Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sehun à!

- hyung qua bên kia có lẽ sẽ rất bận và rất ít có thời gian sử dụng điện thoại nên hãy giúp hyung chăm sóc Baekhyun, không có hyung rồi từ từ cậu ấy sẽ ổn thôi.
- Nê hyung! em biết rồi!

- Hyung qua bên kia cũng phải thật cố gắng lên nhé! Em sẽ chăm sóc Baek hyung thật tốt hyung hãy yên tâm

- Hejin nuna? Chan hyung nhờ cả vào noona đấy.
Hejin chỉ lặng lẽ gật đầu.

Sehun đưa Chanyeol và Hejin ra sân bay lên đường đi Mỹ.

Bây giờ mới là 4h sáng, sau khi từ sân bay trở về nhà Sehun lặng lẽ qua phòng của Baekhyun, cậu ấy vẫn đang ngủ, đôi mắt cún con nhắm tít, cái miệng thi thoảng mím lại trông rất đáng yêu

- Không phải mơ chuyện hôm qua đi chơi với Chanyeol hyung chứ?

Sehun khẽ cười nhìn cún con kia đang ngủ, là hyung thật đấy nhưng bộ dạng này thật khiến người ta sẽ tưởng nhầm cậu nít chưa vị thành niên mất, cậu cũng thả mình xuống giường của Chanyeol phía đối diện mà chìm trong suy nghĩ

- Phải nói chuyện Chanyeol hyung và Hejin noona với Baekhyun hyung như thế nào đây? Hyung ấy rất yêu Chanyeol hyung, nếu biết cả 2 người họ đã lên đường sang Mỹ chắc hyung ấy phát điên lên mất"

Rồi cũng vì buồn ngủ mà ngủ lúc nào không hay

7h sáng, vẫn cái thói quen chưa bao giờ muốn thấy đổi ấy, Baekhyun lơ mơ tỉnh dậy mắt vẫn nhắm, chân theo quán tính đi sang phía giường đối diện lười biếng thả mình lên cái đống chăn to oanh, để được ai đó do bị đè lên cũng lơ mơ tỉnh mà xoay người ôm lấy mình như một phản xạ có điều kiện rồi lại cùng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lần này khác vừa thả mình xuống cái đống chăn to xụ kia đã có tiếng la lên thất thanh

- a...aaa...ahhhhhhhh!

Người trong do chăn đột ngột bị đè đau nên hét lên gắt gỏng, hất chăn vùng dậy khiến cho Baekhyun mất đà ngay lập tức nằm chiễm chệ trên mặt sàn.

- yahhhhhh...cậu dám hất tớ xuống sàn?

Baekhyun nhăn nhó vì đau vừa gào vừa lọ mọ đứng dậy, định sẽ cho cái tên to gan chân cong này một trận dám thô lỗ với lão tôn. Xoa khủy tay tê đau tiến đến gần giường vừa định mở mồm giáo huấn thì đập ngay vào mặt cậu là cái miệng móm bặm chặt, cái mũi nhăn, tóc đen dài rối mù che khuất cả 2 con mắt, có vẻ còn chưa đi khỏi mộng của Sehun, cậu chột dạ hạ giọng nhưng vẫn mang chút khó chịu
- Ơ Sehun! sao em lại ngủ ở đây?
- Chanyeol đâu?

Định sẽ mặc kệ thiên hạ có sập cũng ngủ đã nhưng khi bị hỏi đến "Chanyeol đâu ?" mới bật chế độ tỉnh hẳn vội vã lấp liếm kéo chăn trùm kín đầu để lảng tránh Baekhyun

- Ah chắc hyung ấy dậy sớm đi đâu đó

- đi đâu sáng sớm lạnh ngắt như thế này chứ? – Baekhyun nghi hoặc, vì trước giờ tên chân cong ấy có bao giờ dậy sớm trước cậu đâu,

- làm sao em biết được hyung ấy đi đâu? - Sehun càu nhàu

- Thế tại sao em lại ngủ trên giường cậu ấy?

- à..ờ..cái này..!

Sehun đang xoắn lên không biết phải nói như thế nào cho phải thì Suho bước đẩy cửa bước vào. Khi nào Suho cũng là người dậy sớm nhất để chuẩn bị ít đồ ăn sáng cùng D.O, tiện thể làm đồng hồ báo thức cho mấy con sâu lười có lịch trình, nhưng hôm nay lại chả cần báo trên gác cũng oang oang cái giọng thánh thót lên đến quảng tám của Baekhyun rồi,

- Còn không mau xuống ăn sáng rồi đến công ty, mới sáng ra đã ầm ĩ hết cả lên

- Sehun chẳng phải hôm nay em có buổi chụp hình cho CF sao? Baekhyun đừng nói hyung là em quên lịch debut nhé!

- à nê..nê... hyung em cũng chuẩn bị rồi đi luôn đây.

Như tìm thấy lối thoát Sehun nhanh nhẹn vùng dậy chạy mất hút về phòng, Suho cũng theo đó mà xuống nhà ăn sáng, còn Baek thì đang ngẩn ra vì không ai thèm trả lời cho cậu biết Chanyeol ở đâu? cậu đi lại phía giường cầm đt lên gọi Chanyeol nhưng " thuê bao...". Vì hôm nay cậu, Chen, D.O có màn comeback với tư cách là nhóm nhỏ nên lịch trình kín mít ở công ty cũng thôi không còn thời gian tìm Chanyeol nữa, nghĩ chắc cậu ấy có lịch trình mới mà chưa kịp nói với mình nghĩ rồi cũng vệ sinh cá nhân, xuống ăn sáng rồi lại vào guồng quay công việc.

Kết thúc một ngày bận rộn và mệt mỏi đã là 11h khuya, ai lo thân người nấy, từ công ty lê lết về đến ktx cậu mệt mỏi thả mình xuống giường định ngủ thì chợt nhận ra cả ngày này không một tin nhắn không một cuộc gọi của Chanyeol, lúc nghỉ giải lao ở công ty có hỏi qua Chen với, D.O nhưng họ đều nói không rõ lắm,cậu lười biếng đảo mắt khắp cả căn phòng rồi dừng lại ngay tủ đơn ở đầu giường Chanyeol, thậm chí thuốc đau đầu cậu ấy vẫn để ở nhà, quơ tay với điện thoại kiểm tra lần nữa để chắc rằng bản thân không quá bận mà bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn của cậu ấy nhưng mọi thứ vẫn trống trơn, lướt danh bạ định gọi lại lần nữa thì ngoài cửa tiếng ồn ào truyền vào.

- Sehun, lúc sáng cậu cùng Chanyeol hyung đi đâu đó?

Chưa kịp để Sehun trả lời thì từ "Chanyeol" đã bay lọt vào tai Baekhyun, cậu vùng dậy khỏi giường lao ra khỏi phòng với tâm trạng hết sức phấn khởi trước sự ngỡ ngàng của 2 cậu em út

- Chanyeol cậu về rồi à?

- Là em với Sehun mà hyung ! - Kai cười hớn hở, không quên kèm theo nụ cười nham nhở làm đôi mắt híp tịt đáp lại

- Á đúng rồi! Lúc sáng em có dậy sớm đi quay có gặp Sehun cùng với Chanyeol hyung, cậu bảo đưa hyung ấy ra sân bay còn gì? Kai vừa nói vừa chỉ tay về phía thằng bạn mặt giờ đang đần ra như gà móc thóc

- Kai...cậu....!- Sehun lắp bắp

- Không phải hyung ấy đi với Hejin noona chứ ? Đừng có nói trốn việc đi hẹn hò nha!

Không để ai kịp phản ứng Kai liến thoắng mách lẻo như phát hiện ra điều gì hay ho lắm. Sehun chỉ còn biết quay sang nhìn sắc mặt Baekhyun biến đổi một cách đang lo.

 Hoang mang kìm tức giận khiến cậu bất động, không hẳn vì Sehun nói dối mà là vì người tên Hejin kia, chẳng phải cô gái đó đang giành Chanyeol với cậu sao? Cô ta biết Chanyeol lâu hơn cậu, cái quan trọng hơn là cô gái đó rất yêu Chanyeol, còn với Baekhyun chỉ là kẻ đến sau, đến bên Chanyeol với tư cách là một thằng bạn thân không hơn không kém, là cậu đến sau, cậu yêu một mình, cậu là một thằng con trai từng đó thôi đủ khiến trời đất như sụp xuống. Nước mắt mặn chát bất lực ào ra khỏi khóe mắt cậu vội vã dùng tay che vội rồi buông ra một câu chẳng liên quan gì với 2 đứa em.

- ah..tự nhiên hyung bị bụi mắt! – xoay người vội vàng đi vào phòng thật nhanh như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhìn theo bóng lưng của tủi thân cô đơn Sehun chỉ biết thở dài ngao ngán "Chanyeol hyung à! em phải làm thế nào với hyung ấy đây"

Chuyện Chanbaek thân nhau cả công ty ai cũng biết nhưng chỉ có riêng Sehun là người biết rõ tình cảm thật sự sau cái mác bạn thân của Baekhyun với Chanyeol, vì trong nhóm cậu được coi như là cái bầu trút tâm sự của các hyung mà. Chuyện Hejin theo đuổi Chanyeol cũng không còn xa lạ ở công ty nữa, không cần nói thì chỉ nhìn một vài lần cách Hejin cứ lẽo đẽo theo Chanyeol mỗi khi gặp nhau ở công ty, còn mua nước, mua thức ăn vào phòng tập cho cả nhóm là đủ biết, công ty cũng không hề cấm chuyện gà họ yêu nhau miễn sao cẩn thận và biết giữ bí mật là được rồi.

------------------------------------------------------------------------

Khóa chặt cửa nhốt mình trong phòng, cậu biết rồi ngày này cũng sẽ đến chỉ là không nghĩ nó đến sớm như vậy mà thôi, cậu khóc rất nhiều khóc đến sưng hết húp cả mắt, cái cơn giận, tủi thân, sự hờn ghen của một kẻ yêu đơn phương nó kìm trong cậu khiến cậu muốn phát điên [yêu đơn phương mà đau khổ thế đấy, ghen đấy giận đấy mà chẳng có quyền được thể hiện ra] cậu điên cuồng bất chấp lao ra khỏi ký túc xá trong khi lúc này đã là 1h sáng, cậu lang thang qua rất nhiều con hẻm, chỉ là cứ đi đi cho vơi những gì đang chất đống nặng trĩu trong lòng, tìm đến một quán rượu ven đường của một bà cụ lúc này khách dường như không còn ai, cậu gọi rượu rồi uống như điên, như thể uống cho nó trôi đi tất cả những cái cảm giác khó chịu trong người, nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt, cái lạnh của đêm đông làm cho hai má có chút phúng phính, đôi môi mỏng giờ trở nên tái nhợt, khiến chẳng còn ai nhận ra một Baekhyun hoạt bát luôn đáng yêu của ngày trước nữa.

Cụ bà "chậc" một tiếng rồi thở dài nhìn cậu thanh niên thê thảm tới mức đáng thương, các bạn trẻ bây giờ với bà thật ngờ ngệch có chuyện gì buồn là cứ lao đầu vào say sỉn, bà cũng chẳng buồn tính toán với cậu trai đó nữa.

Seoul mùa này lạnh lắm càng về khuya tuyết rơi càng dày phủ trắng xóa trên các con đường, rời khỏi quán trong tình trạng không tỉnh táo cậu lửng thửng bước đi vô định trên đường, chiếc quần jean với áo phông dài tay mỏng manh trên thân gầy, cái lạnh như cắt da cắt thịt cứ thế sát vào người cậu, tủi thân, tổn thương hay chính xác hơn là vì thứ tình cảm sai trái bao lâu nay cậu giữ một mình tất cả ùa về dày vò cậu đến kiệt sức. Ngã khụy xuống dưới tuyết lạnh đôi mắt mệt mỏi, mờ dần rồi từ từ nhắm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro