Chương 2. Thoát Khỏi Bẫy Của Phụ Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Giết cô ta!"
" Giết cô ta!"

Tiếng kêu gào đinh tai nhức óc, làm cho Không Mộng chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Nàng hơi mở mắt ra, đột nhiên bị sững sờ tại chỗ. Đây là như thế nào, tại sao phía dưới lại có nhiều "người Châu Phi" như vậy! Nhưng khi nào mà người Châu Phi biết nói tiếng Hán?

Không Mộng lại cuối đầu nhìn dây thừng đang trói trên người nàng, hơi hơi nhíu mày lại muốn nói gì đó. Kết quả một tiếng nói từ bên cạnh truyền đến: " Vật tế đã tỉnh rồi, chúng ta sẽ thiêu cô ta đến chết, sau đó dùng máu tươi và linh hồn của cô ta bái tế Cẩu Thần!"

Theo tiếng nói này hạ xuống, phí dưới lại một lần nữa truyền đến tiếng hét:"Cúng tế!" "Cúng tế!"

Không Mộng trực tiếp sững sờ tại chỗ, nàng không phải là bị người ta hạ độc rồi sao? Như thế nào vừa mới tỉnh lại lại biến thành vật tế rồi! Nhưng mà Không Mộng không có thời gian để nghĩ nhiều. Nhìn sợi dây thừng trói trên cơ thể mình và bó đuốc dần dần đến gần . Không Mộng nghiến răng dùng móng tay sắc bén nhanh chóng làm đứt dây thừng. Tiếp theo đó Không Mộng bất động thanh sắc làm cho từng đoạn từng đoạn dây thừng rớt xuống, lúc mà dây thừng sắp được tháo xuống hết, không biết phía dưới ai lại lớn giọng hét lên " vật tế muốn chạy trốn"

Nháy mắt tầm mắt của tất cả mọi người đều chuyển đến trên người nàng.

" Không kịp rồi!" Không Mộng nghiến răng, hung ác vứt sợi dây thừng qua một bên. Sau đó thẳng người đứng lên, trực tiếp đá một cước vào hai tên đại hán đang nhanh chóng tiếp cận nàng. Vốn dĩ Không Mộng nghĩ một cước này của mình như thế nào cũng sẽ đá hắn sang một bên. Nhưng ngoài mong đợi của nàng, tên đại hán cường tráng đó không chỉ không lùi lại, ngược lại còn tóm lấy mắt cá chân của Không Mộng.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Không Mộng, tên đại hán đó dữ tợn nói:"chút khí lực này của ngươi đối với ta không có tác dụng"

Không Mộng nghiến răng, sâu sắc cảm thấy mình bị người ta sỉ nhục. Nhưng mà bây giờ không còn thời gian để trả thù. Nàng thuận tay nắm lấy cát trên mặt đất, sau đó ném về phía tên đại hán.

Tên đại hán đó cho rằng nó là cái ám khí gì. Lập tức lùi về phí sau muốn né tránh. Cũng chính là nhân cơ hội này, Không Mộng rút mắt cá chân của chính mình ra khỏi tay hắn. Sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp chạy xuống phía dưới.

Gã đại hán đó biết là mình bị lừa, cho nên nhìn thấy Không Mộng đang chạy băng băng, lập tức hét lên dữ dội: "chúng ta đuổi theo!"

Sau khi gã đại hán vừa mới hét xong, lập tức có rất nhiều tên nam tử chạy theo gã đại hán đó đuổi ra ngoài.

Không biết tại sao Không Mộng cảm thấy cơ thể chính mình vô cùng yếu ớt. Nàng nghiến răng nhìn những ngọn đuốc phía sau lưng đã tản ra tứ phía. Cuối cùng tầm mắt dừng lại trong một bụi cỏ. Nàng nhìn về phía sau rồi trực tiếp nhảy vào trong bụi cỏ.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ đột ngột tập kích, Không Mộng nhắm mắt lại một cách vô thức.

Chờ cho đến khi Không Mộng mở mắt ra, phía trên nàng là bầu trời đầy sao vô cùng đẹp , nhưng nàng không còn tâm trạng thưởng thức, mà là trực tiếp đứng dậy. Một lúc nghỉ ngơi đó, cuối cùng nàng đã biết tại sao cơ thể mình lại mềm yếu như vậy rồi.

Bởi vì cơ thể này không phải cơ thể lúc trước được nàng huấn luyện cao độ, nói cách khác, nàng đã xuyên không rồi.

Nàng xuyên không đến một đại lục được gọi là Tinh Xán đại lục, chủ nhân hiện tại của cơ thể này được gọi là Nạp Lan Lạc Mặc là người nước Diệu Thần, là nhị tiểu thư con vợ cả của đại tướng quân Nạp Lan, cũng là phế vật mà cả nước đều biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro