[Son Dongpyo x You] Chén ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Somnialand

cờ hoa đỏ rực một góc trời, cả kinh thành kháo nhau, thái tử phi rất đẹp.

xung quanh bao bọc bởi sắc đỏ thắm, màu may mắn gai mắt. đại hôn lễ khoa trương, vốn dĩ không dành cho ta. một bước ngoặt làm ta lạ lẫm quá đỗi, bởi lẽ chân ta nhảy múa đến mòn gót vẫn chưa quen ngồi yên trên kiệu. ta xoa hai bàn tay vào nhau, sơ suất một chút thôi, đóa bỉ ngạn sẽ nở rộ nơi xứ người. hôn phục nặng nề vận mệnh mẫu quốc, khăn trùm đầu che kín con đường trước mặt. tam thư lục lễ ta còn chẳng rõ, từng bước tiến lên phía trước.

kiệu hoa qua thiên an môn, rồi qua ngọ môn, mới vào tới hậu cung, chỉ bậc mẫu nghi thiên hạ mới có cơ hội trải nghiệm, nhưng hoàng đế đã nói, thái tử phi như ta vốn là cành vàng lá ngọc, không để ta thiệt thòi. ta vẫn khát khao những tháng ngày trên cánh đồng hoa dại tự do tự tại, hoặc chẳng thà lần nữa bước vào tửu lầu nhảy múa, đổi lấy tính mạng bình an, bớt đi bao trách nhiệm. bình phong bốn phương tám hướng bí bách ngột ngạt.

"thái tử phi, phải chăng nàng có tâm sự, không biết có thể bày tỏ cho ta không?"

khác với tâm trí ta mường tượng, giọng nói của thái tử ta mới gặp lần đầu lạ thay ấm như chiếc chăn bông ngày đó mẫu thân tự tay làm cho ta, lời quan tâm chân thành sâu sắc làm ta vài phần cảm động. bàn tay nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu lên, thái tử khiến ta bất ngờ.

"đừng bất ngờ thế, ta kém tuổi nàng." thái tử ngồi xuống cạnh ta trên giường. "ta biết nàng không nguyện ý rời khỏi quê hương, xuất gia tận nơi xa lạ không nơi nương tựa, nhưng bởi vì bây giờ ta là phu quân của nàng, nàng là nương tử của ta, ta mong phu thê chúng ta cõ thể dựa dẫm nhau mà chống chọi nơi này. sự khắc nghiệt của hoàng cung, công chúa hẳn cũng biết rõ đôi phần." thái tử bước tới bàn, rót một chén trà, mùi hoa cúc thoang thoảng. "uống trà chứ, nếu nàng sợ nơi này lạ lẫm khó ngủ."

ta không biết liệu có phải phép khi để phu quân tự tay rót trà hay không. đôi chén ngọc trên bàn lặng thinh, cung nhân đều đã bị cho lui cả.

"nếu nàng cần thay y phục, ta có thể ra ngoài."

nếu để điện hạ bước ra ngoài hôm nay, bản thân ta cũng tưởng tượng ra, hoàng cung tai vách mạch rừng, sáng mai cả hậu cung sẽ biết chuyện đêm tân hôn thái tử phải ra ngoài đứng, như vậy không chỉ là tai tiếng, hoàng hậu có khi còn mắng nhiếc ta một phen. phận làm dâu nơi đất khách quê người, dù cho có là thái tử phi, ta vẫn phải đúng mực. ta xua tay ý không cần, kéo một bức bình phong thành một phòng nhỏ, ở bên trong trút bỏ y phục rườm rà, như gỡ đi bao gánh nặng.

"phải rồi, tên cúng cơm của ta là tôn đông tiêu."

đêm đó, ta ngủ ngon hơn khi ở tửu lầu, hơn hồi ở hoàng cung cũ, hơn ở những nhà trọ tạm bợ ven đường.

..............

ta không phải công chúa. ta chỉ là một trong hàng vạn dân nữ thông thường, kiếm cơm hèn kém bằng những điệu múa trong lầu. khoảng một năm trước, tin tức biên cương thất thủ lan khắp kinh thành, người nhà lo sợ. canh ba nọ, dì chu gọi ta dậy, vấn tóc, trang điểm cho ta. dì chu là chủ nhân tửu lầu, vì ta không phải kĩ nữ, nên chỉ gọi dì. tài trang điểm của dì nức tiếng đô thành. để vũ nữ như ta không bị khách quan ép bức, dì chu sẽ vẽ cho ta những bọng mắt thâm quầng, tô môi ta màu tím nhợt, đeo cho ta mảnh khăn che mặt. nhưng sáng nay, dì vẽ cho lông mi ta dài hơn, tô son đỏ thắm cho ta, đeo cho ta bộ trang sức đẹp nhất, để ta mặc y phục lộng lẫy nhất. cuối cùng, dì vén lọn tóc mái của ta ra sau tai, nắm lấy tay ta, hỏi:

"tiểu nha đầu, con có yêu nước không?"

như thế nào là yêu nước? là yêu lấy từng tấc đất, từng làn gió, từng con sông; từng cánh cổng, từng toà tháp, từng ngôi đền; hay thế nào mới là yêu nước?

"con có."

dì chu bảo ta đứng dậy, dắt ta ra ngoài. kiệu bốn người khiêng đặt trước cửa, dì nắm tay ta, đưa tay lên kiệu, không nói một lời. ta tin dì là người tốt, dì sẽ chẳng hại ta.

kiệu rước ta vào thẳng hoàng cung. không khí nặng nề, canh năm hửng sáng, trên cao kia là hoàng đế trong long bào. ta quỳ sụp xuống, sợ hãi, hoang mang.

"miễn lễ, ngươi đứng dậy đi."

hoàng hậu ngồi bên cạnh, người trầm ngâm nhìn ta.

"xin thời hạn một năm, hoàng thượng, thần thiếp sẽ dạy dỗ công chúa đàng hoàng."

cuộc đời ta định sẵn éo le.

mẫu quốc thua trận, phải gả công chúa đi cầu hoà. hoàng thượng xót con gái, nên bí mật đưa một dân nữ về, biến thành công chúa, gả sang láng giềng làm thái tử phi. mất mặt quốc gia làm sao.

một năm ròng, ta khổ cực học tập, cách đi đứng, nói chuyện, xưng hô, học ngày học đêm, học cầm kỳ thi hoạ, thêm tam tòng tứ đức. suốt gần bốn trăm ngày, từ những nét chữ run run ta học từ thuở bé đã trót lỡ quên đi, ta viết được một bài thơ tả ánh trăng. từ một vũ nữ, ta cư xử như công chúa, không một ai phát hiện, nha hoàn theo ta sang đây là muội muội ta tin tưởng nhất ở tửu lầu năm đó.

không có khác biệt quy tắc lễ nghi, ta sống an nhàn trong hoàng cung, tham gia những yến tiệc, những lễ nghi. phu quân ta bầu bạn với ta như tri kỉ, cùng ta chơi cờ, cùng ta vẽ tranh. đôi khi lỡ lời, ta gọi thẳng một tiếng đông tiêu, chàng không để bụng, đám nha hoàn thị vệ càng tin rằng thái tử và thái tử phi là cặp phu thê hạnh phúc.

sức khoẻ thái tử hơi yếu. chàng dễ âu lo sinh bệnh, hoàng hậu đặc biệt dặn dò, phải để đầu óc chàng được thoải mái. ta hay kể cho chàng những câu chuyện hồi ta còn nhỏ, nói dối là chuyện của tiểu thất, nha hoàn của ta. đôi khi, ta kể về vài truyền thuyết ta nghe được, hay có khi là những câu chuyện ta tự tạo ra. năm tháng êm đềm và nhẹ nhàng như mộng, bồng bềnh như đám mây lướt qua trời cao xanh thẳm.

một đợt, đông tiêu cảm nặng, do không cẩn thận ngã xuống hồ sen. khi đó, chỉ có ta và chàng đi dạo, ta phải nhảy xuống đưa chàng lên. may là hồi nhỏ, ta có tập bơi thuần thục trong ao làng, cộng với sức khoẻ ta tốt nên không sao, nhưng khi đó, thái tử tưởng không qua khỏi, làm ta lo lắng không thôi.

khi khoẻ lại, đột nhiên đông tiêu quay sang dùi mài kinh sử, không đoái hoài đến vui chơi. ta phải bảo nhà bếp tăng cường đồ bổ trong thức ăn, ngày nào cũng ở bên cạnh chàng. đột nhiên chàng nói, chàng muốn trở thành hoàng đế.

cơn bạo bệnh kéo đến, vài tháng sau, hoàng đế băng hà.

ban đầu, thái hậu muốn nắm quyền nhiếp chính, nhưng bị chính hoàng đế phản đối. lâu nay, gian thần luôn cho rằng thái tử là đứa trẻ ham vui, nên không ủng hộ thái hậu nhiếp chính. ta đến an ủi người:

"thái hậu, hoàng thượng từ sau cơn bệnh thập tử nhất sinh đã vùi đầu vào học ngày đêm không nghỉ, làm thần thiếp lo lắng không thôi. bây giờ, người hãy để ngài tự trị vì giang sơn này, dù gì trước sau đều phải vậy thôi."

thái hậu nhấp một ngụm trà:

"ta muốn tiêu nhi dành thời gian cho con, nhân lúc còn trẻ hưởng thụ một chút. ta cũng chẳng trẻ trung gì, người già càng nhàm chán."

quả thật, từ sau khi đăng quang, ta cũng không nhớ mình nói chuyện với hoàng đế được mấy câu. từ thái tử phi thành hoàng hậu, hậu cung bao nhiêu phi tần của tiên đế, rồi nha hoàn, toàn bộ đều do ta cai quản. ta đã quen với cuộc sống này, có điều, thiếu đi hoàng thượng bầu bạn, năm tháng của ta cứ thế tẻ nhạt trôi qua.

"thần thiếp nào dám trách cứ điện hạ. giờ người là thiên tử trị vì bách tính, trăm công nghìn việc, một nữ tử nhỏ nhoi sao có thể phiền hà."

đông tiêu đặt vương miện xuống bàn, cởi long bào treo một bên:

"hoàng hậu, ta đố nàng một câu được không?"

trăng rằm xinh đẹp treo trên nền trời, đêm nay vắng mây, lấp ló những vì tinh tú.

"nàng có biết, vì sao ta đột nhiên muốn làm hoàng đế không?"

ta im lặng, rót trà ra chén, nghe điện hạ kể chuyện.

"vì ta phát hiện ra một chuyện động trời. hoá ra, nước láng giềng to gan như vậy, đánh tráo công chúa với dân nữ."

ta giật thót, suýt đánh rơi bình trà xuống đất. chất giọng đều đều của hoàng thượng vẫn vang lên:

"nàng đã che giấu quá kĩ, nhưng lại quên mất một điều, công chúa không thể nào biết bơi được, không phải sao?"

ta quỳ sụp xuống, hai tay run rẩy. dối nước lừa dân, không chỉ mình ta bị xử tội chết, mà còn mẫu quốc cũng khộng được yên ổn.

hoàng thượng nhẹ nhàng bước tới cạnh bàn, lôi từ trong tay áo ra đôi chén ngọc. chính là đôi chén năm xưa đêm tân hôn đã không hề đụng tới. trà rót ngang miệng chén, đông tiêu quỳ xuống ngang với ta, cầm chén ngọc hướng tới:

"dùng trà thay rượu, không biết liệu dân nữ có muốn làm thê tử của trẫm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro