốc, cư nhiên không nhận thấy hoàn cảnh xung quanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch cau mày, mắt lạnh đảo qua, kia Ngô Hà Mai nhất thời nhận được một trận lạnh lẽo. Hảo lãnh! Thật đáng sợ.
Nhìn cô ta bị ánh mắt mình dọa sợ, Mộ Vũ Trạch khóe miệng gợi lên một nụ cười, nhẹ thở ra "Quỳ xuống!"
"Ách......" Tất cả mọi người ngây dại, hiệu trưởng khó xử nói "Này, Mộ học trò, dù sao ba của Ngô học trò cũng là tổng tài Ngô thị a, làm như vậy, có vẻ......"
Mộ Vũ Trạch không nói gì, Lê Hiên giờ phút này đi ra, không lưu tình chút nào đá hiệu trưởng một cái, lập tức lão bị đá ngã lăn. "Khốn kiếp, việc lão đại chúng ta làm cần ông chỉ sao? Không muốn chết liền thức thời câm miệng của ông lại."
Lập tức đi đến trước mặt Ngô Hà Mai, thuận tiện lấy ra một khẩu súng đặt ở Thái Dương Ngô Hà Mai "Muốn chết? Không thì quỳ xuống cho tôi!"
"Tôi..tôi...tôi quỳ, tôi quỳ, đừng nổ súng, đừng nổ súng!" Ngô Hà Mai bị dọa sắc mặt tái nhợt, toàn bộ thân mình đều không ngừng run run, lúc trước hoa si cái gì đã sớm vong hết, giờ phút này đầu óc chỉ có sợ hãi.
Tất cả mọi người đều bị dọa, chung quanh học sinh nhát gan đều bắt đầu khóc.
Chính Mộ Vũ Trạch mở miệng hạ lệnh, mang Hàn Hân Nghiên đến đây.
"Trạch! đợi!" Mộ Vũ Trạch nghe tiếng nhìn lại, vừa thấy nhất thời vừa giận lại vừa đau lòng.
Hàn Hân Nghiên là được Lê Hiên đưa tới, cả người ướt sũng, trên người quần áo có chút rách nát, vai lộ ra ngoài, trên trán còn có vết bầm, không tốt, Mộ Vũ Trạch đau lòng không thôi, đồng thời lửa giận trong cũng nhanh chóng tăng lên a.
"Bảo bối, sao lại thế này? Như thế nào là bộ dáng này? đau không?" Mộ Vũ Trạch mềm nhẹ đem Hàn Hân Nghiên ôm trong lòng, động tác nhẹ nhàng, sợ làm đau người kia.
"Không phải nói không có việc gì sao, bảo bối bộ dáng này là chuyện gì xảy ra?" Mộ Vũ Trạch quay đầu lạnh giọng quát lớn Lê Hiên. "Này, này......" Lê Hiên cũng không biết là như thế nào, cái trán lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng thuộc hạ nói là Hàn tiểu thư không có việc gì a, nhưng mà như thế nào lại vậy.
"Trạch, em không sao, không cần quát Lê Hiên !" Hàn Hân Nghiên kéo kéo ống tay áo Mộ Vũ Trạch, cười cười nói "Trạch xem em không phải không có việc gì sao!"
"Nhưng là, em như vậy, lòng tôi rất đau!" Ánh mắt Mộ Vũ Trạch thiếu chút nữa khiến Hàn Hân Nghiên bị hút vào trong đó.
"Trạch không cần lo lắng cho em, em không sao, thật sự không có việc gì đâu!" Hàn Hân Nghiên cười cười, thực hưng phấn thực ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại nhìn đến Ngô Hà Mai còn quỳ trên mặt đất.
Vừa muốn nói cái gì Hàn Hân Nghiên bị một tiếng kêu quen thuộc đánh gãy.
"Nghiên nghiên?"
Tác giả có lời muốn nói: Sai từ sai từ nên sửa lại 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro