C18: Tiểu Ngũ thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Các trưởng lão, ngay cả gia gia cũng kích động đến đứng bật dậy. mà lớp trẻ thì sau khi phục hồi tinh thần nhìn người xuất hiện thì... ai cũng sợ ngây người. Đây chĩnh là Liễu Phượng Thiên huyền thoại của Nam vực, một trong những nhân vậy đỉnh cấp của Nam vực, tu vi Huyền tôn đã 200 tuổi chỉ là bề ngoài thì như 30 tuổi.

Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ, bạch y làm nổi bật lên làn da trắng nõn, mày kiếm hơi nhíu, đôi tử mâu trong màn đêm lại nhiều hơn một phần quang mang mênh mông, tựa như ma mà không phải ma, tựa như thần lại không phải thần. Sống mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt nhưng lại tựa như ác ma, khiến người ta mê mẩn.

Từng trận gió nhẹ khẽ lướt qua, đem vài sợi tóc đen khẽ vuốt qua hai gò má, ngũ quan đó thấy thế nào cũng đều vô cùng hoàn mỹ không có tỳ vết, đoạt hết vẻ đẹp phong hoa tuyết nguyệt trên nhân gian, nhưng lại không có vẻ âm nhu nữ khí,sắc mặt tỏa khí thế sát phạt bén nhọn vừa vặn làm hiển lộ ra khí phách của hắn. dung nhan pha trộn giữa hai loại khí chất của ác ma cùng thiên thần khiến linh hồn người khác cũng theo đó đắm chìm vào mênh mông.

-Ngũ thúc?

-Yên Nhi đã lớn như vậy rồi ah!

Nói rồi Liễu Phượng Thiên nhìn Hạ Yên mĩm cười nói, nhìn đám người trong tộc:

-Thi đấu hôm nay nghỉ được rồi, sáng mai thi đấu tiếp!

Nói xong, liền dẫn Hạ Yên rời đi. Đám người trong tộc thoáng lặng người, Liễu Hà đứng ra nói:

-Mọi người trở về đi, sáng mai liền thi đấu tiếp!

**- Yên Nhi, ta thật có lỗi với ngươi! Để ngươi ở trong tộc chịu ấm ức rồi.

Hạ Yên nhìn Liễu Phượng Thiên, hắn từ nhỏ đã chiếu cố bảo vệ nàng nhưng sau này hắn phải rời tộc để đi lịch lãm! Sau 10 năm mới trở về.

-Ngũ thúc ta không sao ah

- Yên nhi từ giờ thúc liền đi bên cạnh ngươi, vừa giúp ngươi tu luyện, hảo hảo bảo hộ ngươi! Ài, nếu giờ ngươi muốn nói thân phận nữ nhi của mình đều được rồi.

-A! không cần đâu tiểu Ngũ thúc, ta như vậy đã quen!

Liễu Phượng Thiên nghe vậy liền đau lòng, kéo Hạ Yên lại ôm vào lòng. Nữ nhi nhà người ta, ở tuổi này thi nhau mua sắm quần áo, trang điểm, làm đẹp. Còn tiểu nha đầu của hắn lại nói làm nam nhi đã quen, làm gì có chuyện như vậy!

-Yên nhi thật xin lỗi, nếu năm đó thực lực ta mạnh hơn nữa, đủ bảo hộ ngươi, ta liền mang ngươi cùng đi!

-Tiểu Ngũ thúc ta không trách người!

-Lục đệ trước khi đi đã dặn ta chăm sóc ngươi, mà ta lại để ngươi chịu nhiều ấm ức như vậy, sau này Ngũ thúc sẽ từ từ bù đắp cho ngươi!

- Ừm Tiểu Ngũ thúc, người buông ta đi đã, được không?

-Ngươi... tiểu nha đầu!!! được ta ôm là ước muốn của bao nhiêu người nha

Liễu Phượng Thiên buông Hạ Yên ra, nhìn nàng cười nói.

-Yên nhi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi qua gặp gia gia đã!

-Vâng!

Liễu Phương Thiên biến mất, chỉ để lại đạo tàn ảnh. Liễu Hạ Yên cũng thấy mệt mỏi nên lên giường nằm ngủ.

Liễu Phượng Thiên tiến vào nội viện:

-Phụ thân!

-Tiếu tử ngươi cuối cùng cũng chịu trở về rồi!

Liễu Phượng Thiên đưa cho Liễu Thanh 4 cái nhẫn không gian.

-Đây là bảo tàng bao năm qua con góp được, liền đóng góp cho gia tộc chút.

Liễu Thanh nhìn nhẫn không gian liền thu lại.

-Hảo tiểu tử! Hạ Yên sau này liền do ngươi chiếu cố rồi! Hạ Yên có thiên phú tứ hệ sau này rất có tiền đồ, ngươi nên thường mang nó về gia tộc chút. Dù sao đây cũng là nhà nó.

-Vâng phụ thân! 

-Ngươi lui về nghỉ ngơi đi!

-Vâng

Liễu Phượng Thiên rời đi.

Sáng sớm, ở vũ trường đệ tử Liễu gia đang tụ họp đông đủ. Vì sáng nay sẽ diễn ra thi đấu giữa Liễu Nhiên và Liễu Hạ Yên, và sẽ quyết định người đi vũ hội gia tộc.

Liễu Hạ Yên và Liễu Nhiên cũng đã đứng trên vũ đài, các trưởng lão trong tộc, Liễu Hà, Liễu Đông, Liễu Cung, Liễu Phượng Thiên đều ngồi trên khán đàn nhìn xuống, thấy hai người đã chuẩn bị xong trưởng lão hô lên:

-Bắt đầu!

-Hạ Yên đệ, tỉ liền lên trước!

- Thiên Sơn Mạn Tuyết!

Liễu Nhiên đánh ra một chưởng hướng Liễu Hạ Yên lao tới.

Xuy xuy xuy xuy xuy!

Không khí bị mở ra, thủ đao màu trắng tầng tầng lớp lớp, xuất hiện khắp nơi.

- Phá cho ta!

Nâng thực lực lên năm phần, Liễu Hạ Yên không lùi không tiến, song quyền liên hoàn đánh ra, giống như trăm mũi tên phát cùng một lúc, như nước sông cuồn cuộn, dùng tư thái ngang ngược chặn đứng vô số chưởng.

Lập tức, âm thanh không khí bạo liệt vang lên liên tiếp, khiến trung tâm võ đài cũng phải xuất hiện gió lốc loạn lưu, dễ dàng thổi bay một con mãnh hổ.

Liễu Nhiên sắc mặt vụt biến:

- Sao có thể, ta dù sao cũng là huyền đồ ngũ trọng hơn Hạ Yên tới hai trọng. Sao một chiêu toàn lực của ta lại bị phá như vậy được!

Nàng không biết, lực phòng ngự Hạ Yên sớm đã vượt qua một linh khí Hạ cấp sao có thể dễ dàng bị phá được.

- Thiên mã chỉ công!

Công thế vụt biến, Liễu Nhiên y phục bồng bềnh, trong quá trình bay, năm ngón tay phải cong lên như móc câu, thuận thế móc xuống vai Liễu Hạ Yên.

Khoảnh khắc đó, Liễu Hạ Yên có cảm thấy như bị ác điều nhắm tới, biết không thể để cho đối phương khóa lại, nếu không cho dù không bị thương thì cũng mất khống chế.

Ba!

Ngũ quyền thi triển, thân thể Hạ Yên bay lướt ra ngoài, chỉ để lại một tàn ảnh mờ mờ chỗ cũ.

Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một điểm.


Là kiếm mang!

Kiếm mang sắc bén đến cực điểm!

Tựa như vừa xuất hiện đã đến trước mặt Liễu Nhiên.

- A!

Liễu Nhiên không ngờ đối phương vẫn còn lực phản kích, hơn nữa vừa ra tay đã khiến nàng không thể tránh né, tựa như đã đến cảnh giới quỷ thần khó đoán.

- Gãy cho ta!

Liễu Nhiên tay phải trắng toát như ngọc thạch, hai ngón tay kẹp lấy hư không, định ngăn cản công kích của Liễu Hạ Yên, chuẩn bị kẹp gãy linh kiếm trung cấp.

Liễu Hạ Yên cười lạnh.

- Nằm mơ!

Linh kiếm thế đi bất định, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, kiếm quang hư huyễn tràn ngập, điểm liền mấy cái.

Xuy!

Ngón tay của Liễu Nhiên xuất hiện một lỗ máu, những tia máu nhỏ bắn ra tung tóe, bị kiếm quang triệt để cắt nát, hóa thành hư vô.


Liễu Hà cùng các trưởng lão cũng có chút không tin, mặt dù họ biết Liễu Hạ Yên rất mạnh, nhưng sao có thể mạnh đến mức độ đó, không lẽ nó chuẩn bị vượt cấp đánh bại Liễu Nhiên?

- Không ổn!

Liễu Nhiên liên tiếp lùi về phía sau, thò tay ra sau lưng rút bảo kiếm.

Bảo kiếm nhẵn sáng như tuyết, toàn thân âm khí khiến người ta không lạnh mà run, chứng tỏ nó không phải là loại kiếm người thường vẫn dùng, mà là một thanh bảo kiếm độc nhất vô nhị.
-Tuyết thiên Kiếm quyết!

Tân tuyết kiếm vừa vào tay, khí thế Liễu Nhiên đại thịnh, rung tay, kiếm quang nhoang nhoáng đầy trời, phản trùng xuống vị trí Liễu Hạ Yên, tựa như băng tuyết mùa đông tới sớm.

Hạ Yên trên tay xuất hiện thêm một kiện linh kiếm cao cấp, hai tay cầm kiếm, đại lực vung vẩy.

Tất cả kiếm quang bay đến đều bị chém nát, không thể tiến thêm một tấc, đủ thấy tốc độ vung kiếm của Liễu Hạ Yên nhanh và dày đến thế nào.

- Tuyết thượng gia kiếm mang!

Liễu Nhiên được đà, kiếm quang ẩn hàm sương khí bức nhân, dễ dàng đông kết hơi nước trong không khí, tựa như cả võ đài đều bị băng phong.

Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc...

Liễu Hạ Yên đang định làm động tác, mặt đất đột nhiên nổi hàn khí, một tầng băng sương mỏng mỏng phủ lên mặt đất, lấy Liễu Nhiên làm trung tâm lan rộng ra ngoài, hình thành một mảnh đất tuyết hình bán nguyệt.

Lui!

Liễu Hạ Yên thu kiếm thế, điểm chân, thân thể bay ngược ra sau.

- Hạ Yên, có thể giao thủ với ta từng ấy chiêu là giỏi lắm rồi, đáng tiếc ngươi vẫn phải thua, Ngạo Tuyết Lăng quyết!

Liễu Nhiên hai tay cầm kiếm, kiếm bay tới.

Boang!

Tân tuyết kiếm kích phát một đường kiếm quang hình vòng cung dài hơn nửa trượng, rạch ngang không khí, mang theo khí tức vô địch chém xuống, tựa như một giây sau Liễu Hạ Yên sẽ bị chém làm đôi.

- Yên Nhi, cẩn thận.

Liễu Phượng Thiên lo lắng cho Hạ Yên, vô thức đứng lên, chuẩn bị ra giúp.

- Lần này Liễu Hạ Yên thua rồi, có khả năng còn bị giết.

Gần như mỗi người trong lòng đều nghĩ vậy.

Đối diện với kiếm quang đáng sợ, Liễu Hạ Yên thân hình hơi rung, khí huyết toàn thân lưu chuyển rầm rầm, khí thế trên người đột nhiên bạo tăng, kim hoàng chi khí phóng ra mãnh liệt.

- Diệt!

Miệng hét lên một tiếng lớn, Liễu Hạ Yên thân thể bất động, tay trái nắm quyền chuẩn bị đánh ra.

Bốp bốp bốp!

Kiếm quang rời thể cách không nổ vụn trong khi vẫn chưa kịp làm gì.

- Chuyện gì vậy, sao hắn lại mạnh như vậy.

Các trưởng lão đứng bật dậy, thảng thốt nói.

Sắc mặt Liễu Phượng Thiên cũng động dung không kém, hai mắt dán chặt vào Liễu Hạ Yên, ý cười tràn đầy trong mắt.

Còn hai con mắt Liễu Nhiên như sắp rớt ra ngoài, đứng im tại chỗ.

- Thanh Liên kiếm quyết!

Liễu Hạ Yên mắt sắc như kiếm, quăng mình ra trước, mang theo khí thế cao sơn sụp đổ tiến ba bước đến trước mặt Liễu Nhiên, linh kiếm ngay lập tức gác lên cổ nàng.

- Ngươi thua.

Liễu Hạ Yên thản nhiên nói.

Liễu Nhiên hồi lại thần, không sao tiếp nhận nổi thực tại trước mắt, nhưng nàng gật đầu nói:

-Ta thua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nyyến