CHAP 25 LẦN ĐẦU TIÊN NGĂN CÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trạch...... Trạch......" Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch lái xe bên cạnh, khó xử mở miệng nói.

"Ân? Làm sao vậy?" Mộ Vũ Trạch buồn cười nhìn Hàn Hân Nghiên "Có phải không thể nghĩ rằng tôi hôm nay sẽ ở công ty Kì Lâm?"
"...... Ân." Hàn Hân Nghiên cúi đầu, nhẹ giọng nói "Trạch không phải đã nói sẽ không làm lộ thân phận của em sao......" Hiện tại mình đã bị lộ, mình cũng không có khả năng im lặng trong hoàn cảnh thế này. Không phải mình muốn.
Nghe Hàn Hân Nghiên thấp giọng nói, Mộ Vũ Trạch tâm nhẹ nhàng đau một cái.
"...... Bảo bối, em không hy vọng tôi đến phải không?...... Thực xin lỗi." Nghe Mộ Vũ Trạch nói như vậy, Hàn Hân Nghiên mạnh mẽ ngẩng đầu. Tầm quan sát Hàn Hân Nghiên bị che khuất, nàng không thấy rõ ánh mắt Mộ Vũ Trạch..
Hàn Hân Nghiên đau lòng. Nhưng là lại mân môi không có trả lời.
Nàng không phải không muốn gặp Trạch, chỉ là nàng không hy vọng là gặp dưới loại tình huống này. Ánh mắt cùng biểu tình của những người trong văn phòng mình không phải không thấy. Hâm mộ, khiếp sợ, ghen tị......
Nàng muốn chỉ là một nhân viên thản nhiên làm việc cùng đồng nghiệp mà thôi......
Nhưng Hàn Hân Nghiên lại quên gặp gỡ Mộ Vũ Trạch liền mặc định sẽ không thể bình thường...
'Không muốn thấy mình sao, ha ha' Mộ Vũ Trạch trong lòng cười khổ.. Mình chỉ là nhớ nàng, chỉ là muốn nhìn nàng một chút...
Tay cầm lái chậm rãi trở nên trắng......
Từ ngày hai người quen biết đến giờ đây là lần đầu tiên ngăn cách......
Sau đó không lâu, đến nơi Hàn Hân Nghiên yên lặng xuống xe nhìn Mộ Vũ Trạch.
Mộ Vũ Trạch vừa xuống xe, Lê Hiên cũng đến.
Trực tiếp đem chìa khóa xe ném cho Lê Hiên, Mộ Vũ Trạch trầm mặc đi đến bên người Hàn Hân Nghiên..
"Đi thôi......."
"Ân."
Nhìn lão đại nhà mình cùng đại tẩu, không khí giữa 2 người không được tốt, Lê Hiên thức thời không nói gì, đem xe lão đại vào bãi..
"Có đói bụng không? Tôi bảo người làm cho em chút gì đó để ăn ?" Mộ Vũ Trạch nhu thanh âm nói..
"Không cần, em không đói bụng. Em về phòng trước."
"...... Ân.."
Hàn Hân Nghiên nhìn trên người Mộ Vũ Trạch, hơi hơi mang theo xin lỗi nói "Trạch cũng đi tắm đi, trên người dơ như vậy rất khó chịu ."
"Ân...... Tôi đã biết." Mộ Vũ Trạch thản nhiên cười nói.
Trong lòng lại như trước chua xót ...... Trước tình huống như vậy mi rất khổ sở cùng tự trách, hiện tại mi có thể xin lỗi sao?
Mộ Vũ Trạch tắm xong, đổi y phục ở nhà mở cửa đi ra. Nhìn Hàn Hân Nghiên ngẩn người trước máy tính.
"Suy nghĩ cái gì?" Mộ Vũ Trạch nhẹ giọng nói.
"Ngạch...... Không có a, không nghĩ cái gì." Hàn Hân Nghiên giật mình cười cười nói..
Mộ Vũ Trạch không lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Hàn Hân Nghiên, sau đó lẳng lặng ôm lấy Hàn Hân Nghiên.
Hàn Hân Nghiên cả người run lên......
"Bảo bối, chúng ta nhất định phải như vậy sao?" Mộ Vũ Trạch nhẹ giọng nói, nhưng Hàn Hân Nghiên lại nghe ra trong giọng nói Mộ Vũ Trạch mang chút đau lòng..
"Bảo bối...... Hôm nay là tôi sai, không nói trước cho em lại đột nhiên xuất hiện tại công ty, em cho tôi giải thích được không? Không cần thế này, tôi sẽ thực đau lòng .." Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên ngày càng chặt ..
Nghe Mộ Vũ Trạch nói, Hàn Hân Nghiên trong lòng tràn đầy tự trách cùng khó chịu.
Cao ngạo như Trạch, vì mình có thể ăn nói khép nép như vậy, sợ hãi như vậy.. Đều là bởi vì mình..
"Trạch...... Thực xin lỗi.." Hàn Hân Nghiên nghẹn ngào nói.
Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên chặt hơn nữa..
"Bảo bối, không cần rời xa tôi, tôi thật sự sẽ đau lòng đến chết.."
"Không, đều là em sai, đều là do em tùy hứng. Trạch, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Hàn Hân Nghiên xoay người gắt gao ôm Mộ Vũ Trạch......
"Bảo bối, lần sau tôi nhất định có chuyện gì đều sẽ nói với em, sẽ không như vậy nữa." Mộ Vũ Trạch nhìn Hàn Hân Nghiên ôn nhu nói.
Chỉ cần em đừng rời xa tôi, như thế nào tôi đều có thể. Bảo bối..
"Trạch, thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Nước mắt tràn ngập trên khuôn mặt tinh xảo của Hàn Hân Nghiên.. Tâm Mộ Vũ Trạch hung hăng co rút đau đớn ..
Chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đầy nước mắt của Hàn Hân Nghiên "Bảo bối, tôi yêu em, rất rất yêu em.. Đừng xa tôi."
"Trạch, trạch...... Em không xa Trạch, vĩnh viễn cũng không rời xa Trạch...... em yêu Trạch"
Chậm rãi hôn nhẹ môi Hàn Hân Nghiên, càng hôn càng kịch liệt, càng hôn càng nhan...
"Ách...... Ân......" Hàn Hân Nghiên nhịn không được ngâm ra tiếng..
Khiến Mộ Vũ Trạch hung hăng rung một phen...
Ôm Hàn Hân Nghiên vào giường lớn mềm mại. Nhưng nụ hôn cũng không có dừng..
"Ân...... Trạch...... Trạch.."
"Bảo bối, em thật quyến rũ......"
Tay Mộ Vũ Trạch chậm rãi tiến vào cởi nội y phần trên của Hàn Hân Nghiên. Nhẹ nhàng chơi đùa nơi gò bồng đến thẳng đứng..
"A !...... Trạch...... Ân.." Hàn Hân Nghiên thở nhẹ.
Mộ Vũ Trạch từ môi hôn xuống, dọc theo cổ tiếp tục chậm rãi xuống.. Thẳng đến nơi mê người của Hàn Hân Nghiên trì trệ không tiến ..
"A...... Ân.. Ách...... Trạch.. Trạch.." Hàn Hân Nghiên gắt gao nắm chặt ga giường, nhịn không được thở nhẹ..
Ân...... Thật là khó chịu, nóng quá....
Mộ Vũ Trạch không biết hôn bao lâu, thế này mới tiếp tục chậm rãi đi xuống, cho đến nơi thần bí kia...
"Bảo bối, em thật sự rất quyến rũ ......"
"Trạch.... nhẹ thôi..........."
"A!!!" Bỗng nhiên Hàn Hân Nghiên kêu lên sợ hãi.. Trạch, cư nhiên, cư nhiên...... hôn nơi đó của nàng......
Hàn Hân Nghiên toàn thân đều đỏ.. Thân thể cũng phát ra nhiệt ..
"Bảo bối...... Tôi yêu em.." Mộ Vũ Trạch nói một câu, ngón tay cũng lặng lẽ đi vào..
"A......"
"Trạch...... Chậm một chút...... Ân.."

Editor: ta rất đau khổ nha.  Ta chưa hưng phấn nữa thì lại ngọt. Cầu cmt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro