Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chung Tuyết Hà vẫn lo lắng tối hôm đó Nguyễn Thúy Vân ra ngoài tìm di động giúp mình sẽ bị cảm lạnh, khuya khoắt chỉ mặc một chiếc áo khoác ra ngoài, lỡ như sinh bệnh thì phiền phức. Tâm trạng không yên cô không thể làm gì khác hơn là tối ngày hôm sau lại ấn chuông cửa nhà Nguyễn Thúy Vân, lần này tay cô còn cầm một chiếc bình giữ nhiệt, bên trong là canh cá cô đã nấu xong.


"Ế, là cô à, đến đây, mau vào." Nguyễn Thúy Vân vẫn mặc áo ngủ, nhưng đã không còn hỏng bét như hôm qua. Chung Tuyết Hà nhìn chiếc dép Nguyễn Thúy Vân đưa, dép mới? Trong đầu cô nhất thời xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ là cố tình mua! Ngẫm lại, cảm thấy trí tưởng tượng của bản thân thật quá phong phú, có lẽ trong nhà người ta đã sớm có, không hay dùng mà thôi.


Cô nghĩ không có sai, đôi dép này thật sự Nguyễn Thúy Vân vừa mới mua. Sau lần đầu tiên đến nhà viếng thăm hôm qua, Nguyễn Thúy Vân liền cảm thấy sau này không thể thiếu một món đồ nào trong nhà, sáng sớm liền chuẩn bị xong tất cả, ngay cả chén dĩa đồ dùng các loại ở trong nhà đều mua thêm một phần.

*Dì làm như người ta sắp đến sống chung với mình vậy =)))


Chuyện liên quan đến Chung Tuyết Hà, cho đến bây giờ Nguyễn Thúy Vân đều cân nhắc hết sức cẩn thận.


"Hôm qua chị không bị lạnh chứ?" Chung Tuyết Hà đem bình giữ nhiệt đưa cho Nguyễn Thúy Vân, "Tôi nấu canh cá, thuận tiện đến cho chị một ít."


"Canh cá! C-Cô nấu?"


Chung Tuyết Hà gật đầu, "Phải, sáng nay tôi cố tình đi chợ mua cá trích tươi, nấu lâu lắm a, nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào."


"Đ-Được." Nguyễn Thúy Vân cười, "Tôi vào bếp lấy chén."


"Thơm quá a."


Gương mặt Chung Tuyết Hà không che giấu được đắc ý, cô đem canh đổ vào chén Nguyễn Thúy Vân đưa đến, "Đây, nếm thử."


"Ừm, cô cũng uống nha."


"Coi chừng xương." Chung Tuyết Hà hảo tâm nhắc nhở.


Nguyễn Thúy Vân múc một muỗng đưa lên miệng thổi thổi, nhìn chén canh cá béo ngậy không tránh khỏi có một chút khiếp sợ. Nhưng vừa nhìn đến biểu tình chờ mong của Chung Tuyết Hà, cắn răng một cái, bất chấp tất cả đưa vào miệng.


"Thế nào? Có ngon không?"


"Ừm, ngon lắm, tay nghề của cô thật tốt."


Nhận được lời khen Chung Tuyết Hà càng thêm vui vẻ, một bình canh đầy Nguyễn Thúy Vân bị cô khích lệ nuốt toàn bộ vào bụng, rất nhanh Nguyễn Thúy Vân liền cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng rang ngứa ngáy, nàng lấy điện thoại ra giả bộ ấn nút tiếp điện thoại.


"Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại." Tiếng chuông reo vang, Nguyễn Thúy Vân đứng dậy, cầm lấy điện thoại bắt đầu nói chuyện với không khí. "Ở nhà. . . bây giờ à? . . . tối nay thì sao?. . ."


Chung Tuyết Hà thấy thế, liền ý thức được Nguyễn Thúy Vân có việc phải làm, bản thân nên đi về. Vội vã đứng dậy, đậy chiếc bình lại cẩn thận, từ phía sau vỗ lên bờ vai Nguyễn Thúy Vân, chỉ chỉ ra cửa, ý bảo cô về trước. Nguyễn Thúy Vân đưa tay che điện thoại, "Xin lỗi a, tôi có một số việc bên này."


"Không sao, không sao."


Chung Tuyết Hà vừa ra khỏi cửa, Nguyễn Thúy Vân liền ngã xuống sofa. Gọi điện thoại đến cho Chu Quân Dịch, nàng yếu ớt nói. "A Dịch, nhanh đến đây, chị bị dị ứng rồi."


Nguyễn Thúy Vân thuộc về loại người miễn bị dị ứng thì sẽ vô cùng dữ dội, không chỉ gương mặt ngứa ngáy, mà còn đau nhức choáng váng đầu. Càng chết hơn đó là, gương mặt sẽ bị sưng phù. . . Chu Quân Dịch tới liền thấy gương mặt nàng biến dạng, thiếu chút nữa bị hù chết, liền đưa nàng đến bệnh viện.


"Biết dị ứng còn ăn cá a?" Chu Quân Dịch vừa nhìn thấy gương mặt sưng phù giống như đầu heo của Nguyễn Thúy Vân vừa buồn cười vừa tức giận lại đau lòng, đang yên lành tự nhiên ăn cá!


Nguyễn Thúy Vân giật giật tay, trên cánh tay có kim châm, đau làm nàng há to miệng, nhưng há miệng thì gương mặt lại đau. Nàng mơ hồ lầm bầm nghe không rõ lắm, "Dị ứng cũng phải ăn."


Nhận được điện thoại của Chu Quân Dịch, Hạ Thiên Cù từ trên giường đứng dậy chạy ngay tới bệnh viện, vừa thấy bộ dạng hiện tại của Nguyễn Thúy Vân liền ngây người. "S-Sao lại nặng như vậy?"


"Uống hết một bình canh cá, không sưng đến nhận không ra là tốt rồi!"


"Cậu hỏi thăm thử, chị như vậy có thể xuất viện không?"


Nguyễn Thúy Vân không hứng thú với việc có nằm viện hay là không, nàng chỉ đang nghĩ nên tránh né Chung Tuyết Hà thế nào trước khi gương mặt hết sưng. Nếu như 10 ngày nửa tháng mình không tìm cô ấy, không đến quán cô ấy ăn cháo, sợ là cô ấy sẽ cảm thấy cả hai như người xa lạ. Hoặc là căn bản Chung Tuyết Hà không có bất cứ phản ứng nào trước việc bị mình xa lánh, Nguyễn Thúy Vân mất mát nghĩ, nhưng dù một chút việc khiến Chung Tuyết Hà hiểu lầm nàng cũng không muốn nó xuất hiện. Trong vài giây ngắn ngủi, tâm tình của Nguyễn Thúy Vân thay đổi trăm lần, biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa.


"Chị, chị, CHỊ!"


Nguyễn Thúy Vân phục hồi tinh thần, có chút khó khăn hé miệng nói: "A Dịch, bác sĩ có nói gương mặt chị chừng nào hết sưng không?"


"Bác sĩ nói, cơ thể mỗi người mỗi khác, không có biện pháp xác định khi nào chị hồi phục." Chu Quân Dịch chỉ chỉ tuýp thuốc mỡ bên cạnh giường, "Mỗi ngày thoa một lần, còn phải truyền dịch, lần sau nghìn vạn lần đừng uống nhiều như vậy, dù sao chỉ uống một ngụm đỡ thèm bệnh sẽ không nặng hơn bây giờ a."


Sắc mặt Hạ Thiên Cù u ám vô cùng, xem ra là rất tức giận. "Còn có lần sau?! Em trở về liền đến công ty việc làm thuê cho chị một người giúp việc, chỉ ở nhà chăm sóc chị."


"Không cần, chị có tay có chân, không cần người chăm sóc."


"Không thương lượng gì hết."


"Em cũng tán thành." Chu Quân Dịch giơ cao hai tay bày tỏ đồng tình.


"Chị nói là không cần." Nguyễn Thúy Vân cố gắng muốn làm ra bộ dạng uy nghiêm, nhưng tiếc là, với gương mặt hiện tại của nàng thì thật sự vô năng.


Chu Quân Dịch ha ha cười rộ, Hạ Thiên Cù ở một bên nghẹn nửa ngày rốt cuộc cũng không nhịn cười được nữa, giật giật khóe miệng chỉ huy người khác. "A Dịch, cậu về nhà chị hai đem đồ dùng đến, tốt nhất nên ở lại bệnh viện vài ngày."


"Được, được, em đi liền." Chu Quân Dịch ôm bụng, lau đi nước ở khóe mắt, quay qua gương mặt của Nguyễn Thúy Vân mà nói, "Chị hai, em đi, cố gắng nghỉ ngơi."


"Đi nhanh đi." Nguyễn Thúy Vân cắn răng phun ra ba chữ.


Suy đoán của Nguyễn Thúy Vân một chút cũng không sai, Chung Tuyết Hà đối với việc Nguyễn Thúy Vân mất tích vài ngày căn bản không có cảm giác gì, nói cho cùng, Nguyễn Thúy Vân cũng chỉ là một người qua đường bỗng nhiên quen thuộc, gọi là người qua đường thì có hơi xa, dù gì hai người cũng đã thực hiện một loạt hành động xúc tiến quan hệ.


Ví dụ như, Nguyễn Thúy Vân được Chung Tuyết Hà đưa đến bệnh viện; ví dụ như, Nguyễn Thúy Vân đưa Chung Tuyết Hà về tiệm; ví dụ như, lần Nguyễn Thúy Vân nổi dị ứng này, là vì chén canh cá của Chung Tuyết Hà.


Nhưng ngay cả như vậy, Nguyễn Thúy Vân vẫn như trước không để lại nhiều vết tích trong lòng Chung Tuyết Hà, nhiều nhất là khắc vào góc ba chữ Nguyễn Thúy Vân, lén lút khắc, chủ nhân của ba chữ đó vẫn không nhận thấy được, đương nhiên cũng không tính là quá nhiều quan tâm.


Nhưng cho dù có là lén lút đi nữa, thì ba chữ đó vẫn đã được khắc lên, khắc lên rồi có mài cũng không bằng phẳng lại được nữa. Nguyễn Thúy Vân biết rõ đạo lý này, cho nên nàng chưa từng cố gắng trù tính mối quan hệ giữa mình và Chung Tuyết Hà, trong lòng của nàng cũng chỉ đơn giản muốn thân thiết với cô. Nhưng nàng rất có kiên trì, chậm rãi kiên trì đem mình thẩm thấu vào sâu trong lòng Chung Tuyết Hà.


"Cô cô! Cô cô!" Phòng bệnh yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói thanh thúy của trẻ con, nương theo tiếng chạy lạch bạch, một đứa bé gái khoảng 7-8 tuổi đẩy cửa chạy vào. Thấy Nguyễn Thúy Vân, nó há miệng cười ha ha không ngừng. "Cô cô, con đến thăm người nè!"


Nguyễn Thúy Vân vươn hai tay ra đem con bé ôm vào lòng, cưng chiều véo gương mặt nó: "Tả Tả về rồi à?"


"Cô cô, mặt người xấu quắc à. . ."


Đồng ngôn vô kỵ. Đồng ngôn vô kỵ.

*Con nít ăn nói không kiêng kỵ gì cả.


Nguyễn Thúy Vân tóm lấy hai lỗ tai nhỏ của con bé, kéo kéo. "Dám nói cô cô xấu, sau này còn muốn ta mua đồ ăn vặt cho không?"


"(*^__^*) hì hì. . ."


"Tả Tả! Không được ăn nói với cô cô như vậy!"


Tả Tả lập tức im lặng, ủy khuất không dám nói lời nào.


"Sao lại mắng con bé!"


Hạ Thiên Cù đem đồ đạc trên tay để xuống, "Con nít sao có thể vô phép như thế!"


"Con nít nói năng vô kỵ!" Nguyễn Thúy Vân kéo Tả Tả vào lòng. "Tả Tả nói cho cô cô biết, cô cô xấu xí con có ghét cô cô không?"


"Sẽ không, con thích cô cô nhất. Không thích baba!"


"Con nhóc này. . ." Hạ Thiên Cù vừa định răn dạy thì đã bị Nguyễn Thúy Vân trừng mắt bảo thôi, đành dừng lại. "Chị hai, Thấm Lê vừa xuống máy bay, em bảo cổ về nhà nghỉ ngơi rồi. Cổ nói hôm sau sẽ đến thăm chị."


"Không sao, chẳng phải bệnh nặng gì, không cần đến." Nguyễn Thúy Vân cúi đầu vừa cười vừa nói, "Tả Tả đến là đủ rồi."


"Em bảo người làm trong nhà nấu cơm cho chị. Thiên diệp đậu hũ chị thích ăn, vịt nấu tương, còn hầm canh sườn heo." Hạ Thiên Cù dọn xong tất cả, rút đôi đũa ra đưa cho Nguyễn Thúy Vân.


"Tả Tả ăn cơm chưa?"


Hạ Tả Tả đã bắt đầu chảy dãi, "Chưa, cơm trên máy bay rất khó khăn. Cô cô, con và người ăn chung nha!"


"Mèo con tham ăn."


Sau khi Hạ Tả Tả và Hạ Thiên Cù rời đi, phòng bệnh cao cấp to như vậy chỉ còn lại một mình Nguyễn Thúy Vân, nàng nghiêng người lấy di động ra từ dưới gối đầu, danh bạ chỉ có ba số liên lạc, ánh mắt rơi vào ba chữ "Chung Tuyết Hà", muốn ấn nút gọi lại bắt đầu do dự, nàng thở dài, tự giễu rồi buông điện thoại, một lần nữa nằm trở lại giường.


Lúc này Chung Tuyết Hà đang lục tung nhà tìm bình giữ nhiệt, chẳng lẽ lần trước để quên ở nhà Nguyễn Thúy Vân? Cô xoa đầu vẻ mặt buồn khổ, rõ ràng lúc đó có đem về mà.


Cô chạy đến dưới lầu nhà Nguyễn Thúy Vân, nhìn lên trên một chút, thấy đèn sáng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ở nhà là tốt rồi.


Chu Quân Dịch đang ở trong nhà Nguyễn Thúy Vân tìm sách cho nàng, nghe được tiếng đập cửa bất thình lình làm hắn giật nảy mình. Hắn thu sách vào túi, ra phòng khách mở cửa, nghi hoặc nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài. "Cô là. . ."


Chung Tuyết Hà không ngờ sẽ có một người đàn ông ra mở cửa, phản ứng đầu tiên đó là nghĩ mình vừa quấy rầy Nguyễn Thúy Vân, hoảng loạn ăn nói không lưu loát. "Tôi, tôi tìm. . ."


Chu Quân Dịch dựa người vào cửa, lại kiên trì hỏi lại một lần. "Tiểu thư, cô tìm ai?"


"Nguyễn Thúy Vân."


"À, thật ngại quá, chị ấy không có ở nhà." Chu Quân Dịch đứng thẳng người lại, "Tôi là em trai của chị ấy, nếu như cô có việc gì quan trọng tôi có thể chuyển lời giúp."


"Không có gì, chỉ là, chỉ là tôi đến lấy lại đồ để quên." Vừa nghe hắn là em trai của Nguyễn Thúy Vân, Chung Tuyết Hà thở phào một hơi, hên quá không phải là bạn trai. Không quấy rầy thế giới hai người của người ta là được rồi.


"Đồ gì vậy?" Chu Quân Dịch hiếu kỳ, Nguyễn Thúy Vân rất ít khi giao tiếp với ai, càng đừng nói đến nhà chơi.


Chung Tuyết Hà ngại ngùng cười. "Lần trước tôi nấu canh cá cho cô ấy, kết quả để quên bình giữ nhiệt ở đây."


"Canh cá! Là cô đưa!"



—— (っˇωˇc)♥ ——



Nguyễn Thúy Vân khoác áo khoác đứng trước cửa sổ, buổi tối cả bệnh viện liền trở nên yên tĩnh, nhất là nàng ở phòng bệnh cao cấp, xung quanh đến một tạp âm cũng không có. Nàng hơi cúi thắt lưng, một tay chống ở bệ cửa sổ, vươn một ngón tay vẽ tới vẽ lui trên tấm kính đầy hơi nước. Trò chơi nhỏ ấu trĩ thôi, nàng lại chơi hết sức vui vẻ.


"Chị hai."


Nguyễn Thúy Vân quay đầu lại, thấy Chu Quân Dịch đứng ngoài cửa, "Cậu đến rồi à, sách của chị đâu?"


"Đây." Chu Quân Dịch đem mấy quyển sách nàng muốn đặt trên giường, giọng điệu không tốt, "Em còn mang tới một người cho chị."


"Ai a? Thần bí như thế."


Vừa dứt lời, Nguyễn Thúy Vân nhìn người kia đi tới trước cửa liền ngây dại, sửng sốt mấy giây, phản ứng đầu tiên chính là cầm quyển sách trong tay lên che mặt. Chung Tuyết Hà tiến đến vài bước ngăn cản nàng, kinh hoàng nhìn gương mặt nàng. "Sao lại nghiêm trọng như thế!"


Nguyễn Thúy Vân bất đắc dĩ đưa tay lên che khuất nửa bên mặt, uể oải vô cùng. "Để cô phát hiện rồi."


"T-Tôi, lúc đó cho chị uống canh cá sao chị lại không nói?" Ánh mắt cấp bách của Chung Tuyết Hà đều đã đỏ lên, giọng nói cũng run run, "Chị như vậy tôi áy náy biết bao nhiêu, vốn muốn cám ơn chị, không ngờ lại hại chị!"


Nguyễn Thúy Vân thấy cô kích động, vội vã xua tay giải thích. "Không nghiêm trọng, bác sĩ nói thoa thuốc vài ngày là tốt rồi."


"Vậy mà không nghiêm trọng? Mặt của chị cũng đã thành. . ." Chung Tuyết Hà khua tay múa chân trong không khí hết một lúc, có lẽ thật sự không tìm ra được từ nào để hình dung, ảo não buông xuống. "Mặc kệ nói như thế nào, đều bởi vì canh của tôi chị mới thành như vậy, tôi rất muốn chịu trách nhiệm."


"Không liên quan tới cô, là tôi tự nguyện." Nguyễn Thúy Vân lại cường điệu thêm một lần. "Cô không cần cảm thấy hổ thẹn, là lỗi của tôi. Biết rõ mình bị dị ứng, còn uống nhiều như vậy, sao có thể trách cô?"


Chung Tuyết Hà vẫn không chịu, "Nếu không, nếu không tiền thuốc men của chị tôi trả cho!"


Chung Tuyết Hà bướng bỉnh thật sự làm cho người khác dở khóc dở cười, Nguyễn Thúy Vân nói như thế nào cô cũng không chịu thỏa hiệp, nhất định đòi bồi thường. "Chị đã không chịu lấy tiền, vậy mấy ngày này để tôi chăm sóc chị được không?"


"Tôi chỉ bị dị ứng thôi, đâu phải không thể chăm sóc bản thân. Tuyết Hà, cô không cần phải như vậy." Chung Tuyết Hà còn muốn nói, bị Nguyễn Thúy Vân chặt đứt một lần nữa. "Cô có coi tôi là bạn bè của cô không?"


"Đương nhiên. . . phải."


"Đã là bạn không cần phải tính toán nhiều như vậy, nếu như cô còn xin lỗi này nọ nữa, chính là đối tôi xa lạ."


"Chị thật là. . ."


Thấy cô không cam lòng, Nguyễn Thúy Vân nở nụ cười, xoay người căn dặn Chu Quân Dịch, "A Dịch, cậu đưa Tuyết Hà về nhà. Nhà cô ấy đối diện nhà của chị."


Chu Quân Dịch thầm xem thường, rõ ràng là nhà của em. "Vâng."


"Không cần, tôi có thể tự mình về."


"Chung tiểu thư, có lẽ để tôi đưa cô về đi, bây giờ đã khuya, không tiện bắt xe, cô là phụ nữ cũng không quá an toàn." Chu Quân Dịch nói hợp tình hợp lý, Chung Tuyết Hà xác thực không có lý do từ chối.


"Vậy, phiền phức cậu rồi."


. . .


Bởi vì trước đó đột nhiên chạm mặt Chung Tuyết Hà, Nguyễn Thúy Vân vừa mừng vừa sợ, hơn nữa tâm tình còn kích động dẫn đến gương mặt càng ngứa ngáy, mãi đến hừng đông mới thiếp đi, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời nhu hòa trải khắp phòng bệnh. Nàng lười nhát duỗi thắt lưng một cái, ngủ một giấc xong thật tốt, cả người khoan khoái.


Xuống giường đi đến toilet đánh răng rửa mặt, Nguyễn Thúy Vân xoay qua gương nhìn một chút, quả thật mặt đã bớt sưng không ít, lúc này mới yên tâm tiếp tục rửa thuốc mỡ trên mặt.


"Thúy Vân."


Nguyễn Thúy Vân mát-xa mặt từ toilet đi ra, thì thấy Chung Tuyết Hà đứng trong phòng, vẻ mặt nàng thất thố nhìn cô, "Tuyết Hà, sao cô lại tới đây?"


"Tôi có nấu cháo cho chị, cháo long nhãn. Tối qua tôi đã hỏi em trai chị rồi, cậu ta nói cô chỉ dị ứng với cá, những thứ khác đều không sao." Trong lòng Chung Tuyết Hà đương nhiên còn lo sợ, trước đó tìm hiểu xong rồi mới dám đưa tới cho Nguyễn Thúy Vân.


"Cám ơn cô." Nguyễn Thúy Vân cảm thấy ấm áp, nhìn Chung Tuyết Hà thành thục đem này nọ đặt lên bàn, cháo long nhãn, còn có bánh bao nhỏ và bánh hương tô lần trước nàng ăn ở tiệm đến.


"Cô ăn chưa?"


Chung Tuyết Hà theo chỉ thị của nàng mà lấy đôi đũa cùng muỗng từ trong ngăn tủ ra, ngồi xuống đối diện nàng. "Chị ăn trước đi, một lát tôi phải về tiệm."


"Tức là còn chưa ăn." Nguyễn Thúy Vân buông đũa, tìm kiếm gì đó ở chung quanh, "Tôi nhớ ở đây còn một bộ chén đũa mới, tôi lấy cho cô, chúng ta cùng ăn."


"Không cần phải vậy."


Nguyễn Thúy Vân không nói gì cầm chén đũa tìm được ra, định rửa qua nước trước khi đem cho cô. Chung Tuyết Hà ngăn cản nàng, cầm lấy chén, "Được rồi, tôi tự mình lau, chị ăn trước đi."


"Mùi vị thế nào?"


Nguyễn Thúy Vân gật đầu, "Khá ngon."


"Ngày mai muốn ăn gì? Tôi đem đến cho chị."


"Không cần." Nguyễn Thúy Vân nhai nhãn trong miệng, phồng má nói, "Bác sĩ nói ngày mai tôi có thể xuất viện."


"Được sao? Tôi thấy mặt của chị vẫn chưa hết sưng mà?" Chung Tuyết Hà vẫn rất lo lắng gương mặt Nguyễn Thúy Vân không hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, chần chừ nói. "Chi bằng ở thêm vài ngày xem sao?"


Nguyễn Thúy Vân xua xua tay, "Dị ứng thôi, đã sớm không có gì, về nhà đúng giờ thoa thuốc là được. Cô không tin? Tới đây, tự mình xem nè." Nói rồi đưa gương mặt sát đến một chút, "Đã bớt sưng đi nhiều rồi, cũng đã bớt khó chịu. Chỉ còn hơi ngứa thôi."


Chung Tuyết Hà nhìn một chút, quả thật giống như lời Nguyễn Thúy Vân nói, cô mới yên lòng. "Chị không sao là tốt rồi." Suy nghĩ một chút, còn nói thêm. "Sau này đánh chết tôi cũng không cho chị uống canh cá. Em trai chị nói chị là loại người biết rõ bị dị ứng còn nghĩa vô phản cố*."

*Làm việc nghĩa thì không chùn bước

Hẳn là việc nghĩa =)))


Những lời này mang theo một chút ít oán trách, hoàn toàn khác với đoạn thoại bất hòa và khách khí trước đó. Nội tâm Nguyễn Thúy Vân âm thầm mừng rỡ, nhưng vẫn không dám để lộ ra mặt, chỉ cúi đầu tiếp tục uống cháo.


Bầu không khí mặt đối mặt ăn uống giữa hai người rất hài hòa, xem ra là một hình ảnh rất tốt đẹp, thực tế cũng thật sự rất là tốt đẹp. Thường ngày Nguyễn Thúy Vân không hay nói chuyện, nhưng có Chung Tuyết Hà ở đây, nàng lại ăn nói liên tiếp, pha trò cho cô vui.


Nguyễn Thúy Vân không khỏi cám ơn lần dị ứng này, nếu như không phải Chung Tuyết Hà lấy ý tưởng nấu canh cá từ đâu đến, có lẽ hai người phải mất rất lâu quan hệ mới thân mật đến như thế. Xét cho cùng, có lẽ mình và cô ấy hữu duyên, vậy chén canh cá kia là bà mai sao? Chi bằng lập một ngôi mộ cho con cá kia đi. Nghĩ nghĩ, bản thân cũng tự bật cười.


"Chị cười cái gì?" Chung Tuyết Hà kỳ quái nhìn nàng.


Nguyễn Thúy Vân lắc đầu, đem chiếc bánh bao cuối cùng bỏ vào miệng ăn tươi. "Bánh bao ngon quá."


Chung Tuyết Hà thấy nàng không nói, cũng không truy vấn nữa, đứng dậy bưng mâm cùng chén đũa đi rửa.


Nguyễn Thúy Vân kéo lại nàng, "Sao có thể để cô rửa chén a? Nhanh buông."


Chung Tuyết Hà cảm thấy rửa chén cũng không có vấn đề gì, nói sao cũng không chịu buông tay. Đang giằng co thì ngoài cửa truyền đến giọng nói trẻ con. "Cô cô! Cô cô!" Nhân lúc Chung Tuyết Hà sơ ý, Nguyễn Thúy Vân cầm lấy chén đũa trong tay cô để qua một bên.


Đứa nhỏ nhảy về phía trước nhào vào lòng Nguyễn Thúy Vân, phía sau còn có một nam một nữ. Chung Tuyết Hà nghĩ có thể là em trai của Nguyễn Thúy Vân, nếu không đứa nhỏ này lại gọi nàng là cô cô. Cảm thấy bản thân có chút quấy rầy, đang chuẩn bị nói lời tạm biệt với Nguyễn Thúy Vân, lại bị nàng kéo đến bên người. "Tuyết Hà, đây là cháu gái của tôi, tên Hạ Tả Tả."


"Tới đây, Tả Tả, gọi dì đi." Nguyễn Thúy Vân vuốt chiếc đầu nhỏ của Tả Tả, nói.


Hạ Tả Tả cũng ngoan ngoãn, nãi thanh nãi khí* hướng Chung Tuyết Hà nói một tiếng chào dì.

*Ý chỉ giọng ngọt ngào của trẻ con, nãi = sữa.


"Ngoan." Chung Tuyết Hà cảm thấy có chút quẫn bách, lần đầu tiên gặp cháu của Nguyễn Thúy Vân, vậy mà lại không mang theo quà, quá là xấu hổ. "Tả Tả thật đáng yêu. Dì tới không có mang theo quà cho con, lần sau đền bù có được không?"


"Chị hai, hôm qua Thấm Lê về nhà, hôm nay đòi đến thăm chị." Hạ Thiên Cù quan sát Chung Tuyết Hà một chút, có lẽ không ngờ lại có người ngoài ở đây. "Vị này là. . ."


"Bạn của chị, Chung Tuyết Hà. Tuyết Hà, đây là em trai tôi, Hạ Thiên Cù và vợ của cậu ấy, Hứa Thấm Lê." Nguyễn Thúy Vân giới thiệu từng người.


Chung Tuyết Hà phát hiện ánh mắt của Hứa Thấm Lê đó khiến cô khó chịu, cỗ khí thế cao cao tại thượng kia rất rõ ràng. Nể mặt cô là em dâu của Nguyễn Thúy Vân, vẫn lễ phép cười. "Chào hai người."


"Chào Chung tiểu thư."


"Thúy Vân, tôi không quấy rầy nữa, trong tiệm còn có việc, tôi đi trước."


"Ừ, để tôi tiễn cô ra cửa." Bước đến cửa, đúng lúc thấy Chu Quân Dịch đi vào, Nguyễn Thúy Vân gọi hắn, "A Dịch, cậu giúp chị đưa Chung tiểu thư về, quán cháo Thanh Vị sát đường công ty chúng ta."


Chung Tuyết Hà giật nảy người, cuống quýt xua tay. "Không cần, tôi có thể tự mình đi về."


"Không sao, để cậu ấy đưa cô đi."


Đôi chân Chu Quân Dịch hôm nay chưa được nghỉ ngơi Nguyễn Thúy Vân đã bắt đi làm việc, hắn bị ánh mắt uy hiếp của Nguyễn Thúy Vân trừng, cũng không dám nói gì. "Phải đó, Chung tiểu thư, tôi đưa cô về, lái xe tiện hơn."


Chung Tuyết Hà không thể từ chối nữa, đành nói tạm biệt với Nguyễn Thúy Vân sau đó đi ra ngoài cùng Chu Quân Dịch.


Nàng vừa ra khỏi cửa, Hạ Thiên Cù liền mở miệng. "Chị hai, chị mới kết giao bạn à, trước đây chưa nghe chị nói qua."


"Người lần trước đưa chị đến bệnh viện là cô ấy." Nguyễn Thúy Vân đóng cửa phòng bệnh, đặt lên bàn vài món ngon cho Hạ Tả Tả, bản thân cầm lấy chén dĩa khi nãy chuẩn bị rửa.


"Để em." Hạ Thiên Cù ngăn nàng, "Để em rửa."


"Không cần." Nguyễn Thúy Vân né tránh, lách người đi qua hắn tiến vào buồng rửa mặt.


"Người ta đã không cần tình cảm của anh, nhìn đi, bộ dạng gì!"


Nguyễn Thúy Vân vừa đi khỏi, Hạ Thiên Cù sợ nàng nghe được, đè thấp giọng bắt đầu quát. "Cô nói bậy bạ gì thế! Có Tả Tả ở đây a!"


"Sợ con gái anh nghe được à! Sợ thì đừng có biểu hiện ra mặt như thế!" Gương mặt Hứa Thấm Lê rất đẹp, lời nói ra lại cực kỳ độc, "Trong khoảng thời gian tôi không có ở nhà, các người còn không phải như cá gặp nước sao!"


"Cô câm miệng cho tôi!" Hạ Thiên Cù tức giận giơ tay muốn tát cô, Hạ Tả Tả đang ăn gì đó ở bên cạnh ô oa khóc lên.


"Baba, mama, hai người đừng cãi nhau." Nghẹn cái gì đó vừa ăn trong họng, Hạ Tả Tả ho đến gương mặt đều đỏ lên, "Đừng cãi nhau."


"Tả Tả!" Nguyễn Thúy Vân vội bỏ chén đũa chạy đến, "Đến đây, ngoan, uống miếng nước, đừng khóc, đừng khóc." Nàng xoay đầu lại, căm giận chỉ vào cửa. "Đi ra ngoài!"


Hứa Thấm Lê hừ lạnh một tiếng, kéo Hạ Tả Tả từ trong tay nàng ra, "Đi, về nhà với mama."


"Cô cô. . ." Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Tả Tả đáng thương nhìn Nguyễn Thúy Vân, tâm Nguyễn Thúy Vân thắt lại một chút, nhẹ nhàng nói an ủi. "Ngoan, con trước trở về với mẹ đi."


"Đi!" Hứa Thấm Lê dắt Hạ Tả Tả không tình nguyện ra khỏi phòng bệnh.


Nguyễn Thúy Vân tiện tay bắt lấy cuốn sách trên giường hung hăng đánh vào người Hạ Thiên Cù. "Cậu chê chị mình quá thoải mái muốn đến gây phiền toái cho tôi sao?" Nàng tức giận đến thở không thông, ôm ngực run rẩy ngồi xuống ghế, "Chuyện của hai người tôi quản không nổi, nếu như Hứa Thấm Lê vẫn chú ý đến tôi, quan hệ giữa chúng ta cả chị em cũng không làm."


"Chị đừng nghe cô ta nói, cứ thích nổi điên!" Gương mặt Hạ Thiên Cù bị đánh sưng lên một chút, hắn cũng không thèm để ý, cúi thắt lưng nắm lấy bờ vai Nguyễn Thúy Vân. "Lần này là cô ấy nói muốn thăm chị, em thật sự không biết cô ta lại. . ."


"Tránh xa ra một chút!" Hốc mắt Nguyễn Thúy Vân đã ngập nước, nàng vung tay gạt cánh tay Hạ Thiên Cù, gần như phải cắn răng mới có thể khống chế được xúc động. "Đi làm thủ tục xuất viện, tôi muốn về nhà."


"Được, chị chờ em, một lát em đưa chị về."


Nguyễn Thúy Vân thấy hắn đi ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Quân Dịch, "A Dịch, đã đưa Tuyết Hà về chưa? Đến bệnh viện đón chị."


Hạ Thiên Cù rất nhanh đã làm xong thủ tục, Nguyễn Thúy Vân thu thập hành lý xong, ngồi trên giường chờ Chu Quân Dịch.


"Chị hai, chúng ta đi thôi, em đưa chị về nhà."


Nguyễn Thúy Vân ngăn hắn cầm lấy hành lý, "Không cần đến cậu, A Dịch đến đón tôi."


"Chị. . ."


"Cậu về công ty đi. Tôi muốn đi thăm mộ."


Hôm nay cũng không phải ngày lễ tế bái gì, nghĩa địa rất quạnh quẽ. Nguyễn Thúy Vân mặc rất nhiều lớp áo, gương mặt vẫn chưa hồi phục, nàng mang khẩu trang thật to cùng mũ len dọc theo cầu thang từng bước từng bước đi lên.


"Chị hai, có cần em ở lại đây với chị không?"


"Không cần, chị muốn nói chuyện với anh rể cậu một chút."


Nguyễn Thúy Vân ngồi xổm xuống trước một ngôi mộ, nàng đã thuê người quét tước, nơi đây vẫn rất sạch sẽ, chỉ có vài chiếc lá cây theo gió rơi xuống trước mộ. Trên mặt mộ lộ rõ một người đàn ông thô lỗ nhưng vĩnh viễn dịu dàng nhìn nàng, Nguyễn Thúy Vân tháo khẩu trang cùng khăn quàng cổ xuống, lộ ra gương mặt còn hơi sưng đỏ. "Đã lâu không đến thăm, anh không trách chứ?" Nàng cúi người, quét những lá cây trước mộ đi, "Em có một việc rất quan trọng muốn nói với anh."


"Dường như em đã thích một người, một người phụ nữ." Nguyễn Thúy Vân chậm rãi nói, "Em biết anh sẽ không phản đối. Cô ấy là người tốt, lớn lên còn đẹp hơn em, còn có một người con gái đang học đại học. Em sợ cô ấy sau khi biết được sẽ ghét bỏ em. . ." Giọng nói Nguyễn Thúy Vân có hơi trầm thấp, "Có lẽ nên làm bạn với cô ấy trước nhỉ, thuận theo tự nhiên tốt hơn cưỡng cầu."


"Thời Long, nếu như. . ." Nguyễn Thúy Vân vuốt lên con chữ khắc trên bia, nước trong hốc mắt chậm rãi lăn dài, "Nếu như anh còn ở bên cạnh em, có lẽ em đã không phải chịu đựng những ủy khuất như ngày hôm nay."


Chu Quân Dịch đợi trong xe hơn nửa giờ, mới thấy Nguyễn Thúy Vân chập choạng đi đến, hắn vội vàng xuống xe đỡ nàng, "Chị hai, không sao chứ?"


"Không sao."


"Đưa chị về nhà?"


Nguyễn Thúy Vân gật đầu, lên xe.


Chu Quân Dịch lo lắng nhìn Nguyễn Thúy Vân diện vô biểu tình ngồi ở băng ghế sau, mỗi lần đi thăm mộ về đều như vậy. Hắn nói chuyện thay đổi không khí, gượng cười mở miệng, "Chị hai, chị đừng có chấp nhặt với người điên như Hứa Thấm Lê!"


"Cô ấy làm như vậy quả thật có lý do, chị không có tư cách trách cổ." Nguyễn Thúy Vân đưa gương mặt hướng ra ngoài cửa sổ, một lát lên tiếng hỏi, "Em thấy Chung Tuyết Hà thế nào?"


"Hả?" Chu Quân Dịch thấy nàng nhắc đến Chung Tuyết Hà sắc mặt tốt lên rất nhiều, vội vàng tiếp lời nàng, "Tốt a, xinh đẹp, tính tình và tính cách cũng tốt. Em có ăn cháo ở đó, không tệ."


Quả nhiên gương mặt Nguyễn Thúy Vân liền nở nụ cười. "Quả thật cô ấy rất tốt."


Nguyễn Thúy Vân quay đầu về, thu lại nụ cười. "A Dịch, chị có chuyện muốn nói."


"Cái gì?"


"Chị thích cô ấy. Chị thích Chung Tuyết Hà."


"Em cũng rất thích. . . cái gì cơ!"


Chu Quân Dịch bị dọa đạp phanh xe đột ngột, Nguyễn Thúy Vân theo quán tính cũng đổ người về phía trước, nàng ổn định lại thân thể, lặp lại một lần. "Chị thích Chung Tuyết Hà, là loại thích muốn được ở bên cô ấy."


"Chị à, đừng có nói đùa với em."


"Chị không nói đùa. Chị đã suy nghĩ thật lâu, mới cảm thấy chị thật sự thích cô ấy." Nét mặt Nguyễn Thúy Vân trở nên dịu dàng, bên trong còn mang theo một chút hạnh phúc. "Lúc chị biết cô ấy, cảm thấy cô ấy là người tốt, chỉ là muốn làm bạn với cổ. Tiếp xúc lâu, thì suy nghĩ cũng thay đổi."


Chu Quân Dịch đánh vào đầu mình một cái. "Chị xác định muốn ở cùng cô ấy á!"


Nguyễn Thúy Vân cười, "Bây giờ chỉ là chị đơn phương, Tuyết Hà đã xem chị là bạn. Cậu cảm thấy tỷ lệ tụi chị ở bên nhau có bao nhiêu phần trăm?"


"Nói thật?"


"Nói thật."


"Gần như bằng không." Chu Quân Dịch không chút khách khí nói.


Nguyễn Thúy Vân cũng không buồn, chỉ gật đầu. "Cậu không nói chị cũng biết, nếu như để cô ấy hay, có lẽ sẽ chán ghét chị."


Chu Quân Dịch nhìn bộ dạng của nàng, cũng không biết nói gì cho phải, tin này đối với hắn mà nói thật sự rất khó tiêu. Hắn khởi động xe một lần nữa, rẽ xe qua khúc ngoặt, thấp giọng nói: "Thật ra. . . thật ra em đã nghĩ cả đời này chị cũng sẽ không yêu ai nữa, lúc anh rể qua đời thiếu chút nữa chị cũng đi theo."


"Chị cũng tưởng như thế. Bây giờ ngẫm lại, lúc đó bản thân thật quá ỷ y vào anh ấy, Thời Long vừa qua đời liền cảm thấy trời đất đều sụp đổ, còn buộc chị vào một thế cục rối rắm." Hốc mắt Nguyễn Thúy Vân có chút ẩm ướt, "Long ca là người tốt nhất đối với chị, cho dù trước đây cưới anh ấy cũng không phải là chị nguyện ý, không có anh ấy, chúng ta không có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ."


"Chị hai. . . em không nên nhắc đến khiến chị đau lòng."


"Không sao." Nguyễn Thúy Vân khịt mũi, nở ra một nụ cười, "Anh ấy đã qua đời nhiều năm như vậy, chị đã sớm thông suốt rồi."


Chu Quân Dịch lấy ra vài tờ khăn giấy trên xe đưa cho nàng, "Chị, tại sao chị lại coi trọng Chung Tuyết Hà. . . lại không phải là đàn ông. . ."


"Chị cũng không rõ, có lẽ trên người cô ấy có gì đó làm chị rung động." Nguyễn Thúy Vân lau khóe mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười. "Không trải qua sẽ không rõ ràng."


"Vậy chị cảm thấy chị nghiêm túc?" Chu Quân Dịch nghĩ một chút, lại hỏi, "Có lẽ chỉ là chị cảm thấy phụ nữ và phụ nữ khá là mới mẻ. . ."


"Cậu im miệng." Gương mặt Nguyễn Thúy Vân đanh lại, rõ ràng là tức giận, "Lời này đừng để chị nghe được lần thứ hai."


Chu Quân Dịch rụt đầu, không dám nói nữa.


Nguyễn Thúy Vân bảo Chu Quân Dịch đem xe dừng trước cửa tiểu khu, tự mình trở về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro