Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Baekhyun ! cậu tỉnh rồi à? - Chen sốt sắng khi đôi mắt cún con dần hé mở

- Tớ đang ở đâu đây? - giọng khàn đặc cậu cố gắng thì thào  

- Ở bệnh viện chứ ở đâu, tự nhiên ra đường uống say rồi lăn ra ngất, idol mà như thế cậu xem có được không? - Chen gắt gỏng trách nhưng ánh mắt vơi bớt phần nào sự lo lắng khi thấy Baekhyun tỉnh dậy

Chuyện là anh quản lý đang trên đường từ công ty về nhà ghé ngang qua con hẻm mua đồ ăn khuya thì thấy có vài người đi bộ tụ lại vẫy xe cạnh đường hình như có tại nạn, anh mới tốt bụng dừng xe lại giúp đỡ xuống xe để giúp họ đưa người "bị nạn" lên xe thì mới giật mình nhận ra "người nhà",  trạng thái bất tỉnh, mặt mũi xám ngét vì lạnh, cơ thể mùi nồng nặc toàn mùi rượu.

- Cái quan trọng hơn là hôm nay các tòa soạn báo, netizen lại phải bận rộn, fan cũng đang rất lo lắng cho cậu đấy - D.O đang ngồi ở ghế lướt tab cũng lên tiếng đủ để cho Baekhyun biết cậu ấy đã gây ra cái chuyện gì.

 Baekhyun được đưa vào viện cấp cứu đã rất khuya nhưng là một idol nổi tiếng nhất nhì hiện nay việc có vài cô ý tá trẻ tuổi hay bệnh nhân trẻ ở đó nhận ra là chuyện đương nhiên, mất 1h nằm ở khoa cấp cứu cuối cùng anh quản lý cũng đã chuyển được cậu đến phòng hồi sức riêng biệt cho những người có tiền, sáng sớm nay công ty cũng đã bố trí nhân viên bảo an ngoài cửa phòng tránh các fan và phóng viên mò lên tận phòng, còn dưới sảnh bệnh viện cũng có hẳn một đội bảo an kết hợp với bảo vệ của bệnh viện ổn định "ổn định trật tự".
Tin tức "Thành viên xx nhóm EXO ngất xỉu ..xxx hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện.." lan truyền một cách chóng mặt kèm theo đó là fan, phóng viên kéo đến cổng bệnh viện  một lúc một đông. Thậm chí Lúc D.O và Chen đến bệnh thăm phải di chuyển lối cửa chuyên dụng cho xe chở rác thải y tế bệnh viện.

- Cậu thấy trong người thế nào rồi?" D.O thả cái tab lên bàn vừa hỏi vừa đi tới tủ lạnh rót một ly nước mang lại cho Baekhyun, đón lấy ly nước từ tay D.O uống một hơi cạn sạch rồi mới dè dặt lên tiếng 

- Tớ không sao rồi!

- Jongdae cậu gọi điện báo cho mọi người để họ khỏi lo - D.O quay sang bên phía Chen nhắc nhở

- Cậu yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe, anh quản lý nói công ty sẽ "cố" đưa ra một vài lý do thuyết phục với giới truyền thông, với lại đợt ra mắt nhóm nhỏ cũng vì thế mà ngưng lại một thời gian rồi - D.O tiếp lời như muốn để Baekhyun hiểu rõ tình hình bây giờ hơn.

- Kyungsoo à! - cúi gằm mặt xuống nhìn tay đang nắm chặt lấy góc chăn cậu ngập ngừng hỏi - Cha..n.yeol...? - khuôn miệng cứng ngắc cố nói từng chữ, định sẽ không hỏi nhưng miệng vẫn thốt ra, vì từ khi tỉnh dậy bây giờ người cậu luôn nghĩ tới là cậu ấy, cũng là vì Chanyeol nên Baekhyun mới như vậy, ngày trước bình thường cậu có cảm sơ sơ thôi thì người ở bên cạnh cậu luôn là Chanyeol sao giờ này...cậu hỏi nhưng vẫn chẳng dám ngước lên nhìn sợ bọn họ nhìn ra tâm tư cậu

- Chanyeol á hả?, cậu ấy xuất ngoại một thời gian cho dự án phim mới hợp tác với Trung Quốc rồi, tớ có nghe Sehun nói là cậu ấy có gọi về hỏi thăm tình hình cậu đấy? 

ừm thì là xuất ngoại, là đóng phim, ừm thì là lịch trình riêng ấy có cả Hejin? công việc cả mà sao cậu thấy tim mình đau như thế.

Là vì cả nhóm không có lịch comeback nên mỗi người đều có những hoạt động riêng việc gặp nhau là khá khó và cũng "nhờ" cậu nên cả 3 người họ xem như đang an nhàn đi. 

Đã 1 tháng rồi kể từ khi ra viện, cậu không gọi cho Chanyeol, cũng không lẽo đẽo nhặng xị lên với Sehun để hỏi như lúc trước nữa, vì cậu thừa biết có hỏi cũng chỉ thêm tổn thương hơn mà thôi, Chanyeol cũng chẳng một cuộc gọi nào về cho cậu. 

Baekhyun của ngày trước hồn nhiên hoạt bát đến bao nhiêu thì bây giờ im lặng và trầm mặc hơn như thế, chẳng ai biết lý do ngoại trừ một người đó là Oh Sehun. Biết mọi thứ đã rõ ràng nhưng trong thâm tâm cậu vẫn đợi chờ một tia hi vọng một lời giải thích từ Chanyeol, tự huyễn hoặc bản thân rằng Chanyeol cũng yêu cậu, rồi bây giờ tự cười khổ cho cái ảo tưởng chỉ có một mình mình vẽ lên. Căn phòng thường ngày vui vẻ, ồn ào cả cãi cọ giờ thì nó yên ắng đến chùn lòng,  Đang ngổn ngang với đống suy nghĩ dày vò bản thân thì tiếng gõ truyền vào cắt ngang dòng suy nghĩ

- Baekhyun huyng? em Sehun đây,  em vào được không?

-  Em vào đi! - thay cho mình bộ mặt tươi tỉnh hơn lúc nãy cậu quay về phía cửa nói vọng ra. 

Sehun đẩy cửa đi vào ngồi bên giường đối diện với Baekhyun, ánh mắt lo lắng dò xét nhìn hyung mình thật kỹ.

- Tìm hyung có chuyện gì không? - cậu nhẻm miệng cười 

- Là em...có chuyện..quan trọng cần nói - Sehun chẳng thể giấu nổi vẻ mặt lo lắng cứ lắp bắp, cho đến bây giờ ngồi ngay trước mặt đây sắp phải nói hết sự thật rồi mà cậu vẫn không dám chắc nên hay không? cậu sợ, cậu lo lắng lần này sẽ không phải say rượu ngất xỉu mà hơn thế nữa thì phải làm sao? đến nước này không nói cũng không được nữa rồi...

- Có chuyện gì mà em ấp úng không giống thường ngày thế ? 

- Hyung nhất định phải bình tĩnh đấy!

- Được rồi, có chuyện gì em nói ngay đi xem nào!

- Ngày mai Chanyeol hyung về nước - Sehun dè dặt nói ra từng chữ

- Uhm thì về - Baekhyun buông giọng như thể đó là điều hiển nhiên và không quan tâm đáp trả Sehun nhưng tim cậu như sựng lại, nó đau nhói lên khiến đôi lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại *là về cùng với Hejin sao?*

- Hyung còn nhớ lần trước Kai nói em đưa Chanyeol hyung  ra sân bay xuất ngoại chứ? không phải là đi vì dự án phim, cũng không phải là đi hẹn hò với HeJin mà là Hyung ấy qua Mỹ phẫu thuật

- Chan hyung có khối u ở não,  đó là lý do lâu này hyung ấy luôn có thuốc làm chậm quá trình tăng sinh tế bao ung thư bên mình - Sehun nói nhưng tay với lấy hộp thuốc ngày trước Chanyeol "để quên" bên cạnh tủ giường đưa đến trước mặt Baekhyun, Hejin đi cùng là vì Bác sĩ phẫu thuật bên đó là người quen của ba Hejin noona. Em xin lỗi vì đã giữ mọi chuyện lâu như thế, cùng là vì Chanyeol hyung "cầu xin" đừng tiết lộ thứ gì cho hyung biết nên em đã không... 

Baekhyun à!... em xin lỗi - Cậu nói một hơi như thể nếu ngừng lại để thở cậu sợ sẽ không nói ra được mất.

- Se...Sehun à...từ...từ đã nào em nói chuyện gì...? Chanyeol làm sao?  hyung không hiểu ?" Baekhyun bàng hoàng cố nhét vào tai những gì Sehun vừa tuân ra, đôi mắt mở to hết sức tay vô thức túm lấy tay sehun lắp bắp như chỉ muốn rằng Sehun sẽ nói lại là tất cả những thứ đó chỉ là nói đùa cho vui.

- Là em nói chuyện Chanyeol hyung, hyung ấy có khối u ở não! - Sehun gần như gào lên khi phải nhắc lại thứ khiến con người ta đau lòng thế, giọt nước mắt cố kìm lại cũng đã trào ra khỏi khóe mắt.  

Từng lời chắc nịch của Sehun nói ra là có cả hàng ngàn con dao đâm chọc và trái tim bé nhỏ của cậu, nó còn đau gấp ngàn lần lúc nghe Chanyeol "đi hẹn hò", cả người cậu run lên bần bật, cổ họng ứa nghẹn đến thở cũng không thông, nước mắt không đợi cứ thế thi nhau ào ra khỏi hốc mắt, cậu thấy mình thật ích kỷ thật đáng chết...đợi bao lâu rồi cậu lại nghe thấy thứ gì thế này chứ, thống khổ đến thấu trời, oán giận người ta giờ chính mình biến mình thành "kẻ có tội", tay cấu chặt nơi ngực cậu khóc nấc lên

 - Cha..Chan..yeol !

- Chanyeol à! tớ xin lỗi...

Mặc kệ bây giờ ra sao nhiệm vụ của cậu là người truyền đạt chuyện này cho Baekhyun biết thì phải kể cho hết, dùng tay đỡ lấy khuôn mặt đau đớn lau đi những giọt nước giàn giụa lăn dài xuống tận cằm của hyung mình cậu tiếp tục

- Ca phẫu thuật thành công về việc cắt bỏ khối u nhưng để lại di chứng khiến hyung ấy không thể nhớ ra ai là ai, kể cả ba mẹ và tất nhiên là cả những người trong nhóm mình nữa. Cách đây vài hôm Kris hyung từ Canada qua để cùng đón Chanyeol hyung về nước nhưng  hyung ấy cũng không  thể nhận ra. Trước khi lên đường qua Mỹ hyung ấy nói sau khi hyung ấy phẫu thuật kết quả có ra sao thì em hãy đưa cái này cho hyung

Sehun lôi trong túi áo ra một cái dây chuyền có gắn hình nốt nhạc kèm với một phong thư đưa cho Baekhyun

Sehun nói đến đâu nước mắt cậu cứ rơi vô thức rơi theo đến đó, đầu cậu ong lên bức dây thần kinh nơi thái dương căng như dây đàn, như thể chỉ cần hít một hơi nhẹ cũng có thể khiến nó bức vỡ ngay lập tức, đưa đôi tay thon dài run rẩy mở bức thư 

---------------------------

   Baekhyun à! là tớ ...

   Chanyeol của cậu đây,  tớ xin lỗi vì đã không nói sớm với cậu, xin lỗi vì đã bỏ đi không một lời nào cả chỉ là tớ sợ cậu buồn, sợ cậu lo lắng cho tớ mà không nghĩ đến bản thân.

Cậu biết mà phải không? tình cảm của tớ đối với cậu ấy, tớ yêu cậu như cái cách cậu yêu tớ vậy đấy, tớ yêu bảo bối của tớ, yêu nụ cười, yêu cái cách cậu giận dỗi, yêu đôi mắt cún con mỗi khi vui là nhắm tít lại ấy, yêu tất cả những gì thuộc về cậu nhưng ... tớ không thể nói ra hay nói đúng hơn là thà cứ im lặng bên cậu như thế còn hơn nói ra rồi một ngày nào đó chính bản thân tớ lại quên đi tất cả, tớ sợ tớ không còn nhớ bảo bối của tớ nữa, tớ sợ tớ quên đi cậu điều đó với một kẻ mất trí thì không sao nhưng với người còn lại thì thật là tồi tệ phải không?

 Tớ tự nhủ với bản thân cố gắng nhất định sẽ không được quên cậu, vì cậu là tất cả yêu thương của tớ nhưng cậu biết đấy Bác Sĩ nói ca phẫu thuật có thể thành công hoặc có thể không...nên tớ không hứa được điều gì với cậu cả...Bảo bối à! tớ rất xin lỗi .

  Khi cậu đọc được bức thư này có khi tớ đã không còn nhớ cậu là ai nữa rồi, là lỗi của Chanyeol này đã dám quên đi cậu, dám làm cậu tổn thương nên hãy cứ giận, cứ hận tớ thật nhiều thậm chí cậu có thể yêu một người khác không phải  là tớ nữa thì thật tâm tớ cũng sẽ mỉm cười chúc phúc cho cậu
nhưng...
nếu may mắn tớ còn tồn tại dù chỉ là một người không hồi ức không nhớ quá khứ và không còn biết cậu là ai nữa, thì xin cậu khi gặp lại hãy mỉm cười như lúc trước cậu vẫn cười có được không?

Seoul mùa này lạnh lắm cậu có ra ngoài hay nhớ mang theo áo khoác, khăn, khẩu trang nữa... đừng để mình bị ốm nhớ đấy... từ giờ tớ không thể mang giúp cậu, không thể ở bên chăm sóc cậu nữa rồi...tớ xin lỗi nếu nó là quá muộn.. nhưng tớ vẫn muốn nói.... 

TỚ YÊU CẬU!  PARK CHANYEOL YÊU CẬU  

Baekhyun à! tạm biệt  

Seoul ngày ...tháng ...năm... 

Park Chanyeol          



Viết Ver.2 nhưng không biết nên cho để ngược hay hường nữa, cho mình ý kiến với ạ.

=)))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro