Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Author: Đậu :) Tui á, lâu rồi không gặp! 

Pairing: JeTi

Rating: K

***

"Hwang tổng, tối nay 8h cô có hẹn với Jung đại thiếu gia đi dùng cơm ở dinh thự."

"Ừ, xem xong bản doanh thu của quý tôi sẽ gọi cho anh ấy. Jan, cô về được rồi."

Tiffany nhíu mày, không ngẩng đầu, mắt và tay hoàn toàn tập trung vào dữ kiện được thống kê trên giấy, làm Jan có chút phiền lòng. Làm việc với người này lâu đến vậy, gần như thành thư ký tri kỉ của tổng giám đốc, mà không ít lần, nàng vẫn bị thái độ thờ ơ của cô làm tổn thương.

Tiffany Hwang là tổng giám đốc chi nhánh ở Hàn của tập đoàn thời trang Tần Hảo, năm nay vừa mới 28 tuổi, là một trong top 10  cử nhân sáng giá của Đại học Maryland. Vừa về nước cách đây khoảng 2 năm, do bộ phận điều hành của công ty mẹ chính thức gởi đơn mời.

"Vâng, không có gì thì tôi xin phép." Jan hơi gập người, từ tồn rời phòng làm việc, thu dọn vài thứ rồi ra đi.

Đồng hồ lúc này điểm 6h30, Tiffany buông sấp giấy xuống, cân nhắc nhìn điện thoại. Không ngoài dự đoán của cô, điện thoại liền có người gọi đến – là YunHo, anh chàng người yêu điển trai và phong độ của cô.

Nhếch mép cười, cô khó hiểu xoay điện thoại một vòng hơn mới bắt máy.

"Fany, em tan làm chưa? Anh lái xe qua đón em nha?" Đầu dây vang lên một thanh âm nam trầm ấm, giọng điệu rõ ràng, nghe sơ qua cũng biết người kia hẳn rất cưng chiều và yêu thương cô.

"Em xong rồi. Nhưng không cần đón em đâu. Anh về nhà chuẩn bị đi, không phải anh có món quà bất ngờ muốn dành tặng cho em gái sao?" Ôn nhu như nước, Tiffany vừa nghe điện thoại vừa thu gọn hồ sơ, chuẩn bị ra về.

"Nhưng... "

"Không nhưng nhị gì cả. Em ra tới xe rồi, anh nói gì cũng vô ích." Nói dối một cách trắng trợn, trong khi Tiffany chỉ vừa bước ra khỏi phòng vài bước.

"Em đúng thật là..." Ngữ điệu bất lực, YunHo cho rằng anh luôn bại trận dưới tay cô nàng thông minh này. Trong tương lai, nếu anh không cưới được cô, chắc hẳn là điều thiệt thòi nhất của cuộc đời.

Tiffany cười, vươn tay bấm nút thang máy "Chàng ngốc của em, ngoan ngoãn lái xe về nhà đi, tối hãy qua rước em. Giờ thì em cúp máy đây." Chờ anh nói câu "Tạm biệt, anh yêu em!" Tiffany mãn nguyện, hạnh phúc lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp có phần xanh xao.

Jung YunHo là tổng giám đốc của tập đoàn Hướng Nghiên, năm nay 30 tuổi, là chàng trai trong mộng của nhiều cô gái. Anh quen biết Tiffany khi đi tu nghiệp ở Anh. Khoảng thời gian đó, điều làm anh bị cuốn hút chính là sự thẳng thắng, chuyên nghiệp và khôn khéo của cô trong các mối quan hệ xã giao. Cô như một thiên thần, không nhiễm chút bụi trần khi đứng giữa bầy sói lang, dày dằn thương trường. Yếu đuối và mong manh. 

Để cô trong mắt, anh lần đầu tiên hy vọng mình có thể trở nên thật cường đại để bảo bọc một người, và người đó chính là Tiffany Hwang, ngoài cô ra không thể là ai khác.

...

Lái xe về nhà, Tiffany uể oải nằm dài trên sofa, đôi mắt thâm quầng cũng nhắm chặt, hơi thở nặng nhọc khiến khuôn ngực phập phồng đầy quyến rũ. Chợt một vòng tay ôm quanh cổ cô, ghì chặt. Khuôn mặt hồng hào của người đó vùi vào hõm cổ, nũng nịu:

"Mẹ, con sợ lắm! Mẹ rốt cục cũng về rồi..." Là SinB, con gái của cô, song cũng là kết quả của những ngày sai lầm mà tuổi trẻ đem tới.

"SinB ngoan, đừng sợ! Có mẹ ở đây rồi, không ai dám ăn hiếp con đâu." Xoa đầu con bé, Tiffany gượng người ngồi dậy, mắt thoáng nhìn xung quanh "Ai đưa con đến thế?"

Ngồi trong lòng cô, SinB lắc đầu ngầy ngậy, đôi mày nhỏ thoáng nhăn lại chứng tỏ có điều giấu diếm. Nhìn con như thế, lòng Tiffany thắt lại. Người phụ nữ tưởng chừng hoàn mĩ như cô, luôn thành công về mọi thứ, nhưng lại thất bại trong việc làm mẹ.

Liệu có đau hay không khi một chút tin tưởng của con gái dành cho cô cũng không có? Nhưng dù có trách, chỉ trách cô không cho con bé được gì ngoài những cái ôm, cái nhớ vào cuối tuần.

"Mẹ sao thế? Mẹ giận con hả?" Nhộn nhạo trong lòng mẹ, SinB ngây thơ hỏi.

"Không có, con ngoan như thế, mẹ sao lại giận con được." Yêu thương hôn lên trán con, cô vươn người, lấy trong túi xách ra một thỏi kẹo, cưng chiều đút cho con bé. "Có ngon không?"

Tấm tắc gật đầu, hai tay SinB vỗ vào nhau, vang lên một âm thanh đầy vui vẻ và hồn nhiên. Hài lòng cười, Tiffany lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn một dãy số quen thuộc.

"Có chuyện gì?" Cộc cằn và uy quyền, người ở đầu dây chứng tỏ bản thân đang rất bận rộn. Nhưng ẩn sau lớp mặt nạ, là một nụ cười dịu dàng.

"Cô đưa con tới?" Không kiên nhẫn, Tiffany trực tiếp vào thẳng vấn đề "Cô biết rõ tôi có hẹn với anh ấy còn đưa con tới. Cô có ý gì đây?"

"Ý gì là ý gì. Con nó nói nhớ cô thì tôi đưa nó tới. Chẳng lẽ cô bắt một người mẹ thương con như tôi nhẫn tâm nhìn nó khóc đến gầy o ốm yếu sao? Cô thì có thể, chứ lương tâm tôi không cho phép đâu Jung thiếu phu nhân ạ." Cợt nhã, người đó thích thú ra mặt.

"Jessica Jung, tôi lập lại lần cuối, tôi có cuộc sống của tôi, tôi không cần cô rảnh rỗi xen vào. Lúc cô đi hẹn hò, tôi có bắt cô giữ con không, mà hôm nay cô dùng giọng điệu đó trách móc tôi?"

Bật tiếng TV lớn hơn một chút, Tiffany quay sang nhìn SinB, thấy con bé vẫn bình đạm coi phim hoạt hình, mới từ tốn cầm điện thoại đi lên phòng, tránh làm con bé ám ảnh về hình ảnh ba mẹ cãi vã.

Đóng cửa phòng, Tiffany lớn giọng với Jessica "Tôi cho cô 15 phút tới rước SinB. Không thì đừng trách tôi."

Bị lời đe dọa của vợ cũ làm khó chịu, Jessica lấy lại phong độ, bất mãn nói "Không cần cô bố thí 15 phút đâu. Ra mở cửa!"

Không tin mấy lời Jessica, Tiffany vén màn nhìn xuống, thì thấy cô ấy đứng dưới nhà, lười biếng dựa lưng vào mui xe, mới yên tâm ngắt máy. Không ấm không lạnh dùng điều khiển từ xa mở cửa. Miệng lầm bầm "Hừ, nãy thì tự vào được, giờ thì bắt tôi mở cửa."

Tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, Tiffany tranh thủ điểm ít phấn, hòng che đi quầng thâm dưới mí mắt. Dạo gần đây cô luôn bận rộn với mấy kế hoạch mới của quý tới nên thời gian ngủ cũng ít đi, nhan sắc tàn phai khá nặng nề.

Thở dài một lượt trước kính, cô đứng dậy đi xuống phòng khách thì nhìn thấy Jessica đang ngồi cạnh SinB xem TV. Tưởng đâu bản thân sẽ tức giận, ai ngờ Tiffany lại mơ hồ cảm thấy ấm áp. Lòng thầm cảm thán, phải chi vào thời điểm 2 năm trước cô ấy cũng... thì mối quan hệ giữa họ đâu tan đàn xẻ gánh.

Lắc đầu, Tiffany thanh tao lại gần, ôm hôn SinB, dặn dò con bé đủ điều, nhiều đến mức đầu của con bé kêu "ong ong".

"Được rồi, cô nói nhiều như thế con bé sao nhớ hết. Bận thì đi đi, tôi về sẽ khóa cửa cẩn thận mà." Có lòng tốt nhắc nhở, Jessica chồm người qua, đẩy đẩy vai Tiffany.

Nhìn Jessica, Tiffany muốn nói gì đó rồi lại thôi, quay sang SinB, dặn dò "Mẹ đi nha. Tối trước khi ngủ thì gọi mẹ. Tạm biệt!"

Vẫy tay chào tạm biệt mẹ, SinB mím môi, ngăn không cho bản thân khóc lóc, làm phiền đến cuộc sống của mẹ. Đợi đến khi Tiffany đã khuất dạng trên chiếc xe sang trọng, con bé nhào vào lòng Jessica, nức nở hồi lâu.

"Ngoan, đừng khóc. Mẹ dẫn con đi ăn kem có được không?" Dỗ dành tiểu bảo bối, Jessica cưng chiều, dùng sức bế con bé lên, không nhanh không chậm lau đi những giọt nước mắt đã thấm đẫm hai gò má phúng phính.

"Dạ" Vẫn còn nghẹn ngào, SinB nép vào lòng Jessica mà thúc thíc.

Đối với một đứa trẻ vừa lên 5 mà nói, thì việc tan rã của hai người là một mất mác to lớn. Jessica thừa nhận mình không phải là một người mẹ tốt, Tiffany cũng vậy. Cả hai đâu đủ lớn để gánh vác trọng trách nặng nề này, nhưng lại vụng về quyết định. Đến khi trưởng thành, một trong hai đều có cuộc sống của riêng mình, mới buông tay nhau và đùng đẩy thế này.

...

Ngồi trên xe, lòng Tiffany cũng chẳng nhẹ nhàng. Cô biết bên phía tay trái YunHo đang nhìn mình. Anh thắc mắc sao? Nhất định là vì lúc nãy đã nhìn thấy xe của Jessica đậu trong sân.

"Anh có gì muốn nói với em?" Thẳng thắng đề cập, Tiffany không nhìn YunHo mà dõi mắt ra ngoài, chiêm ngưỡng ánh đèn lung linh của những con phố tập nập. 

Seoul về đêm đẹp nhỉ, Yeonie?

"À không, chỉ là lúc nãy vô tình nhìn thấy một chiếc xe có bảng số rất quen nên..." Mơ hồ đáp, YunHo thuận tay rẽ lái sang trái, vào con đường mà trong ký ức của Tiffany là vết cứa.

Tập đoàn Viễn Duy – tất cả ký ức đều hiện lên như một thước phim quay ngược.

~Flashback~

Mùa hè, 6 năm trước.

"Yeonie nói thật sao? Mình sẽ mở công ty hả?" Vòng tay quanh cổ SooYeon, MiYoung vui vẻ cười. Hai người đều đang là sinh viên của Đại học Maryland danh tiếng. Nói tài năng thì có, nhưng cơ hội phát huy thì chưa đến lúc.

"Thật chứ! Gạt em làm gì!" Hôn lên trán MiYoung, SooYeon tự tin vạch ra cho cả hai một tương lai sáng ngời. "Trước mắt, chúng ta bỏ ra một số vốn và đưa công ty lên sàn. Với độ nhạy bén và quan hệ rộng rãi, Yeonie tin chỉ 1 năm thôi, công ty sẽ có một nguồn vốn lớn. Có vốn rồi, chúng ta cùng nhau lên kế hoạch. Em thích thời trang còn gì? Thì kinh doanh thời trang đi!"

Phì cười, MiYoung không tin lắm kế hoạch làm giàu của cô người yêu. Cô cũng học quản trị còn gì? Làm ăn mà suôn sẻ như thế thì chỉ có trong tưởng tượng thôi. Nhưng chiều theo người yêu, cô cũng mơ ước đủ điều.

"Yeonie chiều em vậy sao? Em sẽ hư đó!"

"Ừ, tốt nhất là để Yeonie chiều em cả đời..." Chân thành nhìn MiYoung, lòng SooYeon lại dâng lên một niềm hy vọng, trong tương lai vài năm nữa sẽ mang đến cho cô một cuộc sống sung túc "Em muốn đặt công ty tên gì?"

"Ừm? Viễn Duy đi, được không?" Nghịch tai SooYeon, MiYoung bâng khơi nói. Thái độ rõ ràng là không nghiêm túc.

"Viễn Duy?" Nhíu mày, SooYeon lộ vẻ khó hiểu.

"Viễn Duy, vĩnh viễn duy nhất chỉ yêu em." Nét cười càng đậm, MiYoung vừa dứt lời thì đã bị SooYeon cuốn vào một nụ hôn cuồng nhiệt.

~End Flashback~

"Fany, Fany, Tiffany!!! Em sao vậy?"

Bị thanh âm trầm ấm của YunHo lôi về thực tại, Tiffany bối rối gương lên một nụ cười. Nhìn cô như thế, lòng anh lại xót xa. Anh thật lòng muốn cùng cô chống lại quá khứ đơn bạc đó. Nhưng có thể sao, khi cô luôn muốn giấu anh?

Dừng xe ở sân, YunHo thanh lịch mở cửa xe cho bạn gái. Khoác nhẹ tay anh, Tiffany nương theo con đường người bên cạnh đi mà bước. Thế giới thượng lưu là vậy. Mọi nhất cử nhất động đều có qui cách của nó. Một khi đã lựa chọn phải gắn bó, đâu thể như lúc xưa mà tùy tiện náo động.

Trước mắt cô, dần hiện một ngôi biệt thư mang đậm phong cách Tây Âu. Nó nguy nga, tráng lệ đến mức làm người khác có cảm giác không xứng đáng để đặt chân vào.

Nhìn qua người đàn ông đang đi cạnh mình, anh càng mỉm cười đầy tự hào thì lòng Tiffany càng thêm day dứt. Anh lớn lên trong nhung gấm, nơi chỉ toàn là bạch mã hoàng tử và những cô công chúa đầy cao quý. Anh liệu sẽ là người thích hợp với cô? Khi cô chỉ là một cô gái quá dỗi bình thường. Sự nghiệp trong tay cùng anh không thể so bì, lại cả thêm quá khứ đầy nhớt nhơ.

"Chào Jung thiếu gia và Hwang tiểu thư, mời hai vị đi theo hướng này!" – Vị quản gia già kính cẩn gập người, vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của Tifany. Ông ấy nhìn qua tuy có phần điềm đạm, nhưng lại có ý quan sát vị tiểu thư đi cùng Đại thiếu gia, người mà đã được định là thiếu phu nhân tương lai.

"Ham quản gia, ông có thấy mẹ của ta đâu không?" – Vỗ nhẹ vào tay Tiffany tỏ ý an ủi, YunHo uy quyền mang theo cô tiến vào nhà lớn, nơi chỉ dành cho thành viên trong dòng họ.

Đi phía sau anh, vị quản gia già vẫn như cũ, ổn trọng đáp – "Thưa Thiếu gia, Phu nhân đang ở thư phòng".

Cùng anh đối đáp ràng mạch hồi lâu. Ông ấy rốt cục cũng rời đi khi có mệnh lệnh từ mẹ anh. Sau đó thì mọi thứ đều diễn ra như thường, nhưng lại có phần náo nhiệt hơn khi vị Nhị tiểu thư Jung gia trở về với tình trạng say khướt. Hôm nay là sinh nhật cô ấy. Bữa tiệc này, đều là vì cô ấy mà diễn ra. Mọi người, đa phần là dòng họ và giới thượng lưu, cất công tới dinh thự, hẳn cũng do muốn chiêm ngưỡng và có tình ý.

Ấy vậy mà lại thành ra như vậy. Mẹ anh tức giận là điều không tránh khỏi. Tuy nhiên, dạng cảm xúc mất mặt đó, được giấu nhẹn đi và bà chỉ còn biết gượng cười, nói mọi người cứ tiếp tục tiệc rượu, con gái bảo bối của bà là không hiểu chuyện, bà sẽ dạy dỗ nó sau.

Không biết tối đó cô đã gặp bao nhiêu người, nói bao nhiêu câu chào hỏi vô nghĩa,... chỉ biết lúc cô rời khỏi biệt thự, đồng hồ điểm đã hơn 2h sáng. YunHo bình thường rất biết cân nhắc, nay mặt cũng đỏ au vì rượu. Tuy anh còn rất tỉnh táo, cẩn thận lái xe đưa cô về nhà, nhưng có thể nhìn ra được, anh đang buồn bực và quá dỗi thất vọng về cô em gái mà mình hết mực yêu thương, cưng chiều, hoặc là về một vấn đề nào đó mà cô chưa biết.

"Anh lái xe về cẩn thận. Về tới thì gọi em!"

Khi chiếc Audi A8 bóng loáng dừng trước cổng nhà, Tiffany ôn tồn nói,  xong cũng trầm mặc quay lưng, sải những bước chân đều đặn vào nhà.

Chợt một vòng tay ôm chặt lấy cô, YunHo anh ấy vùi đầu vào hõm cổ cô mà phả từng đợt hơi thở ấm nóng. Nghĩ là anh mệt mỏi, Tiffany cũng không nói gì. Cho đến khi, anh ấy nói ra những điều bản thân vốn dĩ muốn cất giấu cho riêng mình, mọi đau đớn và tội lỗi lại vây kín tâm trí cô. Dẫu cô biết trước ngày này không xa sẽ xảy đến.

"Jung SinB là ai vậy em? Nói với anh, những gì mẹ nói là sai đi!" – Người anh rung lên từng hồi, nước mắt của người đàn ông cứng cỏi cũng lăn dài trên gò má, thấm đẫm vai cô. Tuy nhiên cô chỉ biết im lặng, mặc anh gào thét – "Sao lại gạt anh chứ? Sao lại như thế mà lừa dối anh..."

"Em xin lỗi..."

Buông tay cô, anh cũng lấy hết can đảm, lùi từng bước, nới rộng khoảng cách giữa hai người, đạm bạc cất giọng – "Đừng xin lỗi anh mà hãy cho anh một lời giải thích khi đã suy nghĩ thật kỹ. Giờ thì em nghỉ ngơi đi. Anh về đây!"

Dõi theo anh bằng ánh mắt mệt mỏi, Tiffany cũng chẳng còn gì để giải thích với anh. Cô đã đủ buồn phiền và mệt mỏi. Điều cô cần làm bây giờ là nhanh chóng cân bằng lại cảm xúc. Sắp tới dự án của tập đoàn Tần Hảo cần cô hơn.

...

Đã hơn một tháng trôi qua, dòng sản phẩm mới của tập đoàn Tần Hảo cũng đã có mặt trên thị trường, Tiffany dường như không nhận bất kỳ cuộc gọi của ai, ngoài SinB và thư ký Jan.

Qua sự việc đó, YunHo có tới tìm cô vào buổi trưa hôm sau, nhưng cô từ chối gặp mặt. Cô làm vậy, không phải vì đã hết tình nghĩa với anh, mà là không muốn cả hai lại cãi nhau rồi dẫn đến chia tay. Thà là như lúc trước vậy, Jessica – tên đó im lặng rời bỏ mẹ con cô, chứ không tàn nhẫn đến mức dắt người phụ nữ mà cô ta gian díu bên ngoài về nhà, phá nát hạnh phúc mà bấy lâu nay cô cùng cô ta vun vén.

Nhắc tới Jessica, là lòng Tiffany lại đau như cắt. Cô ấy là thanh xuân, là những gì tốt đẹp nhất mà cuộc đời cô từng trải qua. Cảm giác động tâm trước một người như thể tưởng chừng không bao giờ cùng mình đi chung một con đường, có biết bao là kỷ niệm vui vẻ.

Lúc trước là vậy. Chỉ cần có cô ấy bên cạnh. Khi buồn, lại nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực ấm áp kia, khóc một trận thật lớn, rồi thiếp đi bỏ mặc sự đời cay nghiệt. Đến khi tâm trạng vui vẻ, lại cầm tay cô ấy, chạy khắp các con đường lớn nhỏ, quên đi ngày mai.

*Flashback*

Quẳn hết mọi thứ trong tầm tay mình, MiYoung vừa khóc vừa rào thét. Nhìn cô không hiểu chuyện, một mực làm mọi thứ rối tung lên, SooYeon trầm mặc ngồi trên giường, chán nản lắc đầu. Đợi đến khi khung ảnh của hai người bị cô làm cho vỡ ra từng mảnh, cô ấy mới nổi giận, dùng sức ghì cô xuống giường, mất kiên nhẫn cất giọng:

"Em điên đủ chưa?" – Ánh mắt cô ấy đỏ ngầu, một Jung SooYeon mà cô biết, đã như thế mà thay đổi thành một con người xa lạ.

"Tôi đúng là điên rồi. Điên vì đã yêu cô, Jung SooYeon!"

"Hừ..."

Giục tay cô xuống giường, hành động đó của cô ấy tuy không làm cô đau, nhưng tim thì lại tê tái. Khoảnh khắc đó – khoảnh khắc mà cô ấy lạnh nhạt bỏ ra khỏi phòng và biến mất trong tầm mắt, cả thế giới của cô như đảo ngược, đổ nát và hỗn độn.

Đêm ấy, cô uống không biết bao nhiêu là rượu, chỉ nhớ là uống đến mức nôn thốc khắp sàn nhà. Ấy vậy mà sáng ra, cô lại đang nằm trong vòng tay ấm áp của SooYeon, với khung cảnh xung quanh là một căn phòng sạch sẽ đến mức kinh ngạc.

"Sao cô lại ở đây? Không phải..."

Càng siết chặt lấy cái ôm, SooYeon dịu dàng nói – "Đừng cãi nhau nữa có được không? Yeonie yêu em, suốt đời này chỉ cần có em thôi!"

Im lặng một lúc, MiYoung lại vùi đầu vào hõm cổ SooYeon òa khóc như một đứa trẻ biết sai – "Em cũng yêu Yeonie nhiều lắm! Làm ơn đừng xa em..."

*End Flashback*

Tình yêu là vậy. Ai đúng ai sai đâu quan trọng, nếu ai thực sự yêu thương đối phương thì sẽ làm lành trước. Sẽ không để sự im lặng vô tình kia tạo nên khoảng cách. Bởi có những thứ mất đi rồi không lấy lại được đâu.

Xoa lấy hai bên thái dương, Tiffany mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Cuộc đời cô có biết bao là thăng trầm biến đổi. Từ nơi hạnh phúc nhất, cô chợt rơi vào khoảng không lạnh lẽo, chỉ một mình chống đỡ cả thế giới.

Nếu ai đó hỏi cô còn thương nhớ người cũ không? Cô sẽ chẳng biết phải trả lời sao. Bởi cô ấy đối với cô chưa bao giờ hết quan trọng. Trong con tim đã nhiều lần vì cô ấy mà tan tát, duy chỉ có một cái tên Jung SooYeon ngự trị nhiều năm.

Khoảng thời gian sống xa nhau, Tiffany là nhìn ra được Jessica đã vì những đổ vỡ mà thay đổi như thế nào. Cô ấy là lần đầu tiên ôm con họ vào lòng, bế con bé trên tay đầy nâng niu và trân trọng. Cô ấy là lần đầu từ chối những cuộc vui bên ngoài, tình nguyện về nhà, thay cô chăm con. Cô ấy là lần đầu... làm những việc mà trước đây mình chưa từng làm, mặc dù biết đó là trách nhiệm.

Sai lầm trong quá khứ của cô ấy, trong mắt người khác là rất nhiều, nhưng đối với cô – một người thật lòng thật dạ yêu thương cô ấy, thì chỉ có một. Đó là chưa từng để tâm đến mối quan hệ giữa hai người.

Cô ấy hay về khuya, dù là với bất kỳ lý do gì, cô đều tha thứ, chỉ cầu xin cô ấy gởi cho cô một tin nhắn báo rằng bản thân vẫn an toàn, nhưng sau mỗi lần "ỡm, ờm", nhìn xem cô ấy đã làm những gì. Cả cuộc đời cô, nếu cứ tiếp tục vì cô ấy mà chịu đựng, e là sẽ chết trong sự lo lắng và bất an. Cô thật lòng không muốn như thế, nên buộc phải buông tay, để mặc đời mình một lần đổ vỡ.

Nghĩ đến là nhiều như thế bất mãn và đau khổ, Tiffany không biết từ khi nào mà nước mắt đã đầm dìa. Điện thoại rung lên đã mấy hồi, cô vẫn chưa thoát khỏi mớ quá khứ kia.

Bừng tỉnh giấc, Tiffany vội lau đi những giọt nước mắt, cố giữ cho giọng bình tĩnh nhất có thể, bắt máy:

"Tôi nghe, ai vậy?"

"Mẹ, là con, SinB đây." – Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nũng nịu của trẻ con, làm cô phút chốc lại nhớ đến một người. SinB, con bé... quả thật cùng Jessica mọi thứ đều giống nhau, kể cả thanh âm lẫn hơi thở.

Dịu dàng mỉm cười, cô tự nhiên cũng ôn nhu hơn khi nói chuyện cùng con gái – "Đã khuya như vậy, mẹ Jung chưa dỗ con ngủ sao?"

"Con... con nhớ mẹ... Mẹ qua với con có được không?"- E dè đề nghị, giọng con bé vừa nghe vào tai, lòng cô đã mềm nhũn. Rốt cuộc, chỉ còn có cách chấp thuận - "Ngoan ngoãn chờ mẹ một lát. Mẹ sẽ qua với con..."

Lái xe ra khỏi công ty, Tiffany có ghe ngang một cửa hàng tiện lợi mua đồ. Lúc tới nhà Jessica, đồng hồ đã điểm 10h, cô vừa đặt chân vào phòng khách đã thấy SinB ngồi đó ngơ ngác nhìn cái con người vô trách nhiệm đang gục đầu xuống bàn, trạng thái rõ ràng là không còn tỉnh táo.

"Mẹ..." Đôi mắt to tròn vừa nhận thấy bóng dáng quen thuộc của Tiffany đã vội chạy òa vào lòng cô, tìm chút hơi ấm của mẹ.

Bế con bé lên, Tiffany điểm một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu SinB, rồi cơ hồ di chuyển về phía phòng ngủ, dỗ dành bảo bối. Càng rút sâu vào lòng mẹ, con bé đã rất nhớ mùi hương êm dịu này, nên ngay lập tức đi vào mộng đẹp với những nhịp thở nhẹ nhàng.

Nhìn con an ổn ngủ say, lòng Tiffany càng thêm nặng nề và đau nhói. Xém một chút nữa thôi, cô đã bỏ rơi con bé và lao vào giấc mơ quyền quý. Trước đây, cô chán ghét Jessica bao nhiêu thì hiện tại cô lại căm hờn bản thân mình gấp trăm ngàn lần.

"Mẹ tệ quá đúng không con? Mẹ cái gì cũng bảo chỉ muốn tốt cho con, nhưng cuối cùng lại lựa chọn tổn thương tâm can bảo bối của mình." Hơi thở dần đứt quãng khi giọt nước mắt kia chảy dài trên gò má xinh đẹp, Tiffany đã kìm tiếng nấc lại, mặc dù cô nói với lòng mình, chỉ hôm nay thôi, cô để mình yếu đuối như vậy.

Nán lại bên con khá lâu, cô mới rón rén rời phòng, đứng lặng người bên ghế sofa nhìn Jessica. Hóa ra, trên đời thực sự có một người như thế, người mà ta dẫu có căm hờn đến tận xương tủy, ta vẫn không thể ngừng để tâm đến họ, lo họ có vui, buồn, đau khổ... mà chẳng có lý do gì để lý giải cho hành động đó cả, chỉ đơn giản là do ta muốn vậy.

Vuốt ve viền mặt của cô ấy, tay cô mang theo mùi hương của yêu thương mà không biết đã đánh mất từ bao giờ. Hiện tại so với lúc trước không có gì khác nhau cả, chỉ có lời hứa là dang dở.

"Jung SooYeon, tôi muốn một lần trong đời, cô buồn vì tôi, như tôi buồn vì cô, cả vạn lần..."- Ngồi bệt xuống sàn nhà, Tiffany tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Jessica, điềm đạm mà cay nghiệt buông lời.

Tình yêu của hai người, trải qua ngần ấy năm thăng trầm, vốn đã là chuyện cũ. Từ lâu đã không còn ai phí sức đi thay đổi một chuyện đã rồi, nhưng nếu có một kết cục tốt hơn, Tiffany bằng lòng đánh đổi tất cả để được một ngày an yên cùng người con gái này.

Hé mắt nhìn, Jessica thu Tiffany vào lòng, dùng sức ôm trọn lấy cô. Đã lâu lắm rồi, giữa hai người chưa có một khoảng lặng để nhìn lại như thế này. Cả hai đều quen với thực tế rằng, trên những ngã rẽ quan trọng nhất của cuộc đời, không có tín hiệu đèn giao thông. Cứ thế là mạnh ai nấy đi, mạnh ai nấy rẽ... mãi đến lúc chán chê mê mỏi, chợt quay đầu nhìn lại, người mình hứa đi cùng đến cuối đời đã biến mất tự lúc nào...

Mở mắt nhìn Tiffany, Jessica chua xót cười: 

"Xin lỗi, tôi là... đột nhiên một ngày, tình cảm dành cho em không còn nữa. Tôi cũng chả hiểu vì sao, sau khi chia tay, tôi cảm thấy rất nhớ em. Nhớ lắm. Có phải tôi ích kỷ lắm không?"

"..." Trầm mặc, Tiffany không trả lời. Cô nằm im trong lòng Jessica, hô hấp đều đặn đến mức có thể cảm nhận được từng đợt khí được phả vào không gian tĩnh mịch, nhịp nhàng mà nặng trĩu. Song lại thì thầm - "Hì, không phải sao? Tình cảm này dạy tôi và cô biết, những thứ đẹp đẽ luôn tan biến rất nhanh..."

Nhìn xuống lồng ngực, Jessica vén đi những lọn tóc không nghe lời, điềm đạm hơn bao giờ hết:

"Hwang MiYoung, từ nay về sau, đừng lẩn tránh tôi nữa có được không? Tôi chỉ muốn làm bạn với em, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em nữa!"

"Ừm..." Đắn đo rất lâu mới đưa ra quyết định, Tiffany không hi vọng điều này là đúng, nhưng chỉ cần là cô ấy hứa, dù là giả dối cô cũng nguyện tin tưởng.

End phần 1

Lâu rồi không viết Fic. Mấy nay liền tranh thủ mấy ngày nghỉ, viết lách cho đỡ nhớ tình yêu JeTi. Hi vọng m.n thích =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro