Chương 4. Soái Ca, Cho Ta Sờ Tay Ngươi Chút Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một lần nữa đem đến cho Nạp Lan Lạc Mặc một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Đúng vậy, chính là nguy hiểm!

Mặc dù thân thể không ổn, nhưng mà linh hồn của Nạp Lan Lạc Mặc đã trải qua vô số lần tôi luyện rất tin tưởng vào giác quan thứ 7 của mình. Lúc mà nàng muốn lặng lẽ cách xa nơi này, một tiếng nói truyền đến " Xem xong rồi liền muốn chạy đi đâu, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"

Âm thanh này tựa như khúc nhạc tiên trên chín tầng mây,cô độc kiêu ngạo còn mang theo lạnh giá, nhưng trong sự lạnh giá này lại mang theo tươi đẹp. Âm thanh cực kỳ câu người.

Thế kỷ 21 đã nghe quen âm thanh của các loại mỹ nam tử, những âm thanh này mặc dù rất hay nhưng Nạp Lan Lạc Mặc vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Mà âm thanh nam tử này phát ra, lại làm cho Nạp Lan Lạc Mặc có một loại cảm giác từ linh hồn đến thể xác đều muốn thuần phục. Quả thật là hồn xiêu phách lạc.

Đối với âm thanh hay như vậy, Nạp Lan Lạc Mặc mê muội rồi. Nhưng mà loại mê muội này cũng chỉ là sự việc xảy ra trong 1 giây. Nạp Lan Lạc Mặc trong chớp mắt đã hồi phục sự tỉnh táo.

" Tên nam nhân này không dễ đối phó!". Lần đầu tiên gặp mặt, Nạp Lan Lạc Mặc liền cảm thấy dấu hiệu nguy hiểm đến từ trong tâm của người người nam nhân này.

Nạp Lan Lạc Mặc hơi trầm tư một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tên nam nhân đó, người đàn ông đó vẫn bày ra bộ dạng như cũ. Nạp Lan Lạc Mặc hơi nhăn mày, chắp tay nói với nam nhân đó "Tại hạ bởi vì trốn sự truy sát của kẻ khác, cho nên vô tình quấy rầy các hạ, xin các hạ lượng thứ!"

Khi Nạp Lan Lạc Mặc vừa mới nói xong, tên nam nhân lại nhấn mạnh từng chữ "Vô tình quấy rầy, bổn tôn tin là ngươi cố ý quấy rầy!"

Nạp Lan Lạc Nguyệt nhìn bộ dạng ngang ngược không nói phải trái của nam tử, nàng phẫn nộ vừa muốn mở miệng. Chỉ là đột nhiên trên đại não truyền đến cảm giác choáng váng, mà còn là cảm giác choáng váng rất kịch liệt. Cơ thể Nạp Lan Lạc Mặc không thể khống chế được chầm chậm ngã về phía sau, câu cuối cùng nàng nghe trước khi hôn mê chính là :"Người đâu, mang tên có ý đồ hành thích bổn tôn đem xuống dưới"

Nạp Lan Lạc Mặc ra sức chửi bới tên này quá xem trọng bản thân rồi, chỉ là lời nói này còn chưa có nói ra, Nạp Lan Lạc Mặc đã hôn mê bất tỉnh.

"Tí tách, tí tách, tí tách,..." tiếng dòng nước vọng lại trên mặt sàn trống trải mênh mông, phát ra âm thanh trong veo. Nạp Lan Lạc Mặc vừa muốn mở mắt ra, nhưng mà không biết làm sao mà cảm giác choáng váng trước khi hôn mê vẫn còn tồn tại trong đầu nàng.

Đành chịu vậy, nàng chỉ còn cách nhắm mắt dưỡng thần. Đợi đến sau khi cảm giác choáng váng này dần dần mất đi, Nạp Lan Lạc Nguyệt mới mở mắt. Đầu tiên nàng nhìn cái sàn trống trải cùng với tiếng nước rơi. Nàng có chút nghi ngờ, tại sao lại cảm thấy những đồ vật mà nàng nhìn thấy lại kỳ quái như vậy. Nhìn lại một lần nữa, cái nàng nhìn thấy chính là một đôi giày, xem ra giá trị không nhỏ. Lại nhìn thấy một gương mặt.

Đó là khuôn mặt như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, Nạp Lan Lạc Mặc chỉ có thể nghĩ đến 1 câu để hình dung "dung khuynh thiên hạ"

Dung mạo của hắn tựa như là bức tranh thủy mặc cực kỳ đẹp, môi mỏng hơi hơi câu lên vẽ ra một ý cười lười biếng. Đôi lông mi dài hơi hơi run rẩy. Càng làm cho người ta khen ngợi là đôi con ngươi màu tím dưới lông mi, con ngươi màu tím làm tôn lên khóe mắt hẹp dài, hiện ra một bộ dạng ma quỷ vô cùng mê người.

Nạp Lan Lạc Mặc từ trước đến giờ chưa từng thấy qua một nam tử như vậy. Một tuyệt thế mỹ nam và là kiệt tác của sự kết hợp hoàn hảo giữa hờ hững và xinh đẹp.

Nạp Lan Lạc Mặc trực tiếp nhìn đến ngẩn ngơ, nàng thật sự là từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy một tuyệt thế mỹ nam như vậy. Cho nên bản tính sắc nữ nháy mắt bị kích động "Soái ca, cho ta sờ tay ngươi chút đi!"

Sau khi Nạp Lan Lạc Mặc nói ra câu đó, khắp nơi nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Chính là lúc này, nam tử mở miệng: "Gan của ngươi quả thật rất to". Âm thanh đó không giống như âm thanh lần trước Nạp Lan Lạc Mặc nghe thấy. Trong âm thanh lần này rõ ràng là mang theo từ tính mê người.

Nạp Lan Lạc Mặc đã cảm thấy tốc độ lưu thông của máu mũi tăng cao, muốn phun ra ngoài ngay lập tức. Nàng lập tức đưa tay lên che mũi, sau đó rất quyến rũ nhìn nam tử nói : "Soái ca, tiếng nói của ngươi thật hay nha"

Âm thanh mang theo ý cười của nam tử phát ra "Ta cũng cảm thấy tiếng nói của ta rất hay!"

Nạp Lan Lạc Mặc sau khi thấy lời nói của mình được nam tử tán đồng, hai mắt nàng bắt đầu phát sáng lấp lánh. Nàng nhìn nam tử rồi nói: " Soái ca, ngươi tên gì?"

Nam tử lại một lần nữa mở miệng: "Cho ta một lý do vì sao ta phải nói tên ta cho ngươi biết", lần này lời nói của anh ta lại mang theo kiêu ngạo và khinh thường.

Nạp Lan Lạc Mặc nghe ra ẩn ý lời nói của hắn, hơi nhăn mày, sau đó tiếp tục biểu tình nịnh nọt trên mặt "Soái ca, ta cảm thấy ta và ngươi có thể hợp tác nha"

Sau khi nàng nói ra lời này, nam tử nói " hợp tác với ta..."

"Đúng vậy" Nạp Lan Lạc Mặc gật đầu lia lịa nói với nam tử "Soái ca ngươi nhìn khuôn mặt chân thành này của ta xem, ta thật sự muốn hợp tác với ngươi đó"

Nam tử cười nói: "Ta thấy ngươi không phải là muốn hợp tác với ta mà là lợi dụng ta để chạy trốn"

Lời nói này rơi vào trong tai của Nạp Lan Lạc Mặc, làm cho con ngươi của Lạc Mặc hơi híp lại. Nàng thật sự không nghĩ đến, tên nam nhân này lại thông minh như vậy, nghe một câu là biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.

Trong lúc Nạp Lan Lạc Mặc đang suy nghĩ, nam tử đột nhiên lại nói: "Ngươi đã muốn hợp tác với ta như vậy, ta đành cho ngươi một cơ hội vậy!"

Câu nói này không chỉ không làm cho Nạp Lan Lạc Mặc Cảm thấy cao hứng, trái lại còn làm cho nàng phòng bị!

Đột nhiên nam tử hướng về phía bên cạnh nói "Ám Thu, đem hết dụng cụ tra tấn trong đó để cho cô ta nếm thử một lần, nếu cô ta thật sự sống sót, lại đến tìm ta"

Do góc nhìn, Nạp Lan Lạc Mặc không thấy thân ảnh của Ám Thu.

Nhưng mà sau khi nghe nam tử nói như vậy, sắc mặt Nạp Lan Lạc Mặc lập tức trở nên nhợt nhạt.

Nàng nhịn không được hướng về phía tên nam tử rời khỏi mà hét lên: "Ta xem ngươi lớn lên đẹp như vậy, cho rằng ngươi là một người tốt mới muốn hợp tác với ngươi. Không ngờ tới ngươi là loại người như vậy, ngươi đương nhiên là một loại mỹ nhân rắn rết"

Nạp Lan Lạc Mặc sau khi hét ra câu đó, còn đắc ý nhấn mạnh bốn chữ mỹ nhân rắn rết.

Sau khi nam tử nghe thấy câu nói của Nạp Lan Lạc Mặc, vốn dĩ muốn bước ra ngoài trực tiếp dừng lại. Hắn nói với Ám Thu : " Nhớ cho kỹ không được thủ hạ lưu tình"

Ám Thu " Vâng " một tiếng!

Nhưng lúc mà Nạp Lan Lạc Mặc nghe thấy câu nói này, rồi nhìn những dụng cụ tra tấn xung quanh, trực tiếp biến sắc. Theo hướng nam tử rời khỏi mà than khóc thảm thiết " Soái ca, chúng ta thương lượng lại từ đầu có được không!"

Nhưng mà lần này mặc kệ Nạp Lan Lạc Mặc có nói như thế nào, nam tử đều không có dừng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro