Chương 7. Nhẫn Nại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Quân Trăn nắm lấy cằm của Nạp Lan Lạc Mặc, ép buộc Nạp Lan Lạc Mặc nhìn hắn.

Nàng chỉ là cực kỳ bình thản nhìn Cung Quân Trăn, không còn hung hăng càng quấy như lúc nãy, rõ ràng bây giờ nàng cực kỳ bình tĩnh.

Chỉ là dưới sự bình tĩnh này là cơn sóng lớn đang lặng lẽ tuôn trào làm người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Nạp Lan Lạc Mặc, mắt phượng của Quân Cung Trăn hơi nhướn lên. Cử chỉ này làm cho hắn ta vốn có dung nhan tuyệt sắc, càng trở nên mê người.

Chỉ là khuôn mặt làm cho nữ tử mê mệt này, rơi trong mắt của Nạp Lan Lạc Mặc, quả thật là một chút nàng cũng không có động lòng.

Nạp Lan Lạc Mặc bình tĩnh nhìn Cung Quân Trăn hỏi "Ngươi bảo ta tới đây có việc gì?"

Cung Quân Trăn hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt sắc nghiêng một góc 30 độ xuất hiện trước mắt Nạp Lan Lạc Mặc, khuôn mặt vốn dĩ đẹp đẽ mê người càng thêm hấp dẫn hơn. Lông mi dài như lông vũ hơi hơi chuyển động, tiếp theo lại dùng ánh mắt cao ngạo mà nhìn Nạp Lan Lạc Mặc.

Mặc dù bình thường Nạp Lan Lạc Mặc có bình tĩnh như thế nào, nhưng mà dưới ánh mắt như vậy, nàng lo lắng nắm chặt bàn tay đang đặt ở sau lưng.

Gương mặt gần như bất động thanh sắc, chỉ là ánh mắt vô cùng sắc bén. Nạp Lan Lạc Mặc không sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt nàng và Cung Quân Trăn chạm vào nhau. Một cái ánh mắt như lửa, một cái ánh mắt như nước. Cứ như vậy mà va chạm, khí trường vô cùng mạnh mẽ lan tràn ra khắp nơi này.

Nó bắt đầu dần dần lan rộng, một con tiểu hồ ly rất đáng yêu nằm trên giường mềm, hơi hơi lắc qua lắc lại 9 cái đuôi của mình,  sau đó nhảy qua nhảy lại, chạy ra ngoài, ánh mắt còn mang theo sự sợ hãi, hiễn nhiên là lực công phá của 2 người này quá mạnh rồi, hoàn toàn ảnh hưởng đến con tiểu hồ ly đáng yêu đó.

Thị Thư và Thị Mặc ở bên ngoài đồng thời run cầm cập. Thị Thư quay đầu hỏi Thị Mặc "Sao ta lại cảm thấy một loại sát khí cực kỳ kịch liệt"

Nghe Thị Thư nói như vậy, Thị Mặc nhịn không được, gật đầu, nói "Không chỉ ngươi, mà ta cũng cảm thấy được"

Cung Quân Trăn liên tục nhìn cô gái nhỏ nhắn đối diện, ánh mắt không chịu được mà bắt đầu mơ màng. Dường như từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy qua nữ tử như vậy, nữ tử dám đối mặt với hắn. Có thể nói, Nạp Lan Lạc Mặc như vậy đã hoàn toàn khơi lên khát vọng chà đạp của hắn.

Nạp Lan Lạc Mặc sống chết nhìn vào mắt của Cung Quân Trăn, chỉ là nàng quá chuyên chú mà không phát hiện, một tay của Cung Quân Trăn đã từ từ sờ lên khuôn mặt của nàng.

Nạp Lan Lạc Mặc dùng tầm nhìn ngoại vi để nhìn lại, phát hiện bàn tay thon dài, trắng nõn, các khớp xương rất rõ ràng. Bàn tay này quả thật rất đẹp. Nhưng mà Nạp Lan Lạc Mặc lại chỉ nhìn có một cái là thu hồi tầm mắt.

Bây giờ nếu bạn mà nhìn thấy Nạp Lan Lạc Mặc, bây giờ nàng giống như là không có cảm xúc gì, vẫn cứ bình tĩnh như vậy. Nhưng mà bạn nhìn kỹ mới có thể phát hiện, bây giờ trên trán nàng đã nổi lên gân xanh, cảm giác của Nạp Lan Lạc Mặc bây giờ là như thế nào nha?

Nàng bây giờ sẽ phụ trách nói cho bạn, nàng bây giờ cảm thấy bàn tay này của Cung Quân Trăn giống như là muốn cào nát mặt nàng. Nhìn thấy là không có gắng sức, trên thực tế là làm cho nàng đến toàn thân phát run. Cảm giác này giống như là vô số kim châm lạnh giá đâm vào da thịt của nàng. Đau như vậy nàng không cần, không cần!

Cung Quân Trăn nhìn thấy ánh mắt Nạp Lan Lạc Mặc vô vùng bình tĩnh, trong lòng tràn ngập ngạc nhiên. Găng tay hắn đang mang trên tay là găng tay tơ vàng hắn cho người đặc biệt làm. Găng tay này dùng vảy của Băng Tuyết Long vô cùng hung tàn và răng của Thái Thản Cự Viên trong rừng sâu tạo thành, không biết là có bao nhiêu người phát run, nỉ non cầu xin tha thứ dưới đôi bao tay này. Nhưng mà cô gái này giờ đây còn không có biểu tình gì trên mặt.

*  Đây là 2 con Băng Tuyết Long với Thái Thản Cự Viên dựa theo tên tiếng Trung mà tác giả viết rồi ta tìm trên google ... toàn là nhân vật hoạt hình... dễ thương vãi *

Cung Quân Trăn nào biết, không phải trên mặt Nạp Lan Lạc Mặc không có biểu tình gì, mà là nàng không có cách nào thể hiện ra biểu tình tương ứng. Nội tâm nàng đã đau đến nỗi không cách nào co dãn được, nhưng bây giờ ý chí của nàng nói rằng thà chết vinh còn hơn sống nhục, cho nên bây giờ nàng đang nghiến răng mà nhìn chằm chằm tên nam tử ở trước mặt.

Giờ đây, trên mặt nàng truyền đến toàn thân một loại đau đớn đến không có hy vọng sinh tồn, cùng với những vết thương nóng rát trên cơ thể, nàng cảm thấy bây giờ nàng gần như điên. Từ sau khi chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, nàng đã rất lâu không có bị đau đớn khi chịu tra tấn như thế này.

Hồi lâu, Cung Quân Trăn nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng như cũ của Nạp Lan Lạc Mặc, không nhịn được nhẹ nhàng cười giễu, sau đó thu hồi tay của hắn.

Sau khi thu hồi tay của hắn, trong nháy mắt hắn rõ ràng nhìn thấy bộ dáng thở dài của Nạp Lan Lạc Mặc, mới biết được, nàng vừa rồi không phải là không có cảm giác gì.

Hắn nằm vô cùng lười biếng nằm dài trên ghế, nói với Nạp Lan Lạc Mặc "Ngươi qua bên cạnh đem chiếc đến đây, rồi ngồi xuống"

Đó mới chỉ là ngữ khí ban đầu, lại làm cho Nạp Lan Lạc Mặc lập tức khó chịu. Đôi mắt sắt bén nhìn thẳng về phía Cung Quân Trăn. Loại ban ơn bình thường như vậy, quả thực là làm tổn thương đến lòng tự trọng của Nạp Lan Lạc Mặc.

Cung Quân Trăn nhìn thấy sự tức giận của Nạ Lan Lạc Mặc, gương mặt hắn lại rất là bình tĩnh. Chỉ không biết tại sao, Nạp Lan Lạc Mặc nhìn ra trong ánh mắt của hắn có sự đắc ý.

Nạp Lan Lạc Mặc biết cái gì gọi là "Sống dưới mái hiên nhà người, không thể không cuối đầu". Cho nên nàng nghiến răng nhìn Cung Quân Trăn, từ từ mang chiếc ghế đem qua, sau đó ngồi xuống. Không ai biết rằng, hành động đơn giản như vậy, đối với Nạp Lan Lạc Mặc mà nói quả thật là một cực hình.

Di chuyển chưa được một bước, Nạp Lan Lạc Mặc không chỉ cảm thấy mặt nàng vô cùng đau đớn, ngay cả vết thương trên người cũng từ từ chảy máu. Máu dần dần thấm qua thuốc mỡ và gạc ra nhàn nhạt lộ ra bên ngoài. Cảm giác này nhất định không phải là cảm giác dễ chịu gì. Nhưng mà dù như thế nào đi nữa, Nạp Lan Lạc Mặc vẫn nghiến răng mà kiên trì. Cái này gọi là thà chết vinh còn hơn sống nhục.

Nhìn thấy bộ dáng Nạp Lan Lạc Mặc như vậy, mà còn có thể  nghiến răng chịu đựng, ngay cả tên Cung Quân Trăn không dễ dàng gì mà thưởng thức người khác, mà trong lòng hắn cũng đã xuất hiện kính phục nho nhỏ.

Chú ý, loại kính phục nho nhỏ này cũng không đủ để làm thay đổi suy nghĩ trong lòng hắn.

Nạp Lan đem cái ghế đặt trước mặt hắn, rồi sau đó chầm chậm ngồi xuống. Mặc dù động tác rất chậm, nhưng cũng rất lưu loát. Sau khi nàng ngồi xuống, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cung Quân Trăn, ánh mắt bình tĩnh nhưng cũng tràn đầy áp lực.

Trên thực tế, sau khi Cung Quân Trăn biết Nạp Lan Lạc Mặc sống sót qua những loại cung hình đó, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, cũng rất hiếu kỳ với thân phận của nàng.

Nhưng quả thật là không tra thì không biết, vừa tra thì làm người khác vô cùng kinh ngạc.

Hắn thật sự không ngờ tới, cô gái trước mặt lại là nhị tiểu thư phế vật, nữ nhi của nhất phẩm đại tướng quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro