Chuyện rất gì và này nọ 3 - Cái cửa bất hạnh và những chuyện bên lề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Jeongyeon, Hirai Momo, Im Nayeon và Myoui Mina hào hứng cho một ngày đầu tuần đầy năng lượng và nhiệt huyết. Hôm nay chủ nhà Park đi từ sớm, team học sinh cũng đã đi, ở nhà chỉ còn một cô nương đang quấn chăn trong phòng ngủ say như chết. Vì đều là người một nhà, suy đi nghĩ lại ai cũng đều muốn tốt cho những người còn lại, suy nghĩ về tương lai, về sự nghiệp, thế nên, chẳng ai thèm đánh thức Minatozaki Sana cả. 

Không phải vì không nỡ, mà là vì họ xem việc ai đó đi làm trễ và bị trừ lương rồi chìm trong đau khổ là một thú vui tao nhã trong cuộc sống.

Cả ba, ngoại trừ Hirai Momo còn đang day dưa với cơn buồn ngủ, nên vô tình va chạm mềm với cánh cửa một tiếng binh rất vừa tai rất hợp với không khí tưng bừng của buổi sáng.

Ba người kia giật mình quay lại, một người nóng ruột xoa đầu Hirai Momo, một người xoa vào cánh cửa, một người đứng ngó xem Park chủ nhà có thấy cái gì hay không.

"Lần sau đi đứng cẩn thận vào."

Hirai Momo rưng rưng mắt nhìn Jeonngyeon, phải chăng người ta là đang lo cho mình.

"Jeongyeon lo cho tôi hả?"

"Ừ, đã nghèo còn mắc cái eo nữa thì mệt lắm."

Momo bĩu môi, lập tức đứng dậy đập đập thêm vài cái vào cánh cửa tuổi cao sức yếu, nằm không tự dưng bị dính đạn kia thêm vài cái nữa. Phải chăng cái nghèo đã thổi bay đi chút tự trọng cuối cùng...

"Dù gì cũng nợ tiền nhà mấy tháng rồi, nợ thêm tiền bồi thường cho cái cửa nhà cũng đâu có sao. Với lại, mọi người nhìn đi, nó-còn-rất-chất-lượng."

Sau từng chữ còn-rất -chất-lượng kia là những cú vả đưa chất lượng của cái cửa vốn dĩ đã quá mệt mỏi sau bao thăng trầm của cuộc sống đi xuống thêm một bậc, nếu có thể, không chừng nó sẽ tự mọc chân mà chạy đi tìm cuộc sống mới.

Momo đóng cửa lại rồi quay sang những người chị em.

"Đi làm thôi!"

Nhưng, cuộc sống mà, luôn phải tồn tại một chữ nhưng danh giá để đưa cuộc đời một người sang một ngã rẽ khác. Chữ nhưng của Hirai Momo hiện tại là nằm ở cái cửa kia.

Ừ, nó hỏng thật.

Tay nắm cửa rớt ra ngoài, lăn lông lốc trên nền nhà lạnh lẽo...

Trái tim của Momo cũng vậy, lăn theo cái tay nắm cửa mất rồi.

"ĐÓ THẤY CHƯA???"

Jeongyeon hét lên. Còn hai người kia thì biết rằng, người chị, người em yêu quý của mình sắp toi đến nơi rồi cũng không biết nên làm gì, đành ôm bụng mà cười ngặt nghẽo.

Khoan đã, nếu vậy, thì không có cách nào vào nhà, cũng không cách nào ra khỏi nhà...

Im Nayeon và Myoui Mina ngưng cười, Yoo Jeongyeon cũng ngừng mắng Hirai Momo.

Cả bốn người nhìn nhau.

Với tư cách là người chị lớn nhất trong nhà, với quan điểm dù là chuyện gì thì cũng phải đặt trách nhiệm lên hàng đầu, nhưng nếu trách nhiệm này tốn tiền quá thì thôi, Nayeon thì thầm vừa đủ cho bốn người nghe.

"Chuyện này... chị tính như vầy..."

Cả ba cùng nín thở, lắng nghe Nayeon.

"Ai làm người đó chịu, chị với Mina đi trước, vậy ha..."

Tình hình đại khái là như thế,  hai người kia dắt díu nhau chuồn trước. Momo lúc này nhìn sang Jeongyeon với ánh mắt vô cùng đáng thương. Trong nhà này chỉ có Jeongyeon là cưng chiều mình nhất mà thôi.

Jeongyeon lắc đầu vỗ vai Momo.

"Sống ở trên đời, đã lỡ phạm sai lần thì nên thành thật nhận lỗi..."

"Nhưng Park Jihyo sẽ nhét mình vào chỗ tay nắm cửa đó Jeongyeon à..."

"Đúng, vậy nên chúng ta càng phải thành thật... thành thật mà nói với Jihyo rằng chuyện này không hề liên quan đến chúng ta, chỉ vậy thôi."

Lúc này đôi mắt Hirai Momo sáng bừng lên như vừa tìm ra được một chân lí mới trong cuộc sống, cô nàng bật ngón tay cái lên, tặng cho Jeongyeon một lời khen ngợi hết sức chân thành.

"Jeongyeon đúng là đồ ngang ngược."

"Ủa?"

Nhốn nháo một hồi, cuối cùng cũng giải tán, vấn đề được giải quyết một cách hết sức có trách nhiệm.

Nhưng họ quên rằng, trong nhà vẫn đang còn một người....

******

"U LÀ TRỜI??????"

Sana hét lên đầy đau khổ, ngủ quên trễ làm đã đành bây giờ gặp thêm cái cửa không thể mở ra được nữa.

Vốn dĩ trong cái nhà này không có ai được bình thường, đến cái cửa cũng không được bình thường nốt luôn sao?

Nhưng cô nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, từ xưa, bên trong con người đã tồn tại một bản năng rất đặc biệt có thể sửa được tất cả những thứ bị hỏng.

Đó là tác động vật lí.

Sana đạp mạnh vào cánh cửa một cái rồi nhẹ nhõm khi cầm vào tay nắm cửa và nó đã xoay được, không còn kẹt cứng như lúc nãy nữa. Đúng là bà hoàng sửa chữa, chúa tể hồi phục, kẻ huỷ diệt đồ hư hỏng.

Nhưng...

Sana tuyệt vọng nhìn cái tay nắm cửa phía bên trong nhà cũng đã rụng theo một nửa của cuộc đời mình ở phía bên ngoài.

Có lẽ cái cửa đã thực sự chịu đựng quá nhiều đau khổ...

"Cái quần gì vậy trời?"

Không thể nhịn được, Sana lập tức buông hàng tá những lời nói không được mấy hoa mĩ hay tốt đẹp và có phần sỉ nhục vào cái cửa, xen lẫn vào đó là những câu chửi thề... phàm là con người gặp chuyện bất bình có mấy ai mà giữ được cái mồm cái miệng.

Nhưng, có lẽ có một điều mà Im Nayeon, Myoui Mina, Yoo Jeongyeon, Hirai Momo và cả Minatozaki Sana không thể lường trước được, ở trong nhà vẫn còn một người.

Có lẽ trong tình cảnh này có đánh Sana chết cũng không dám nghĩ tới người đó .

Có lẽ ai trong nhà này đều có thể có mặt vào lúc này trừ người đó.

Có lẽ ai thấy Sana  như một kẻ điên đứng chửi cái cửa thiếu điều muốn đi đầu thai cũng được, trừ người đó.

Ừ, người đó là Chou Tzuyu. 

Em ấy đứng đó với bộ đồng phục cùng miếng bánh mì cắn dở, ngơ ngác nhìn Sana rồi nhìn cái cửa.

Ánh mắt ta chạm nhau.

"Sao em còn ở đây?"

Vừa có được diễm hạnh chứng kiến chị Sana vốn dĩ là một người chị dễ thương, nhiệt tình, tuy có hơi tào lao nhưng được cái rất dễ mến trong mắt Tzuyu đang rap battle với cái cửa, Tzuyu có chút sợ hãi, sợ rằng nếu mình lỡ sai lầm cái gì một tí thôi, Sana cũng sẽ diss mình y như cái cửa đó.

"D-Dạ... kính thưa chị... h-ôm nay... em trống tiết đầu...."

Sau một hồi cảm nhận được thời gian đang lắng động lại để bộ não phân tích được tình huống hiện tại, Sana mới giác ngộ.

Ừ, mình lại làm ra chuyện đội quần trước mặt Tzuyu rồi.

Trong vô thức, Sana quay sang cào cấu cánh cửa. Quá xấu hổ, quá mất mặt, quá mất hình tượng, quá mất điểm.

Nhưng Sana nào hay biết, những hành động tưởng chừng như không ồn ào ầm ĩ ấy lại còn đáng sợ hơn đối với Tzuyu, một cô bé tuy cao lớn bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong mỏng manh dễ sợ hãi những hành vi không được bình thường kia.

Trong nhà này lại có thêm hai người bị tổn thương.

Một người tổn thương vì quá mất mặt.

Một người tổn thương vì quá sợ hãi.

******

Tối hôm đó, chủ nhà Park nuốt ngược nước mắt vào trong gọi người tới sửa nhà, theo quy định trong cái nhà này, những thứ gì tự nhiên bị hư, là lỗi của nó.

Cái cửa cũng vậy, nó tự hư là lỗi của nó. Nhưng tiền sửa là tiền của chủ nhà.

Tại, không ai biết vì sao nó bị hư cả.

"Sana và Tzuyu không xuống ăn tối à?"

Jihyo đếm đầu người trên bàn ăn, phát hiện thiếu đi hai người.

Hội những thuỷ thủ đưa thuyền Satzu cập bến (tất cả mọi người trừ chủ nhà) ngẩn đầu lên nhìn nhau trao đổi ánh mắt, tuy không ai nói gì nhưng họ hiểu những người còn lại đang muốn truyền đạt cái gì.

"Có khi nào?"

"Có thể lắm..."

"Sana thành công rồi?"

"Có lẽ họ đang ở trong lâu đài tình ái với nhau rồi..."

"Họ Minatozaki thật sự đáng gờm"

"Chỉ sau một buổi sáng thôi á?"

"Chou Tzuyu đúng là tuổi trẻ tài cao... ơ mà con bé đủ tuổi chưa vậy??"

Nhưng họ đâu hay biết, hai người bọn họ vốn dĩ không hề ở cùng nhau, họ ở hai căn phòng khác nhau, hai tầng lầu khác nhau, nhưng họ có chung một cảm xúc.

Đó là sang chấn tâm lí.

Đoạn đường cưa đổ em gái cùng nhà của Minatozaki Sana ngày càng lâm vào bế tắc...

==========

Hello mọi người. Xin lỗi vì đã bắt mọi người đợi lâu. Sau bao nhiêu năm tháng dài đằng đẳng cuối cùng cũng nặn ra một chương mới từ bản nháp hai năm trước. =)))))))

Thành thật mà nói đây là một cái fic khá tuỳ hứng đối với mình nên việc up chap thường xuyên cũng khá là khó khăn haha. Dù sao cũng cảm ơn những đồng chí đã kiên trì hối thúc chiếc author siêng năng chăm chỉ này, mãi iu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro