Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Du Định Duyên đâu rồi?"

"Cô ấy có việc khác cần xử lý." Phác Chí Hiệu ngồi trên sofa, vừa gõ bàn phím vừa lãnh đạm trả lời nàng.

"Không phải nói là phải bảo vệ tôi 24/7 sao!!!" Giọng nói chói tai của Lâm Na Liễn khiến Phác Chí Hiệu không chịu được nhíu mày.

"Đổi người cũng giống nhau, hiện tại đều có thêm vài đặc vụ đến đây bảo vệ cô rồi."

"Tôi không cần biết! Kêu Du Định Duyên quay về bên cạnh tôi, những vệ sĩ khác tôi không cần."

Đại tiểu thư tính tình bộc phát, ai cũng không ngăn được, nhưng Phác Chí Hiệu là ai à...Đặc biệt lại vào thời điểm nhiều việc xảy ra đến hỗn loạn như vậy, sự kiên nhẫn cũng tới cực hạn rồi.

Đặt mấy tính trong tay qua một bên, cô gằn giọng "Lâm Na Liễn, đủ rồi đấy!"

"Cô cũng thấy hôm nay Định Duyên vì bốc đồng mà hại một đồng đội bị thương, tôi không thể để người hành động theo cảm tính như cô ấy theo bảo vệ cô được. Bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, mọi việc này rõ ràng đều nhắm vào cô, cô không tự yêu quý bản thân mình cũng được tôi không quan tâm, nhưng đây là nhiệm vụ của chúng tôi, cô không thể tùy hứng như thế để rồi hại những vệ sĩ cùng những đặc vụ vì cô mà hi sinh được!"

Từ nhỏ đến lớn, chưa có dám mắng nàng như vậy cả, nhưng Lâm Na Liễn một chút cũng không tức giận.

Bởi vì Phác Chí Hiệu nói đúng, những lời này thực sự cảnh tỉnh cô.

Nàng kiêu căng ngạo mạn, chỉ nghĩ đến những người vệ sĩ này thật phiền phức khiến nàng không được tự do, nhưng chưa từng nghĩ tới những người này bởi vì bảo vệ cô mà có thể trả giá bằng chính sinh mạng của họ...

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Na Liễn, Phác Chí Hiệu liền thở dài

"Xin lỗi, tôi không phải cố ý nói như vậy với cô, nhưng là đội trưởng, tôi luôn hi vọng đồng đội của tôi mỗi khi làm nhiệm vụ đều có thể bình an trở về...Còn về Định Duyên, tôi có việc cần cô ấy phải đi làm, trở về sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ cô, tạm thời việc này sẽ giao cho người khác, hi vọng cô hợp tác. Cám ơn."

Nói xong, Phác Chí Hiệu liền rời đi. Tuy Lâm Na Liễn một câu cũng không nói gì với cô, nhưng có vẻ vị đại tiểu thư cũng không ngu ngốc đến nỗi không ngẫm lại một chút lời cô nói rồi tự mình suy nghĩ thế nào mới là đúng đi.

.

"Không ngại tôi vào nhà nghỉ ngơi một chút đi." Chu Tử Du mở cửa liền thấy gương mặt mệt mỏi của Du Định Duyên.

"Không phải chị đi..."

"Từ từ rồi nói đi, em cũng đâu có muốn làm Thấu Kỳ tiểu thư lo lắng đâu hả?" Du Định Duyên chỉ chỉ người đang ngồi trên ghế sofa sau lưng Tử Du và đang duỗi dài cổ để cố nghe lén.

Thế là Chu Tử Du trước tầm mắt tò mò của người kia liền kéo Du Định Duyên lên lầu.

"Nói được rồi."

"Thật ra cũng không có gì... Chí Hiệu đưa cho tôi manh mối để tìm người, nhưng đối phương so với chúng ta đều nhanh hơn một bước, chạy nhiều chỗ như vậy thiệt là mệt chết tôi rồi."

"Chỉ vậy thôi?"

"Ừ..."

Thật ra vừa nãy, cô còn tới bệnh viện thăm Bình Tĩnh Đào. Nhưng Du Định Duyên không muốn nhắc tới ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì... nếu mọi người biết nhất định sẽ cười chết cô.

"Vậy chị nghỉ ngơi một chút đi, em đi xuống trước, chút nữa Thấu Kỳ Sa Hạ còn có lịch trình." Chu Tử Du nhìn đồng hồ, trong đầu tự động hiện lên bảng lịch trình đã định sẵn của Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Này."

"Chuyện gì?"

"Nếu hôm nay người bị thương là Thấu Kỳ Sạ Hạ, em sẽ thế nào?"

Đối với câu hỏi không đầu không đuôi Du Định Duyên vừa đặt ra, Chu Tử Du chỉ hơi cau mày, không trả lời liền rời đi.

Du Định Duyên mệt mỏi nhằm ngửa trên sofa, nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Danh Tỉnh Nam khi ở bên Bình Tỉnh Đào kia. Nếu hôm nay là cô nằm đó? Lâm Na Liễn sẽ lo lắng cho cô sao? Nếu là cô bị thương, nàng ấy sẽ thế nào đây...?

Tâm tình phức tạp không tìm được đáp áp cùng cảm giác mệt mỏi, cô liền nặng nề ngủ thiếp đi.

.

Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn người đang lái xe, chân mày của cô từ lúc lên xe đến giờ vẫn chưa từng thả lỏng. Hỏi thì cô cũng chỉ nói "Không có gì, chỉ là đang lo lắng cho Đào thôi."

Hai người cứ như vậy duy trì không khí ngượng ngùng đó đến studio chụp hình.

"Chờ đã, tôi không nghe nói là hôm nay phải ghi hình ở ngoài tời." Chu Tử Du đặt câu hỏi.

Mới vừa đến địa điểm ghi hình, liền được báo là hôm nay phải chụp ngoại cảnh.

"Tôi xin lỗi vì sự thay đổi này, nhưng đây là mục mới được thêm vào, trong hợp đồng của chương trình cũng có nói sẽ tùy thời thay đổi." Nhân viên mặc áo lông đen, đội mũ lưỡi trai vô cùng lịch sự mà xin lỗi về tình huống hiện tại

Chu Tử Du tuy rằng thấy có chút không ổn, nhưng mà đây là công việc của Thấu Kỳ Sa Hạ, cô cũng không thể can thiệp lung tung được. Mà nhân viên nói cô có thể đi theo cùng đến nơi ghi hình, cho nên Chu Tử Du liền gật đầu đồng ý.

Có vài ba khách mời, ngoài trừ Thấu Kỳ Sa Hạ còn có một vài nghệ sĩ khác. Lo lắng của Chu Tử Du giảm đi vài phần, xem ra chỉ là việc ghi hình bình thường mà thôi. Như cũ lui về một góc lẳng lặng ngồi cạnh Sa Hạ, trong đầu lại hiện lên câu hỏi của Du Định Duyên.

Nhìn qua gương chiếu hậu, cô bất an khi nhìn thấy khóe miệng tài xế lái xe gợi lên nụ cười nguy hiểm.

Đang lúc Thấu Kỳ Sa Hạ còn đang ngơ ngác nhìn phía ngoài cửa sổ, tay đột nhiên đã bị nắm lấy, nàng hoảng sợ "Tử...Tử Du?"

"Chút nữa xuống xe phải đi theo sát bên cạnh tôi." Chu Tử nhẹ nhàng nói.

Thấu Kỳ Sa Hạ không hỏi nguyên nhân, nàng tin tưởng Chu Tử Du, huống chi giờ phút này nàng lo lắng đến đầu óc trống rỗng cả rồi.

Chu Tử Du nhìn nàng, thật may hôm nay không phải mang giày cao gót, nhưng không biết có thể chạy được không...

Xe dừng ở một ngôi làng bỏ hoang ở ngoại thành, Chu Tử Du nắm chặt tay Thấu Kỳ Sa Hạ xuống xe. Vừa xuống xe liền kéo nàng chạy về phía bên trái.

"Bắt lấy tụi nó! Không được làm Thấu Kỳ Sa Hạ bị thương, những đứa khác sao cũng được."

Một tên mang nói lưỡi trai màu đen hô lớn, tiếp theo liền có vài người từ mặc đồ đen khác từ xe bước xuống, đuổi theo họ. Những người còn lại trong đoàn, vẻ mặt ngạc nhiên không biết đã có chuyện gì xảy ra liền bị đánh ngất nằm trên mặt đất. Chỉ là bị xui xẻo lại bị cùng đưa tới nơi này, không mất mạng có lẽ là vận may rồi...

Chu Tử Du quen thuộc chạy qua mấy tòa nhà kia, may mắn đã sớm điều tra chỗ này, đối với địa hình cũng nắm rõ ràng. Hiện tại quan trọng nhất là đem giấu Thấu Kỳ Sạ Hạ đi, rồi cô mới có thể yên tâm cùng kẻ địch ứng chiến được.

Nhưng những người phía sau đang đuổi theo, căn bản không có thời gian để xử lý được, không còn cách nào khác, Chu Tử Du hạ quyết tâm

"Sa Hạ, tiếp tục chạy về phía trước đi."

"Vậy còn cô!"

"Yên tâm đi, tôi sẽ ngăn bọn họ lại, cố gắng chạy lên phía trước kiếm một chỗ trốn đi, Chí Hiệu đang dẫn người tới đây rồi, chờ một lát."

"Tôi không phải lo lắng cho tôi, là lo lắng cho cô đó!" Thấu Kỳ Sa Hạ tức giận lại lo lắng nhìn Chu Tử Du, người này không biết lo cho an nguy của chính mình sao!

"Tôi sẽ không có việc gì đâu, chắc chắn đó, tin tôi được không?" Chu Tử Du nhìn ra bất an cùng sợ hãi của nàng, nhẹ nhàng đưa ra một lời hứa.

"Em nhất định phải bình an trở về." Tuy nàng không muốn bỏ lại Chu Tử Du, nhưng nàng biết nếu mình còn ở đây, chỉ có thể làm vướng chân Chu Tử Du mà thôi, hít sâu một hơi, tiếp tục hướng về phía trước mà chạy.

Còn lúc này, Chu Tử Du cả người phủ đầy sát khí, rút con dao chuyên dụng ra, giống như con báo đang sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt ngập tràn kiên định.

Tôi tuyệt đối phải bảo vệ cô ấy thật tốt, mấy người đừng mơ tổn thương cô ấy dù chỉ một chút!

.

Tại bệnh viện, Bình Tỉnh Đào xấu hổ, nhưng lại không dám từ chối sự chăm sóc của Danh Tỉnh Nam, xấu hổ là bởi vì lớn đến thế này, trừ mẹ ra chưa từng có người nào đút cơm cho cô ăn cả.

Tại sao không dám từ chối...

"Haha."

"Cô cười cái gì?" Danh Tỉnh Nam nhíu mày nhìn Bình Tỉnh Đào đột nhiên bật cười, người này bị thương mà còn vui vậy sao?

"À...tôi chỉ là nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Định Duyên có chút buồn cười thôi..." Bình Tỉnh Đào xấu hổ giải thích.

Nửa tiếng trước, Du Định Duyên đến thăm, nhưng vừa vào phòng bệnh, còn chưa kịp mở miệng đã bị Danh Tỉnh Nam giáo huấn một trận. Cuối cùng một câu cũng chưa nói, đặt trái cây xuống liền quay đầu bỏ chạy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Du Định Duyên như vậy, thật sự buồn cười. Chỉ là vừa nãy thấy Danh Tỉnh Nam tức giận mắng người, nên không dám cười mà thôi...

"Tiểu Đào..."

"Sao thế?"

Danh Tỉnh Nam muốn mắng cô, nhưng lại không nói nên lời. Mắng cô sao? Dựa vào đâu? Đây là công việc của cô, mình lại cũng không phải là cái gì của người ta...

"Không có gì...có thể hỏi cô vì cái gì lại lựa chọn làm đặc vụ không?"

"À...? Việc này sao..."

"Không nói cũng không sao." Nhìn Bình Tỉnh Đào do dự, Danh Tỉnh Nam liền cũng không muốn ép buộc cô.

"Không có gì, kỳ thật chỉ là muốn có một nguồn thu nhập kinh tế ổn định mà thôi."

Bình Tỉnh Đào nhẹ cười, chỉ là nụ cười này bất lực đến mức nào?

Nhìn Bình Tỉnh Đào như thế, Danh Tỉnh Nam càng đau lòng, nhưng nàng không nhiều lời gì, chỉ cầm tay cô nói một câu "Vất vả rồi."

Cô cúi thấp đầu, để nàng không nhìn thấy được vẻ mặt của mình, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Nhưng giọng mũi đặc nghẹt rõ ràng bán đứng cô, cô thật sự đang kiềm nén cảm xúc muốn khóc.

Danh Tỉnh Nam chỉ lẳng lặng siết lấy tay cô, ở bên cạnh cô, ở bên cạnh cái người kiên cường này, hy vọng cô ấy có thể thả lỏng và dựa vào nàng một chút.

"Em sẽ luôn ở cạnh chị." Đây là lời hứa từ nội tâm của Danh Tỉnh Nam, nàng nhất định sẽ thực hiện được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro