CHAP 40 KHIÊU KHÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất tri bất giác thứ bảy đã tới.

Lúc trước, Mộ Vũ Trạch nghĩ tạo cho Hàn Hân Nghiên một kinh hỉ, cho nên nói dối là đang rất bận, bất quá cũng không thể xem như toàn bộ đều là nói dối, Mộ Vũ Trạch luôn luôn mượn cơ hội an bài U Minh điện, U Minh điện bị ám toán, trong đại điện rất nhiều nơi đều bị hủy, tổn thất cũng không ít, cho nên Mộ Vũ Trạch ở lại chỉnh đốn, hơn nữa còn phải an bài tốt ám dạ tổ chức......

Hàn Hân Nghiên tại buổi tối thứ bảy lại một lần nữa gọi điện thoại cho Mộ Vũ Trạch.

Lúc ấy Mộ Vũ Trạch đang an bài nhiệm vụ cho các thành viên ám dạ tổ chức...... Tiếng chuông điện thoại liền như vậy vang lên......

"Uy? Bảo bối? Chuyện gì?" Mộ Vũ Trạch đương nhiên biết là chuyện gì , chỉ là bây giờ còn không thể nói cho Hàn Hân Nghiên mà thôi.

Hàn Hân Nghiên do dự nửa ngày, thế này mới nói quanh co "...... Ân, cái kia, Trạch ngày mai, thật sự, không rảnh sao?"

Mộ Vũ Trạch bên này vô thanh nở nụ cười, chỉ là ngoài miệng còn phải đứng đắn nói "Ân, đúng vậy."

Tuy rằng đoán được, nhưng là Hàn Hân Nghiên vẫn là nhịn không được thất vọng. Thật sự không rảnh. Nghĩ lại vài ngày rồi mình trên cơ bản cũng chưa nhìn thấy Mộ Vũ Trạch, Trạch mỗi ngày đều đang bận rộn, triệt để không thấy mình, Hàn Hân Nghiên liền cảm thấy một trận ủy khuất, Hoàng Mẫn Tuyên kia ngày mai lại muốn đến chế giễu, tâm tình trong lúc này nhất thời sinh khí, nước mắt liền như vậy chảy xuống......

"Trạch, ngu ngốc ngu ngốc!! em không quan tâm Trạch nữa!!!" Nói xong Hàn Hân Nghiên liền treo điện thoại, còn đem điện thoại tắt đi.

Đầu này Mộ Vũ Trạch một trận đau lòng. Nàng có phải hay không chơi đùa quá đáng, nàng giống như nghe thấy được tiếng khóc của bảo bối......

Liền gọi lại, cũng không nghĩ Hàn Hân Nghiên tắt điện thoại, Mộ Vũ Trạch nhất thời liền hối hận ...... Bất quá nghĩ lại ngày mai cấp bảo bối kinh hỉ, Mộ Vũ Trạch bản thân an ủi nói "Không có việc gì, ngày mai sẽ không có chuyện gì." Càng thêm thấy đó là kinh hỉ...... Mộ Vũ Trạch trong lòng thầm nghĩ.

Ngày hôm sau, Hàn Hân Nghiên đứng ở trước gương, bên trong là khuôn mặt tiều tụy của mình, không khỏi thở dài nói "Ai, mà thôi, dọa người liền dọa người đi, cười liền cười đi, coi như cố ý thua nàng một lần."

Hàn Hân Nghiên vực dậy tinh thần, vỗ vỗ gương mặt, cầm lấy bộ váy liền áo bó sát người đạm sắc trên giường đi vào phòng tắm thay đồ.

Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn quần áo trong tay, thản nhiên cười, cái này quần áo thoạt nhìn đơn giản phổ thông, nhưng là có người mắt nhìn đều biết đây là tác phẩm của đại sư t lâm z nổi tiếng toàn cầu, có tiền cũng cầu không được, cái này là Trạch tháng trước đưa cho mình, nói rất thích hợp với mình. Không nghĩ tới hôm nay lần đầu tiên mặc lại trong hoàn cảnh này...... Ai......

Mười phút sau, Hàn Hân Nghiên ra khỏi phòng tắm, nếu lúc này Mộ Vũ Trạch ở đây chắc chắn sẽ kinh diễm vạn phần......

Quả nhiên rất thích hợp với Hàn Hân Nghiên, phảng phất là quanh người Hàn Hân Nghiên tạo ra khí chất thanh tao xinh đẹp khiến nhiều người mất hồn, một đầu thanh ti thẳng tắp rủ xuống, đạm sắc váy liền áo gắt gao bao lấy dáng người ngạo nhân của Hàn Hân Nghiên, trước ngực trái là một đóa hoa hồng màu lam nhạt, phụ trợ hoàn mỹ trước ngực Hàn Hân Nghiên, vạt áo mang theo một ít sợi tơ đan lại với nhau, có dán chữ dưới chân, càng là sấn Hàn Hân Nghiên kia song tu trưởng tế bạch hai chân hoàn mỹ vô cùng (câu này gia ko hiểu tác giả muốn nói gì. Ai biết xin chỉ giáo)...... Chính là quần áo đơn giản như vậy, quả thật ngoài ý muốn của Hàn Hân Nghiên.

Thanh thuần lại mang theo nét xinh đẹp quyến rũ, tuyệt mỹ kinh diễm ở trên người Hàn Hân Nghiên biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn......

Hàn Hân Nghiên thực vừa lòng với mình trước mắt...... Nhìn tóc dài thùy kiên, nghĩ nghĩ, liền chỉnh một chút, lưu trữ một ít thanh ti tà khoát lên đầu vai, giờ phút này nhìn lại Hàn Hân Nghiên biếng nhác, cao quý, thanh thuần, yêu mị......

Hai chữ, hoàn mỹ!!

Hàn Hân Nghiên cười cười......Lấy di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Mộ Vũ Trạch nói mình muốn đi tham gia yến hội , lại phát hiện di động mình bắt đầu tối hôm qua chính là vẫn trong trạng thái tắt máy......

Khởi động máy...... Liền thấy vài cái cuộc gọi nhỡ...... Là Trạch .

Hàn Hân Nghiên mỉm cười...... Di động vang lên.

"Bảo bối!! Có khỏe không?" Nhất chuyển được điện thoại, Hàn Hân Nghiên thì nghe thanh âm Mộ Vũ Trạch sốt ruột truyền đến. Lập tức cười.

"Ân, không có gì, Trạch đừng lo lắng, tối hôm qua di động hết pin, em quên sạc...... Ha ha." Hàn Hân Nghiên cười nói.

Mà bên này Mộ Vũ Trạch vừa lúc rốt cuộc nhịn không được phải đi về xem Hàn Hân Nghiên, vừa ngồi trên xe thể thao của mình đang chuẩn bị về nhà thì Hàn Hân Nghiên bắt máy......

Mộ Vũ Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi......

Bảo bối thật là...... Hù chết mình .

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...... Tôi còn nghĩ đến...... Nghĩ đến......" Mộ Vũ Trạch nói quanh co nói, mất tự nhiên gãi gãi hai má.

"Còn tưởng rằng em tức giận không để ý tới Trạch? Ân...... Em tối hôm qua là có chúttức giận......" Hàn Hân Nghiên ánh mắt vừa chuyển, giảo hoạt nói.

"A...... vậy em hiện tại......" Quả nhiên, Mộ Vũ Trạch vừa nghe, nhất thời lại khẩn trương lên......

"Ha ha, tốt lắm, không đùa Trạch, em khôngtức giận......" Mới là lạ!! Hàn Hân Nghiên nói.

"...... Bảo bối......em học xấu......" Mộ Vũ Trạch sửng sốt, lập tức sủng nịch nói.

"Hừ! ai bảo Trạch lâu như vậy không quan tâm em, tốt lắm không cùng Trạch nói nữa, em đi tham gia một yến hội, em hiện tại chuẩn bịra cửa, em nói cho Trạch biết một tiếng."

"...... Ân? Yến hội" Mộ Vũ Trạch tất nhiên là biết. Bất quá bây giờ còn là muốn giả vờ hỏi.

"Ân, Quách gia mở tiệc chiêu đãi, em đi trước...... Trở về nói sau! Trạch, bái bai."

"...... Ân, đi đường cẩn thận...... Bảo bối hôm nay ngày tốt, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ." Mộ Vũ Trạch ý vị thâm trường nói, không đợi Hàn Hân Nghiên hiểu được, nhanh chóng cúp điện thoại, hiện tại, nàng muốn đi trang điểm, đến lúc đó bảo bối làm cho nở mũi...... Mộ Vũ Trạch cười không rõ ý vị......

Phía sau Mộ Vũ Trạch, sau lưng Lê Hiên chợt lạnh, lão đại mỗi lần cười như vậy đều không phải là chuyện tốt......

Hàn Hân Nghiên bước ra cửa, liền thấy một chiếc Lincoln ở ngoài cửa.

"Tiểu thư......" Lái xe là vị quản gia của Hàn gia, đã ở Hàn gia 10 năm , Hàn Hân Nghiên thực thích vị quản gia này.

Vì thế thân thiết nói "Lý gia gia, đưa con tới khách sạn xxx......"

"Hảo, tiểu thư lên xe đi."

Mười phút sau, Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ nhìn cửa khách sạn đặc đại khánh yến chiêu bài. Hôm nay Quách gia bao toàn bộ khách sạn cao quý này...... Yến hội lần này thật lớn a. Quách thị.

Hàn Hân Nghiên nghĩ đến đợi lát nữa sẽ phải bị Hoàng Mẫn Tuyên cười nhạo, liền một trận phiền não......

Vừa đi vào, liền nghe thấy âm thanh chán ghét phía sau truyền đến......

"U...... Này không phải Tiểu Nghiên sao?"

Hàn Hân Nghiên vừa thấy, nghĩ rằng thật sự là ghét của nào trời trao của đó! mà thôi, cười liền cười đi.

Ở xa liền thấy Hàn Hân Nghiên đứng ở cửa khách sạn Hoàng Mẫn Tuyên kéo Lâm Hải Chí đi tới, hôm nay Hàn Hân Nghiên một thân đơn giản vẫn đang sáng rọi chiếm ánh mắt người khác, để người khác không chú ý thật khó.

Đến gần vừa thấy, quả nhiên, Hoàng Mẫn Tuyên sắc mặt biến đen...... Trong ánh mắt chợt lóe nồng đậm ghen tị......

Ánh mắt Lâm Hải Chí giờ phút này hoàn toàn dính trên người Hàn Hân Nghiên......

"Yêu...... Tiểu nghiên như thế nào chỉ đi một mình?? Bạn nhảy của cô đâu? Chẳng lẽ không biết yến hội lần này trên cơ bản rất cần có bạn nhảy?" Hoàng Mẫn Tuyên châm chọc nói.

Hàn Hân Nghiên trong lòng không khoái, nhưng là trên mặt lại không có biểu tình gì, mặt vẫn lạnh nhạt.

"Nàng...... Hôm nay có việc, tới không được." Hàn Hân Nghiên thản nhiên nói.

Hoàng Mẫn Tuyên vừa nghe, đắc ý cười nói "Ha ha, phải không? Ai nha ~ thật sự là đáng tiếc nha, vốn muốn nhìn bạn nhảy của Tiểu Nghiên bộ dáng như thế nào, đáng tiếc hiện tại là không cơ hội ......"

"...... Sẽ có cơ hội ." Hàn Hân Nghiên như trước đầy mặt lạnh nhạt.

Hoàng Mẫn Tuyên cười nói "Ha ha, phải không, tôi hôm nay là lòng tràn đầy chờ mong a, đáng tiếc ......"

<Chờ mong? Cô chờ mong cười nhạo tôi thì có> Hàn Hân Nghiên trong lòng bất mãn nghĩ.

Lâm Hải Chí cũng không nhẫn tâm nhìn nữ nhân bên cạnh mình khi dễ Hàn Hân Nghiên, dù sao cũng là mỹ nhân nha, có chút không đành lòng a.

Vì thế lên tiếng nói "Tốt lắm, chúng ta nên đi vào......"

Hoàng Mẫn Tuyên ngang nghiêng ngẩng cao đầu, tựa như gà trống thắng một trận chiến kéo cánh tay Lâm Hải Chí và Hàn Hân Nghiên bên người đi qua "Đúng vậy, nên đi vào, Tiểu Nghiên cũng cùng nhau đi......"

Hàn Hân Nghiên không nói, nhìn Hoàng Mẫn Tuyên đi, thế này mới cũng đi vào. Trong lòng yên lặng thở dài: Kỳ thật mình thật sự không muốn đến......

Hàn Hân Nghiên vừa đi đến đại sảnh, nguyên bản mọi người đang nói chuyện, âm thanh những ly rượu chạm vào nhau, tất cả nhất thời yên tĩnh. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Hàn Hân Nghiên đang đi vào......

Hàn Hân Nghiên đối với những ánh mắt đó đều không hiếm lạ, trên mặt bày ra nụ cười tiêu chuẩn đi vào trong đại sảnh chào hỏi Quách gia chủ- Quách Quân.

"Quách đổng!" Hàn Hân Nghiên lễ phép cười.

Quách Quân nhìn người trẻ tuổi trước mắt không khỏi nhíu mày "Cô là......"

"Hàn Diễm Phong là ba cháu." Hàn Hân Nghiên thản nhiên cười nói,

"Nga! Nguyên lai là nữ nhi của Hàn tổng. Ân, không sai." Quách Quân nghe xong, sáng tỏ cười. Nguyên lai là nữ tử duy nhất của Hàn thị.

Hàn Hân Nghiên cũng cười, lập tức nhìn về Quách Kì bên cạnh Quách Quân, mỉm cười tỏ vẻ chào hỏi.

Quách Kì thấy Hàn Hân Nghiên với cười mình thì ngẩn người, kỳ thật, nàng muốn hỏi Mộ Vũ Trạch như thế nào không có đến cùng nàng......

Hàn Hân Nghiên chào hỏi xong, mới vừa đi qua một bên liền có người tiến đến......

Một nam tử thanh tú đến gần Hàn Hân Nghiên, xoay một vòng làm ra một tư thế mời, cười nói "Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết tôi có vinh hạnh mời tiểu thư cùng nhảy một khúc?"

Hàn Hân Nghiên nhìn nam tử trước mắt, thản nhiên nói "Thật ngại, tôi không cẩn thận, làm chân bị thương."

Nam tử vừa nghe, khóe miệng trừu trừu, sáng tỏ liền đi ......

Đi một, phía sau còn có thiên thiên vạn vạn chưa từ bỏ ý định ......

Hoàng Mẫn Tuyên phẫn hận nhìn, cho dù Hàn Hân Nghiên ở trong góc lại vẫn đang sáng rọi, trong lòng hận nguy rồi...... Dựa vào cái gì, nơi nào có Hàn Hân Nghiên thì tất cả mọi người chỉ vây quanh nàng!!!!

Lâm Hải Chí cũng nghĩ sẽ đi lên mời Hàn Hân Nghiên, nhưng bất đắc dĩ, người bên cạnh lôi kéo hắn...... Thấy càng ngày càng nhiều người đi lên mời đều bị Hàn Hân Nghiên cự tuyệt , Lâm Hải Chí có tự tin mình sẽ thành công, vì thế rốt cuộc không chịu nổi đẩy Hoàng Mẫn Tuyên ra, lạnh lùng nói "Em ôm chặt quá rồi đó."

"Anh......" Hoàng Mẫn Tuyên nhất thời chán nản.

Quả nhiên, Hoàng Mẫn Tuyên vừa buông tay, Lâm Hải Chí liền gấp gáp đi về hướng Hàn Hân Nghiên.

Hoàng Mẫn Tuyên trong lòng nhất thời tức giận tận trời!!!

Lâm Hải Chí, anh đây là có ý gì???

Hoàng Mẫn Tuyên áp chế tức giận trong lòng, cong khóe môi cười đi đến trước mặt Hàn Hân Nghiên, lại một lần nữa ôm lấy cánh tay Lâm Hải Chí.

Lâm Hải Chí sửng sốt, trong lòng nổi lên phiền chán, muốn nói gì đó liền bị Hoàng Mẫn Tuyên đánh gãy .

"Bạn trai tôi muốn mời cô khiêu vũ, không biết Tiểu Nghiên có cho tôi một chút mặt mũi mà nhảy cùng anh ấy không?" Hoàng Mẫn Tuyên cười thực hoàn mỹ, nhưng là Hàn Hân Nghiên vẫn thấy được trong đó có ghen tị có tức giận.

Khe khẽ thở dài nói "ngại quá tôi không cẩn thận nên chân bị thương rồi, xin lỗi nhé."

Lại là lý do này!! Lâm Hải Chí cảm thấy bất mãn, nhưng lại không nghĩ cứ như vậy mà buông tha. Vì thế lộ ra khuôn mặt tươi cười, tự nhận là hoàn mỹ nói "không biết tôi có thể mời Hàn tiểu thư uống một chén?"

Hoàng Mẫn Tuyên căng thẳng! Trong lòng lửa giận càng lớn. Lâm Hải Chí anh được lắm, anh cho tôi là cái gì???

Hàn Hân Nghiên hai tay nắm chặt, hơi hơi chau mày bất đắc dĩ nói "Ngượng ngùng, tôi không uống rượu."

Lâm Hải Chí khóe miệng thoáng trừu, không buông tha tiếp tục nói "tôi có thể hay không mời Hàn tiểu thư ăn một bữa cơm?"

Thấy Hoàng Mẫn Tuyên có xu thế bạo tẩu, Hàn Hân Nghiên rất là bình tĩnh phun ra vài chữ "Ngượng ngùng, vị kia ở nhà không cho phép tôi cùng nam nhân lạ ăn cơm."

Lâm Hải Chí vừa nghe, không giữ được bình tĩnh, dù là một nam sinh ăn nói khép nép mời một người, nhiều lần bị các loại lý do cự tuyệt, trong lòng đều sẽ bất mãn, huống chi là Lâm Hải Chí này lại là công tử của một công ty lớn. Có chút tức giận "Hàn tiểu thư lạnh lùng cự tuyệt ý tốt của tôi như vậy?"

Hàn Hân Nghiên nhíu nhíu mày, bất mãn nhìn hai người trước mắt, cố ý gây chuyện sao?

"Không có......"

"Cô!!!" Lâm Hải Chí bị hai chữ này làm cho chán nản. Sắc mặt xanh mét một mảnh. Thái độ Hàn Hân Nghiên làm cho mặt mũi hắn triệt để bị chà dưới chân, điều này làm cho hắn không thể nhịn!!!

"Nga? Không có sao?" Bắt được cơ hội, Hoàng Mẫn Tuyên châm chọc.

"Tiểu Nghiên không phải nói không có bạn trai sao? Vậy cô vừa rồi nói vị kia là chuyện gì xảy ra? Không thể tưởng được đường đường là người thừa kế Hàn thị sẽ nói dối, thật đáng cười...... Thật sự là để người ta khinh thường a."

Hàn Hân Nghiên lông mi nhíu nhíu, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mắt, đi theo Trạch lâu như vậy, cũng có chút uy.

Hoàng Mẫn Tuyên cảm thấy một trận lãnh khí, bất quá nàng không nghĩ buông tha cơ hội cười nhạo Hàn Hân Nghiên trước mặt công chúng......

"Chẳng lẽ không đúng sao tôi nhớ rõ Tiểu Nghiên mấy ngày hôm trước mới cùng tôi nói không có bạn trai, vậy lời nói vừa rồi như thế nào giải thích? Tiểu Nghiên, cô nếu không có bạn trai, chúng ta cũng sẽ không cười cô, không có bạn nhảy cũng không phải chuyện đáng cười gì, nhưng cô vì cái gì lại nói dối? Khó được bạn trai tôi mời cô cùng nhảy một khúc, cô là khinh thường Chí? U, nhìn không ra a, Tiểu Nghiên sẽ không là vì dựa vào thân phận người thừa kế Hàn thị mới khinh thường lời mời Chí như vậy đi?" Hoàng Mẫn Tuyên càng nói càng hăng say. Ngay cả trong đại sảnh, Quách Quân chỉ yên lặng nhìn, không có ý định hỗ trợ. Dù sao Lâm Hải Chí cũng là công tử của một công ty lớn, mà Hàn Hân Nghiên chỉ là người thừa kế Hàn thị tập đoàn mà thôi. Không cần vì một Hàn Hân Nghiên mà bỏ qua cơ hội quen biết Lâm Hải Chí.

Quách Kì cau mày nhìn Lâm Hải Chí. Giờ phút này ánh mắt đều tập trung đến chỗ của ba người......

Hàn Hân Nghiên nhíu mày...... Trong lòng có chút vô lực không muốn đáp lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro