Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Du Định Duyên liền quay lại biệt thự họ Lâm, tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ cho Lâm Na Liễn.

Ngày đó vội vàng rời đi, nên không kịp nói mới nàng một tiếng, cũng dành thời gian mà nghiêm túc suy nghĩ về những sự việc có liên quan đến nàng...

Đột nhiên bỏ đi 3 ngày không ở bên cạnh nàng, giờ đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ khi gặp lại, cho nên cố ý trở về vào lúc nửa đêm không ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng. Ai biết đại tiểu thư nửa đêm còn chưa chịu đi ngủ và còn ngồi ở trên sofa...

"Chào, tôi trở về rồi." Du Định Duyên xấu hổ chào hỏi, nói xong liền thấy mình ngu ngốc.

"Đồ ngốc, làm gì mà lại ngẩn ra vậy?" Cũng bởi vì vẻ mặt này, Lâm Na Liễn bật cười hỏi, lập tức phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.

"Ừ chỉ là có chút ngạc nhiên, giờ này rồi mà cô vẫn chưa ngủ." Vẫn đáp trả như bình thường, nhưng khóe miệng không tự giác lại cong lên. Nhìn Lâm Na Liễn cười ngọt ngào như thế cô cũng vui lên hẳn.

Làm một người có kinh nghiệm tình trường đầy mình, Du Định Duyên rất rõ ràng cảm giác này là gì.

"Còn không phải do ai đó nói phải bảo vệ tôi lại chạy đi đâu mất sao?" Lâm Na Liễn lại bắt đầu ngạo kiều.

Nếu là lúc trước, Du Định Duyên sẽ trợn mắt lên rồi mặt kệ nàng. Nhưng từ giờ trở đi, cô muốn đổi bị động sang chủ động, nếu đã xác định rồi thì còn có gì có thể do dự nữa!

"Xin lỗi, là tôi không tốt. Sau này nhất định sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ chị thật tốt!"

Lâm Na Liễn đột nhiên hoảng sợ "Này, không phải bị thương ở đâu chứ?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Đầu có phải bị thương không? Sao tự nhiên nói ra mấy lời này vậy?"

"..." Du Định Duyên cạn lời, người phụ nữ này nói chuyện gây mất hứng quá...

Nghĩ nghĩ một chút, cô lại mỉm cười ngọt ngào nói "Không có bị thương, nhưng mà bởi vì trong đầu đều là chị cho nên mới nói như vậy."

"Tôi...tôi đi ngủ đây" Lâm Na Liễn vội vàng chạy về phòng.

Du Định Duyên cười vui vẻ. Đại tiểu thư ngại ngừng đáng yêu quá đi.

.

.

.

Hạ thấp người tránh ở chỗ góc cầu thang, đợi người đầu tiên đi đến liền bất ngờ tấn công. Mũi dao sắc bén không thương tiếc đâm vào kẻ địch. Máu tươi bắn ra trên người Chu Tử Du, khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của cô thêm phần hung tợn.

Giống như một Ma Vương đến từ địa ngục, khí thế kinh người, làm những tên khác không tự giác lui lại về phía sau mấy bước.

Người thứ hai xông lên phía trước muốn chém cô, nhưng cô lại nhanh hơn hướng lưỡi dao về phía hắn, hắn tránh được vết thương trí mạng nhưng ở trên mặt lại lưu lại một đường dài đáng sợ đầy máu.

"Còn hai người nữa."

Chu Tử Du giờ phút này trong đầu chỉ nghĩ như thế nào mới có thể giải quyết bọn họ nhanh một chút sau đó liền trở bên cạnh Thấu Kỳ Sa Hạ. Ở đây ngăn cản mấy tên này, nhưng ai biết còn có những người khác đang đuổi theo nàng hay không.

Giờ đây cô là thiên sứ bảo hộ những cũng là ác quỷ giết chóc, hết thẩy đều là vì Thấu Kỳ Sa Hạ.

Hai tên còn lại một trái một phải hướng Chu Tử Du đánh tới. Không có thời gian do dự, Chu Tử Du nhìn phía trên nóc nhà có một thanh ngang liền nhảy lên nắm lấy nó, từ trên không xoay mạnh, tung một cước về phía đối phương.

"Còn một người." Chỉ còn một người, Chu Tử Du liền không do dự mà nhắm về trước. Không ngờ hắn nhanh chóng tung một cú đáh mạnh vào tay cô đang cầm dao, khiến cây dao văng về phía sau.

"Xem thường người khác là ngu xuẩn." Tên đó nhìn cô cười, còn khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay.

Xem ra tên này rất tự tin, Chu Tử Du cười cũng không nói gì, nắm chặt tay đánh về trước, tay trái đánh xuống cổ tay hắn để chặn đòn. Sau đó xoay người thúc khuỷu tay cực nhanh đánh vào cằm đối phương. Hắn che cằm đau đến không thể tin nổi.

"Câu nói kia trả lại cho mày, xem thường người khác là ngu xuẩn."

Chu Tử Du lại cười. "À còn thiếu, xem thường người khác là ngu xuẩn còn tự tìm chết."

Tay phải nắm lại đánh về trước, còn như thế nào nữa? Chu Tử Du ưu điểm chính là cận chiến, kinh nghiệm đầy mình. Bằng tay không, một mình cô có thể đối phó với thêm hai người nữa.

Nhưng đối phương cũng tức giận tiếp tục đánh về phía cô, Chu Tử Du lắc đầu, đúng là ngu đến hết thuốc chữa. Hắn chưa đến gần, cô đã xoay người, dùng chân đá chuẩn xác vào huyệt thái dương, khiến hắn ngã lăn ra đất.

Chu Tử Du biết trúng đòn này, hắn cũng chẳng thể gượng dậy được nữa. Liền xoay người chạy về phía trước. Chỉ muốn nhanh một chút trở lại bên người Sa Hạ.

Chạy như điên về phía trước cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm thở dài, Phác Chí Hiệu đã đến và giải quyết những tên khác. Còn Thấu Kỳ Sa HẠ đang được bọc lấy khăn ấm ngồi ở bên, không biết là lạnh hay là quá sợ hãi mà cả người vẫn còn đang phát run. Cô nhẹ nhàng cẩn thận ngồi xuống bên cạnh gọi nàng.

Nghe thấy giọng nói của cô, Thấu Kỳ Sa Hạ lập tức ngẩng đầu, sau đó liền nhào vào trong lồng ngực cô. Chu Tử Du suýt chúng nữa ngã xuống, một tay chống xuống sàn, một tay ôm lấy nàng, thật tốt không có việc gì...Nàng nhất định là rất sợ hãi, Chu Tử Du nhẹ xoa lưng nàng, dịu dàng trấn an nàng.

"Xin lỗi làm phiền, nhưng Tử Du em tới đấy một chút." Phác Chí Hiệu gọi

Lúc này, Thấu Kỳ Sa Hạ mới ngượng ngùng buông cô ra.

"Chờ tôi một lát." Chu Tử Du sờ nhẹ đầu nàng rồi theo đội trưởng đi đến một bên.

Thấy Phác Chí Hiệu vẻ mặt không tốt lắm, Chu Tử Du nhíu mày

"Xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?"

"Đúng là không phải tin gì tốt, Danh Tỉnh Nam bị bắt đi rồi."

"Cô ấy không phải đều ở trong bệnh viện sao?"

"Lúc đầu là như vậy, cũng khó nói, nhưng mà hiện tại là Bình Tỉnh Đào đang phát điên lên rồi." Phác Chí Hiệu đưa tay xoa mi tâm, đau đầu quá!

"Chị ấy muốn làm gì? Không lẽ đã bị thương còn muốn đi tìm người sao?"

"Ừ vậy đó, chị cũng không đoán được cậu ta lại phản ứng như vậy, giờ chị phải xử lý chỗ này, em đi xem cậu ta thế nào giúp chị."

"Ok." Chu Tử Du trở về bên cạnh Thấu Kỳ Sa Hạ kéo nàng đi. "Chúng ta đi đến bệnh viện thôi."

"Em bị thương sao?!"

Nhắc mới nhớ...tay bị đánh trúng đúng là rất đau. Nhưng nếu nói thật, cô Shiba Inu đáng yêu này chắc lại nước mắt lưng tròng nhìn cô cho xem.

"Không có, chỉ là đến xem Bình Tỉnh Đào một chút, sau đó chúng ta về nhà."

"Ừm được."

So với đau đớn trên tay, chút nữa đối phó với Bình Tỉnh Đào mới đúng là làm người ta đau đầu đây.

.

.

.

"Mấy người rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả?!! Nhiều người như vậy nhưng cứ như thế để đối phương bắt mất cô ấy??!"

Bình Tỉnh Đào trong phòng bệnh rống giận. Cũng may đây là phòng bệnh đặc biệt chỉ có một người, nếu không có thể sẽ quấy nhiễu đến những bệnh nhân khác.

Những vệ sĩ khác đứng thành hàng chịu mắng không ai dám cãi lại. Đúng là vừa rồi bọn họ hành sự thật tệ, Danh Tỉnh Nam cứ như thế bị bắt dưới mắt bọn họ...

"Cô chỉ nằm một chỗ ở đây có tư cách gì mắng người khác." Cũng chỉ có Tôn Thái Anh mới dám cãi lại.

"Cô còn dám lên tiếng!? Tên chết tiệt này! Không phải cô rất lợi hại hả? Sao có thể để cô ấy bị bắt đi mất chứ?!"

Lúc trước Bình Tỉnh Đào nhìn Tôn Thái Anh chỉ thấy khó chịu, nhưng lần này thật sự nổi giận rồi. Mặc kệ trên tay vẫn còn ghim một vài kim truyền dịch, nhưng vẫn lao xuống giường tung một cú đấm vào mặt Tôn Thái Anh.

Chu Tử Du và Thấu Kỳ Sa Hạ vừa vào liền nhìn thấy cảnh này. Nhanh chóng đem lại người bọn họ tách ra, ngăn Tôn Thái Anh đang tính vung tay tẩn lại Bình Tỉnh Đào.

"Không cần cô dạy, tôi cũng sẽ về tìm Nam. Còn cô cứ ngoan ngoãn ở chỗ này dưỡng thương đi." Tôn Thái Anh trừng mắt liếc nhìn cô một cái sau đó liền đi mất.

"Cô!!"

"Bình Tỉnh Đào, chị bình tĩnh lại cho em!" Chu Tử Du ngăn cản Bình Tỉnh Đào còn đang muốn đuổi theo.

"Tử Du, em nói làm sao có thể bình tĩnh lại đi! Cô ấy bị bắt đi mất rồi! Rõ ràng 1 tiếng trước còn ngồi đây cùng tôi nói chuyện mà..."

"Chị muốn cứu nàng, trước tiên bình tĩnh lại đã, hay là chị muốn em tìm người đem chị nhốt lại."

"Biết rồi." Đối mặt với sự uy hiếp của Chu Tử Du, rốt cuộc cô cũng cắn răng bình tĩnh lại. Suy sụp ngồi lại trên giường, tay siết chặt drap giường, vẻ mặt lo lắng.

"Chuyện là thế nào?" Chu Tử Du kéo Thấu Kỳ Sa Hạ ngồi trên ghế sofa, bình tĩnh hỏi.

"Tôi...tôi cũng không biết thế nào. Cô ấy nói phải về nhà một sau rồi mới quay lại đây sau đó liền..."


"Tiểu Đào, em về nhà một chút."

"Ừm, đã sớm kêu em trở về nghỉ ngơi, không cần phải mãi ở trong bệnh viện với tôi mà."

"Tiểu Đào vô tình ghê á, người ta không phải lo lắng cho chị cô đơn nên mới ở đây sao?" Danh Tỉnh Nam vẻ mặt vô tội, khiến tim Bình Tĩnh Đào đột nhiên đập nhanh gia tốc.

"Tôi...tôi đâu có sợ cô đơn." Lấp bấp che dấu xấu hổ.

Đúng là người không thành thật, Danh Tỉnh Nam biết cô ấy xấu hổ cũng không chọc ghẹo nữa, diu dàng nói "Em trở về lấy ít đồ, chút nữa sẽ trở lại, Tiểu Đào ngoan ngoãn ở đây chờ em nha~"

"Phiền quá đi, muốn đi liền đi, không lại đây cũng được." Bình Tỉnh Đào vênh mặt trả lời, như trong mắt Danh Tỉnh Nam lại thấy đáng yêu quá mức.

Rời khỏi bệnh viện là vì muốn nấu chút đồ ăn dinh dưỡng cho Bình Tỉnh Đào ăn, mang thêm vài vệ sĩ, nàng liền rời khỏi bệnh viện. Mà một tiếng sau, ở bệnh viện Bình Tỉnh Đào nhận được chính là tin nàng bị bắt đi rồi...


"Danh Tỉnh tiểu thư ở đâu thì rời khỏi tầm mắt?" Chu Tử Du hỏi những vệ sĩ đi theo Danh Tỉnh Nam.

"Khi đó tiểu thư nói muốn đi siêu thị mua ít đồ, chúng tôi hai người canh ở cửa, hai người cùng tiểu thư đi vào trong, không nghĩ tới vừa đi 5 phút, bọn họ liền chạy ra nói không thấy tiểu thư ở đau nữa. Nhưng bọn tôi cũng chưa từng thấy cô ấy đi ra ngoài lúc nào..." Vệ sĩ sợ hãi giải thích. Vẻ mặt Chu Tử Du lạnh lẽo dọa người, lại thêm một bên bị Bình Tỉnh Đào căm tức nhìn chằm chằm, anh ta cảm thấy chính mình giống như sắp bị ánh mắt giết chết rồi...

"Khi đó Tôn Thái Anh ở đâu?"

"Cô ấy...cô ấy nói có việc phải đi một lát, sẽ đến nhà Danh Tỉnh tiểu thư gặp sau..."

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Chu Tử Du suy nghĩ một chút mới mở miệng

"Biết rồi, tôi sẽ xử lý việc này."

Sau đó liền đứng dậy, muốn đưa Thấu Kỳ Sa Hạ đi.

"Tử Du! Tôi cũng đi!"

"Trên người chị bị thương còn chưa khỏi đi làm gì, có tin tức sẽ nói với chị."

Ra khỏi phòng bệnh còn không quên dặn những vệ sĩ kia canh chừng Bình Tỉnh Đào, không cho phép cô rời khỏi phòng nửa bước.


"Tử Du, Tiểu Nam em ấy..."

"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được thôi."

Tuy rằng không nắm chắc, nhưng Chu Tử Du cũng chỉ có thể như vậy an ủi Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Hiện tại chúng ta đi tới nhà Na Liễn à?" Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn hướng chiếc xe chạy đi liền đoán.

"Ừ, hiện tại nhà cô ấy là an toàn nhất, đi qua đó cùng Định Duyên Chí Hiệu bàn bạc, làm thế nào tìm được Danh Tỉnh Nam."

Liên tiếp bị phục kích, lại còn bắt cóc, biệt thự Lâm gia giờ đã tăng phòng thủ đến mức tối đa. So với văn phòng Thủ Tướng không kém hơn chút nào. Đáng sợ chính là địch vẫn trong tối còn chúng ta thì vẫn không biết cách nào để đối phó...


Tin tức của mỗi gia đình đều nghiễm nhiên lên trang nhất của các tờ báo.

[Tiểu thư Danh Tỉnh bị bắt cóc!? Quân đội – Cảnh sát bất tài, quốc gia đang trong tình thế nguy cấp]

Và còn vô số tiêu đề vô lý khác, dẫn đến người dân hoang mang cùng dị nghị

[Con gái thủ tướng không phải là con gái ruột?! Cuộc sống của Thủ tướng không phải đơn giản..]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro