Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Tiffany được nghỉ nên tranh thủ dắt SinB đi mua sắm. Hai mẹ con vừa đi dạo vừa cười đùa rất sảng khoái, khiến Jessica dù rất mệt mỏi, nhưng vẫn miễn cưỡng đi lẽo đẽo theo sau với nụ cười viễn mãn.

Đi đến mỏi chân, hai mẹ con mới chịu dừng chân ở một nhà hàng để lấp đầy dạ dày.

Chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, Tiffany đương nhiên nhìn ra được con người họ Jung kia có bao nhiêu đói, chỉ là cô muốn đày đọa cô ấy một chút. Lúc gọi đồ ăn, còn cố ý chỉ kêu những món nhẹ, và có dưa chuột – thứ rau củ mà Jessica ghét nhất.

Nhăn mặt nhưng không tỏ ý phàn nàn, Jessica giơ tay ra, định lấy menu chọn thêm món thì Tiffany đã nhanh hơn gấp nó lại, trả cho nhân viên phục vụ và ngạo kiều cười khảy.

Nhìn cô như vậy hơn thua, cô ấy giơ tay đầu hàng, thái độ rõ không muốn tranh với cô chỉ lặng lẽ quay sang nhìn đồng hồ, ánh mắt dần mất tập trung. Điều đó làm Tiffany thoáng nghĩ, người phụ nữ trước mắt mãi cũng không thay đổi.

- Nếu bận thì về trước đi. SinB để tôi lo! – Lạnh lùng. Cô ấy lúc nào cũng để công việc chi phối tình cảm gia đình.

Lắc đầu, Jessica nghiêm túc nói - Tôi không bận, hôm nay đều dành hai mẹ con em.

- Jessica Jung SooYeon, nếu có kiếp sau, tôi nhất đinh sẽ trở thành trái tim của cô. Nếu cô làm tôi phát hỏa, tôi liền không đập nữa...

- Em muốn thế nào thì cứ vậy đi. Tôi không có ý kiến.

Không hề vừa tai lời nói của người kia, Tiffany định tiếp tục phản bác thì điện thoại trên bàn ăn rung lên, hiển thị cái tên quen thuộc – Jung YunHo.

Thở dài một cách chán trường, cô vuốt nhẹ lên màn hình, động tác dứt khoát hoàn toàn không vương chút tình. Cô biết như thế là bất công với anh. Trong chuyện này, người sai là cô, chính cô dùng sự lừa dối để tổn thương tình cảm chân thành đó.

Nhưng anh đã không phải là người cô cần, có miễn cưỡng, hạnh phúc cũng không trọn vẹn. Thôi thì lần này cô làm anh đau, đau đến bằng lòng quên đi. Đến lúc dứt tình đoạn nghĩa, anh sẽ có thể tự đi tìm cho mình một cô gái biết cách yêu thương hơn.

Xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, Tiffany bất giác mỉm cười, thì ra người ta nói đúng, tình cảm luôn không công bằng, bởi người thắng là người được yêu nhiều hơn, mà người đó, đôi khi lại không phải là lựa chọn tốt nhất.

Ngồi bên cạnh, SinB thấy mẹ cười, tâm tình liền rất vui vẻ. Con bé huyên thuyên không thôi về chuyện ở lớp, mãi cho khi đồ ăn được dọn lên, mới chịu dừng lại.

Gấp đồ ăn vào chén của con, Tiffany yêu chiều nhìn con gái ăn, lòng ngập tràn mẫu tính, có một dạng xúc động dâng trào, khiến cô muốn bảo bọc và bên cạnh con bé đến suốt đời.

Ăn xong phần mình, SinB phấn khởi đưa ra lời đề nghị:

- Mẹ, con muốn lại đó chơi!

Chỉ tay về phía khu vui chơi mini dành cho trẻ em của nhà hàng, con bé nhảy cẩng lên trong vui sướng. Ánh mắt trẻ con, chính là không thể cưỡng lại.

- Ừm, mẹ sẽ cho con lại đó chơi với bạn, nhưng với điều kiện, con phải ngoan ngoãn, không được đùa nghịch quá trớn, chạy nhảy lung tung và đặc biệt là không rời tầm mắt của mẹ. Đồng ý không? – Đưa ra yêu cầu, Tiffany dù rất yếu lòng, nhưng cũng phải dằn lại để dạy bảo đứa trẻ vốn rất hoạt bát này.

- Dạ - Rất khảng khái. Vừa rời tay mẹ, SinB như chim sổ lòng, nắm vội lấy tay chị nhân viên, đủng đỉnh bước đến chỗ kia.

Đợi con đi, hai người cũng dừng bữa. Ánh mắt người đối diện cùng mình chưa từng giao nhau, chỉ tỏ thái độ nhàn nhã ngồi thưởng thức coffee nghi ngút khói.

- Không thể quay về với nhau sao? – Jessica nói, khi tay đang khoáy tách.

- Cô nói ai? – Vờ như không hiểu, cô hỏi ngược lại cô ấy. Có trời mới biết cô chán ghét câu hỏi này như thế nào.

Đưa lên môi, cẩn thận hớp một ngụm nhỏ, cô ấy để hương vị coffee tan dịu trên đầu lưỡi, không chú ý lắm lời mình sắp cất lên – Bà ấy gọi cho tôi. Nhờ tôi giữ em, đừng để em tiếp tục phiền đến cuộc sống của con trai bà ta.

"Hừ" nhẹ một tiếng, Tiffany vốn đang bắt chéo chân rất thoải mái lại khó chịu bỏ chân xuống. Ánh mắt cũng dần mất đi sự ôn nhu thường thấy khi nghe Jessica nhắc đến người đàn bà độc đoán kia.

- Tôi cùng anh ấy từ lâu đã không còn liên lạc... Bà ấy đáng lẽ phải biết rõ điều này hơn ai hết chứ!

Nhìn cô gái họ Hwang tức giận, Jessica ổn trọng trả lời:

- Bà ấy là mẹ của YunHo, bà ta làm gì cũng có lý do của mình cả.

- Ý cô tôi không phải là mẹ à. Tôi cũng có con. Nhưng tôi không độc đoán như bà ta. Tôi làm gì cũng đều hỏi con bé có thích không.

Lại cười. Jessica không đối đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ "nếu con bé không thích, mà điều đó theo em lại tốt cho con bé, có phải em cũng dùng mọi thủ đoạn để lừa gạt và ép uổn con bé làm theo ý mình không". Nhưng Jessica biết, nếu Tiffany nghe được lời này, nhất định sẽ giết cô.

- Fany à, tôi biết em chịu khổ nhiều rồi. Là tại tôi, tôi hết lần này đến lần khác đánh mất hạnh phúc của em. Từ khi đánh mất em, tôi không mong mình hạnh phúc, chỉ cầu em có được thứ em cần, nên nếu... – Điềm đạm nhìn biểu hiện của Tiffany, Jessica không nhanh không chậm nói lên những điều mà bản thân đã chôn giấu từ rất lâu – ...em thực lòng rất yêu anh ấy, tôi có thể giúp em.

- Jessica! Tôi không cầu hạnh phúc, tôi chỉ xin cô đừng dùng những suy nghĩ một phía áp đặt lên tôi. Tôi từ lâu đã không còn là một Hwang MiYoung ngây thơ, luôn cần được Jung SooYeon che chở. Chúng ta đều khác xưa rồi. – Lớn giọng. Tiffany không biết vì sao bản thân lại nổi giận. Chỉ là cô thấy Jessica như đang dùng những lời lẽ chán ghét kia tổn thương mình, dù rằng rõ ràng là cô ấy chỉ muốn tốt cho cô.

- ... - Đau đớn. Tim Jessica như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

Có lẽ lời nói tàn nhẫn nhất thế gian, vốn không phải tôi xin lỗi, cũng chẳng phải tôi hận cô... mà là, chúng ta đã chẳng thể quay lại nữa.

Chẳng qua chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng cũng đủ khiến hai người một thời thân mật, đời này kiếp này xa cách nghìn trùng. Những người chưa từng trải qua cảm giác đó, vĩnh viễn sẽ đều không hiểu được, đau thấu tận tim là như thế nào.

- Thật ra Fany à, tôi không có ý định tổn thương em nhiều như vậy, nên em cũng không cần phải lạnh lùng với tôi như thế...

- Đây là điều mà tôi muốn làm cho cô đấy Jung SooYeon. Tôi muốn dùng sự lạnh lùng giết chết lý trí của cô, rồi từng ngày từng ngày tàn nhẫn công phá con tim kia, để cô hiểu, tôi đã từng bị cô dày vò ra sao.

Dùng ánh mắt chán ghét và khinh bỉ nhất dành cho Jessica, Tiffany từng yêu cô ấy nhiều bao nhiêu, giờ lại càng hận bấy nhiêu.

Những năm tháng cô vất vả trăm bề, vừa sinh con lại vừa kiếm tiền, thì cô ấy ở nước ngoài ân ân ái ái cùng người phụ nữ khác, mãi đến chán chơi mê mỏi, mới quay về.

Cô tuy rất yêu Jessica, nhưng cô ấy không thể cứ ra đi bấy cứ lúc nào rồi lại trở về khi cô ấy muốn được. Tổn thương hết lần này đến lần khác khiến cô không cách nào tiếp tục hy vọng và bao dung. Cô đau đủ rồi, cô muốn sống tốt hơn, ít ra không phải vì bản thân cũng vì con của hai người họ. Nó xứng đáng được vui vẻ hơn là phải gánh chịu những trận cãi nhau.

- Xin lỗi, để em phải khổ sở rồi.

- ...

Cúi thấp đầu, Jessica không muốn đối diện với sự thật này, nên đứng dậy tránh đi. Cô kiếm SinB, bế con bé vào lòng, điềm tĩnh khắc sâu nụ cười ngây ngô của con gái. Con bé giống cô như đúc, từ ánh mắt cho đến tướng đi. Mỗi lần nhìn con thật kỹ như thế này, cô đều tự hỏi, phải yêu đối phương bao nhiêu thì mới đủ thương nhớ để sinh ra một đứa bé kháu khỉnh và y như bản sao thế này.

- SinB, mẹ yêu con~ - Hôn lên trán con bé, mọi khuất mắc trong lòng đều phai mờ. Đúng vậy, con gái là lá bùa miễn tử của cô. Chỉ cần SinB còn gọi cô là mẹ, thì dù Tiffany có chối bỏ thế nào, cô cùng cô ấy vẫn còn quan hệ. Nghĩ đến đó thôi, Jessica đã cười đến thật ngu ngốc.

- Mẹ Jung, con cũng yêu mẹ...

Ngoan ngoãn trong vòng tay cô, SinB là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Con bé từ nhỏ đã không hay quấy phá, mọi chuyện đều nghe theo thu xếp của Tiffany. Kiên cường và ngăn nắp như cô ấy vậy.

Xoa đầu SinB, Jessica cõng con trên vai, chạy quanh một đài phun nước, vui vẻ cười đùa.

"Con gái ngoan, đợi con lớn, con sẽ hiểu, đôi khi buông xuống một người mình yêu rất lâu, không phải là không yêu nữa, mà là không có kết quả."

...

Sau ngày hôm đó, Jessica phải đi công tác ở Nhật hai tuần. Lúc hoàn thành buổi đấu thầu, từ Tokyo đáp chuyến bay cuối ngày về Seoul, cô ấy đến công ty và được thư ký thông báo, có Jung YunHo đến tìm.

Tròng mắt đỏ ngầu, gân máu đều nổi lên, Jessica phất tay, giọng khàn đặc – Mời anh ta vào! – Thời gian này sức khỏe của cô không như trước, chuyến công tác hai tuần như rút cạn mọi sinh lực.

Đẩy cửa bước vào, YunHo lịch sự gật đầu chào hỏi – Chào cô, Jung tổng!

Đưa tay, ý mời anh ngồi, Jessica không kiên nhẫn, vào thẳng vấn đề:

- Anh bận rộn như vậy. Chắc hẳn hôm nay tới kiếm tôi, là vì một chuyện rất quan trọng?

- Cô rất thẳng thắn. - Gật đầu đầy khâm phục, YunHo nói tiếp – Tôi muốn nói chuyện với cô về Fany.

- Có gì với cô ấy sao? – Không ngoài dự đoán, giữa hai người họ ngoài Tiffany không có bất kỳ sự liên kết nào.

Lắc đầu, YunHo biết Jessica không phải là nguyên nhân chính khiến tình cảm giữa anh và Tiffany rạn nứt. Vấn đề kia, vốn là do anh và ở anh. Nhưng nếu bắt anh buông tay cô, để cô quay lại với cuộc sống không hạnh phúc của trước kia, đơn độc và lạnh lẽo, anh thật tâm không đành lòng.

- Jessica, tôi ước gì tôi cũng "vô tư" được như cô, thiếu người này sẽ nhanh chóng tìm được người khác thay thế, chẳng biết đau khổ buồn bã là gì... – Lạnh nhạt. Yunho không nghĩ mình sẽ quên đi được những gì mà Jessica đã làm với Tiffany và khiến cô ấy đau khổ đến mức hiện tại chỉ gặp một chút trở ngại liền dễ dàng buông bỏ.

Không hề tức giận hay cáu gắt, Jessica điềm nhiên nhìn YunHo. Cô ngày xưa rất hay cùng Tiffany cãi nhau, sau đó vì tức giận mà rời đi, bỏ mặc cô ấy ở lại, từ từ gặm nhấm nỗi đau.

Với cô mà nói, tức giận không giải quyết được gì, chỉ khiến khoảng cách giữa hai người vốn có quan hệ rất tốt càng xa cách. Ai cũng có ngày xưa, cũng có những điều tiếc nuối, những điều mà đáng lẽ mình có thể làm khác đi, khiến nó tốt hơn nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đả thương người khác.

Con người ích kỷ là vậy, luôn để tâm đến nỗi đau của mình, mà thờ ơ với nỗi đau của người khác. Cô tuy không thay đổi được quá khứ, nhưng cô sẽ không dễ dàng nổi giận với người khác nữa. Cô nhất định sẽ không vì nó mà bỏ lại Tiffany, sẽ không bao giờ.

- Jessica này, tôi không cố ý nhắc lại quá khứ. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi đã từng chờ một người, chờ rất lâu. Cuối cùng cũng chờ được người ấy. Cuối cùng cũng nghe được người ấy nói: "Đừng thích em"

- Cô ấy nói vậy, không có nghĩa là không yêu anh.

- Cô ấy yêu tôi thì đã sao. Tình yêu mà không có sự chân thành và can đảm, vốn chẳng có kết quả tốt.

Cười mặn đắng, Yunho như người vô hồn, ánh mắt kiên định của người đàn ông dần thay thế bằng sự mất mác và thương tổn. Trong mối quan hệ này, anh đã vì tình yêu của mình mà cố gắng nhiều rồi. Điều còn lại chỉ là phụ thuộc vào duyên trời thôi.

- Vậy anh định làm gì tiếp theo? Sống một cuộc đời của người thừa kế gia nghiệp, kết hôn sinh con với người phụ nữ mà mình không yêu thương, hay là trốn đi đâu đó, đợi sóng gió qua đi, mới quay về... - Jessica nói, nhưng lại là không biết nói với mình hay với YunHo.

- Tôi không biết. Dù sao Tiffany cũng không bên cạnh. Tôi ở đâu, cùng ai thì cũng như nhau thôi. Nếu không có cô ấy, tôi cũng chỉ là cái xác không hồn, vốn dĩ không hạnh phúc...

YunHo với ánh mắt nhìn xa xăm, lặng lẽ rời đi sau câu nói. Hôm nay anh tới gặp Jessica, không phải để nói với cô ấy, anh đã hy sinh như thế nào, mà chỉ là muốn nhắc nhở, thứ cô ấy đang có, không phải là chỉ là quá khứ của Tiffany, mà còn là tương lại của họ, của hai người họ.

Đợi người kia rời đi, Jessica mới thả lỏng cơ thể, dồn hết trọng lượng vào lưng ghế. Chỉ đêm nay thôi, thay vì nghĩ cho người khác, cô sẽ hỏi lòng mình có ổn không.

Ai cũng như ai, khi đối diện với một tình yêu quá lớn, người ta thường quên đi mất mình cũng cần phải cố gắng đáp trả. Một năm sau khi đường ai nấy đi, Jessica cũng từng rất hối hận, bay về Hàn Quốc để thăm hai mẹ con Tiffany, nhưng kết quả thì sao...

Đứng trước cửa nhà, cô định dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa thì thấy Tiffany đang phơi đồ cho SinB ở sân sau. Nhìn cô ấy như thế quật cường, cô càng cảm thấy bản thân quá mức dơ bẩn, tồi tệ.

Cô rất muốn chạy nhanh về phía đó, ôm chầm lấy cô ấy và thì thầm những lời yêu thương, nhưng cuộc đời không phải cô muốn là được, cuộc gọi của thư ký làm cô phải hủy bỏ mọi ý định, tức tốc ra sân bay.

Cứ thế đến hẳn 1 năm sau, cô mới có dịp quay lại nơi được gọi là nhà đó.

Lúc này, Tiffany đã có người đàn ông khác, ánh mắt dành cho cô cũng thay dần bằng sự chán nản, mất đi mọi yêu thương.

Nếu ai đó hỏi cô có đau lòng không? Cô sẽ chẳng biết phải trả lời sao, chỉ có thể nói, sự đổ vỡ này là do tự tay cô chuốc lấy, cô không có quyền kêu ca.

Chuyến bay trở về lần đó, báo cô biết rằng người cô yêu đã thương một người khác. Cô với cô ấy ngoài trừ đứa con ra, bất kỳ quan hệ nào cũng đều không có.

Nghe có vẻ đau thương mà cô nhận lấy quá lớn, nhưng nếu người ta biết được, đó cũng là lần đầu tiên trong những năm qua, cô bế SinB, đón con bé vào lòng với trọn vẹn sự cưng chiều, thì mọi thứ đều là xứng đáng.

Nhìn lại dáng vẻ vụng về và lúng túng của mình, Jessica rất biết ơn Tiffany vì đã hi sinh quá nhiều. Cô là người nợ cô ấy, nên dẫu có chiếm được cả thế giới, bản thân cô cũng không nghĩ mình có khả năng trả đủ ân tình này.

Cũng chính quãng thời gian khó khăn này, cô mới nhận ra, mình không thể làm kẻ phản diện mãi được, cô cần sửa sai, dù rằng đã biết trước, bản thân sẽ không được cô ấy tha thứ.

Do đó về sau, để tránh quá khứ lặp lại một lần nữa, Jessica tự nguyện lùi về sau một bước, nhường đường Tiffany tìm được thứ hạnh phúc mà cô ấy mong muốn. Nhưng là cuối cùng, quyết định của cô vẫn không đúng. Tiffany bên cạnh người khác vốn chẳng hạnh phúc. Cô ấy cần bình yên hơn là day dưa với một mối tình nữa.

Dứt khỏi những bộn bề, nước mắt không hẹn mà đầm đìa trên gò má, Jessica ưu tư đưa tay gạt đi, trầm tĩnh chìm vào màn đêm.

Nhắm mắt dưỡng thần vài giây, rồi lấy điện thoại từ túi xách ra, cô quen tay, nhấn dãy số quen thuộc, đầu dây liền vang lên một hồi chuông dài, mãi đến khi có giọng nói cất lên:

- Có gì sao? – Là cô ấy.

Tiffany tuy không lưu số Jessica, nhưng lại thuộc nằm lòng những con số này.

- Em và con khỏe chứ? – Đứng dậy và di chuyển đến ban công, ánh mắt sắc lạnh ẩn chứa sự chua xót.

Im lặng hồi lâu, Tiffany định sẽ lại trách mắng Jessica, nhưng rồi nghe thấy giọng cô ấy không ổn liền ôn nhu đáp – Khỏe. Con bé vừa ngủ. Cô...

- Hử?

- Cô, cô có muốn lại đây một lát không? – Ngại ngùng, Tiffany không nghĩ mình có thể nói được những lời này, ngay lập tức liền bào chữa – Thật ra thì... ừm, con bé rất nhớ cô!

- Vậy sao? – Thoáng thất vọng, Jessica không ngại liền thể hiện khía cạnh đó ra – Tôi thì lại tưởng, em cũng nhớ tôi...

Vờ không hay biết ý tứ của cô ấy, Tiffany vẫn như thuở mới yêu, vòng vo trách mắng:

- Hừ, đầu óc cô cũng phong phú thật.

Điềm nhiên cười, cố lấy hết mọi sự bình tĩnh, Jessica kiên nhẫn bộc bạch – Em biết không, tôi vô cùng ghen tị với những người sống cùng thành phố với em, có thể gặp em thoáng qua trên phố, có thể cùng em đi trên một con đường, có thể cùng ngắm nhìn những cảnh sắc giống em. Họ thậm chí có thể vô tình va vào em giữa đám đông chật chội, nói một câu "xin lỗi" rồi được em đáp lại diu dàng "không sao đâu". Họ may mắn đến như vậy, còn tôi chỉ biết im lặng nói trong lòng "tôi rất nhớ em"...

Đầu dây bên kia, Tiffany đã bắt đầu nức nở. Cô biết Jessica còn yêu mình và cô cũng vậy. Nhưng hiện tại mối quan hệ giữa họ chỉ có tình yêu thôi là không đủ. Họ quay về bên nhau vào lúc này, e là về sau lại đau thêm, nên cô buộc phải tàn nhẫn.

- Đừng níu kéo nữa Jessica. Giới hạn cuối cùng của tôi dành cho cô chỉ còn nhiêu đó thôi. Quay lại với nhau là điều không thể nữa rồi... - Lời nói ra không mấy nặng nề, nhưng nước mắt đã nghẹn ngào ở cổ họng.

- Đừng khóc. Khi tôi biết em khóc vì tôi, tôi càng không thể tha thứ cho mình. Nếu em đã muốn vậy, thì chúng ta sẽ làm bạn. Chúng ta không cần yêu nhau cũng được, chỉ xin em đừng khóc.

- Jessica, tôi hận cô...

Gào thét thảm thiết hơn, Jessica thà Tiffany giống như bây giờ, lớn tiếng chửi mắng, nức nở chứ không mong cô ấy cài gì cũng giữ trong lòng, tự mình đau đớn.

Khóc cứ khóc, hận cứ hận... miễn lòng cô ấy nhẹ nhõm, thì sao mà không được.

Đợi rất lâu. Đợi mãi đến khi đầu dây bên kia truyền tới nhịp thở đều đặn của Tiffany, Jessica mới an lòng. Cô rất muốn ở cạnh cô ấy để dỗ dành và cưng chiều, nhưng sau tất cả, cô như không còn đủ can đảm để làm điều đó. Cô giờ chỉ còn có thể qua chiếc điện thoại kia, nói những lời vô nghĩa.

- MiYoung à, tôi sẽ không làm gì cả. Tôi vẫn sẽ ở yên một chỗ này, không tiến, không lùi. Nhìn em, ủng hộ em và hi vọng em luôn vui vẻ sống tốt.

- ...

Đêm đen, khoảng khắc mà nỗi buồn của người trưởng thành như lan rộng hơn. Tiffany vờ mình đã ngủ, nhưng vẫn nghe vang vọng bên tai, tiếng nói đau lòng của đối phương. Cô sẽ không nói đâu, nhưng lòng cô đã tỏ.

Giai đoạn của sự trưởng thành là nhận thấy được một chân lý sống:"Đừng biến trái tim mình thành một con đường, để ai cũng có thể đi qua. Mà hãy biến nó thành một bầu trời, nơi mà tất cả mọi người đều mơ ước tới."

---

Mùa đông, nửa năm sau.

*Tại quán coffee*

Mọi thứ vẫn như vậy, nắng vẫn chói chang, mây hững hờ trôi, sóng gợn từng cơn đập vào bờ yên ả, dòng người vẫn hối hả ngược xuôi, ấy vậy mà chỉ có người ngồi đối diện Tiffany là thay đổi.

Dịu dàng nhìn anh chàng điển trai trước mắt, Tiffany uống coffee không bỏ viên đường nào cũng cảm thấy rất ngọt. Dennis Oh à, anh không cần phóng điện với người phụ nữ nhẹ dạ như cô đâu.

Bị cô nhìn đến lúng túng, Dennis bật cười, anh cũng chưa hẳn là đối tượng hẹn hò của cô, nên cô không cần cười ôn nhu với anh như vậy.

- Fany, em có ghét anh không? – Dennis nói. Ánh mắt ngụ ý đang dò xét và chờ đợi.

Cô lắc đầu.

- Vậy chúng ta hẹn hò đi! – Rất kiên định.

- Anh có hứng thú với em? - Dennis gật đầu – Ngay cả khi em đã có một đứa con?

- Ừm, nếu em cho phép, anh có thể làm một người cha tốt.

- Vậy... để em suy nghĩ đã...

- Ừm!

Nói chuyện xong, Dennis Oh đưa cô đi ăn và chở cô về. Lúc đứng ở dưới nhà, anh ấy cũng có ý định vào thăm SinB, nhưng cô nhất quyết cự tuyệt. Cô không biết tại sao lại hành động như vậy, nhưng có gì đó rất bất thường khi cô tự nhiên lại sợ Jessica đau lòng.

Mở cửa vào nhà, Tiffany cởi giày xếp lên kệ, đi thẳng vào phòng khách, bế SinB lên. Chơi đùa với con gái thêm một chút, rồi vào bếp kiếm Jessica, người đang bận bịu chuẩn bị bữa tối.

- Em có muốn ăn thêm chút gì đó không? – Jessica nói, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào nồi canh. Cô biết Tiffany hôm nay ra ngoài coi mắt hẳn là đã ăn tối, nên cũng không có ý định mời cô ấy thưởng thích bữa tối của mình.

Lắc đầu, Tiffany ngồi xuống ghế, gọt táo ăn.

- Lần này hợp không?

- Anh ấy rất ổn. Vừa đẹp trai, gia thế tốt lại có vẻ thương con nít.

Tư dưng dừng mọi hành động, Jessica quay sáng tắt bếp, nghiêm túc nhìn Tiffany.

- Nếu... thấy tốt, thì tiến tới đi. Cũng không còn nhỏ...

- Ừm – Tiffany điềm nhiên cười. Chọn hay không, đều phải nhìn thời gian mới biết. Cô tuy tuổi đã có, nhưng chuyện gì cũng phải cẩn trọng, nhất là tình cảm. Không phải nói có là có được.

- Nhưng đừng nặng lòng quá... - Họ Jung kia do dự hồi lâu cũng lên tiếng nhắc nhở.

- Nặng lòng cái gì?

- Tình cảm của em ấy. Em đừng dồn hết tình cảm, phải giữ lại một ít!

Phì cười, Tiffany đứng dậy, vỗ nhẹ vai Jessica, đút cô ấy ăn miếng táo mình vừa gọt. Mối quan hệ giữa hai người họ thời gian qua đều vậy.

Tiffany không cần phải phiền Jessica đến đón đi dạo phố, cũng chẳng phiền cô ấy phải chở cô đi đi về về từ cơ quan đến nhà. Tiffany cô có thể tự mình dàn xếp: hoặc là tự đi, hoặc là nhờ vả một anh chàng nào đó vừa quen, đi đến những nơi mình yêu thích.

Và là vì như vậy, nên giữa họ cuối cùng cũng không còn cãi nhau, cuối cùng cũng có thể xem nhau là bạn.

Ăn tối xong, Jessica dỗ SinB ngủ. Đợi con bé yên giấc hẳn, cô ra ngoài kiếm Tiffany, thì thấy cô ấy đang ngồi chú tâm vào TV, coi một phim tình cảm xướt mướt. Lại ngồi cạnh, mắt vừa đảo qua màn hình lại dời về cô gái họ Hwang, Jessica không nghĩ từng tuổi này, cô ấy còn khóc vì coi một bộ phim.

"Tuổi thanh xuân tôi giành hết cho cậu, thế mà ngu si đến mức một cử chỉ đơn giản của tôi cậu cũng chẳng biết! Tôi ghét cậu! Cậu vì sao lại vô tình như vậy? ì sao lại làm tôi ướt gối lúc hoàng hôn buông xuống thế? Như vậy trong lòng cậu cư nhiên lại rất hả hê sao? Tôi không muốn mất cậu, lại không thể giữ cậu bên mình, khóc cũng chẳng làm được cái gì dù tôi biết như vậy..."

TV truyền tới âm thành gào khóc thảm thiết của nữ chính khi hay tin nam chính sắp kết hôn. Đó hẳn là một tình tiết cẩu huyết,day dứt tim người xem. Nhưng với Jessica, cô càng nghe cô ta trách mắng, lại càng thấy nhẹ nhỏm. Ít ra cô ta còn có thể đứng trước mặt người mình yêu bộc bạch tâm tư. Cò cô thì sao? Cô phải làm sao để Tiffany hiểu, mình có bao nhiêu bất đắt dĩ khi cô ấy đi xem mắt.

Thở dài một lượt, Jessica rút khăn giấy dúi vào tay Tiffany, điềm nhiên an ủi.

- Không cần bi thương đâu, chỉ là phim thôi.

- ...

Càng được người kia quan tâm, lòng Tiffany càng thêm day dứt, nước mắt vì đau lòng mà tuôn rơi nhiều hơn. Biết cô ấy sẽ không ngừng khóc, Jessica nhích người lại gần hơn, để cô ấy tựa vào lòng mình, xướt mướt hồi lâu .

Cũng đã nhiều năm rồi, cô không còn thấy người mình yêu tỏ ra yếu đuối trước mặt mình nữa. Trước đây mỗi lần khóc, cũng là đóng cửa phòng, tự kể lể than thở một mình, không cho ai dỗ dành, nên nỗi đau này lại chồng chất lên nỗi đau kia, đến cuối cùng là vỡ òa như một đứa trẻ.

Bỗng nhiên ngừng khóc, Tiffany níu chặt lấy vai áo Jessica, ngước nhìn cô ấy bằng đôi mắt còn ươn ướt.

- Jessica...

- Huh? – Jessica không nhìn, chỉ lẳng lặng vuốt tóc Tiffany.

- Mình bình yên đi, ngoài kia bão giông đủ rồi.

Như không tin vào tai mình, Jessica hơi đẩy vai Tiffany ra, ngơ ngác nhìn. Thấy cô ấy bất ngờ, Tiffany nói tiếp.

- Từ nay cho đến già, mình đừng yêu ai nữa. Tôi không đi xem mắt, cô cũng đừng nuôi dưỡng người phụ nữ bên ngoài. Chúng ta mỗi ngày đều cùng nhau trải qua, an nhiên nhìn SinB trưởng thành, rồi đợi đến một lúc nào đó, dắt tay nhau rời xa thế giới này...

Nghe Tiffany nói, Jessica không cầm được nước mắt. Có lẽ đây là lựa chọn duy nhất khiến cả hai thôi thêm dày vò nhau.

- Ừm

Thu Tiffany vào lòng, Jessica để cô ấy tựa vào nơi mình cảm thấy có thể bảo bọc cả cuộc đời. Qua nhiều năm đau khổ, cô ấy còn có thể đồng ý để cô bên cạnh, đã là điều may mắn nhất rồi.

Khép đôi mắt lại

Không nghe gì nữa

Có lẽ vẫn có thể vãn hồi, nhưng khó tránh khỏi áy náy

Những lỗi lầm của tôi, đã hết cỡ để bao biện

Chẳng có gì bất ngờ

Đừng giống như một kẻ vô lại thế nữa

Khép đôi mắt lại

Chẳng ai lắng nghe

Em ra đi vô cùng lặng lẽ

Khi tôi phạm sai lầm, em cũng từng nhăc nhở

Đến giờ mới tỉnh táo, đã chẳng còn ai đáp lại

Tình yêu phải trải qua vài lần mới có thể thấu hiểu

Không cần phải rát cổ bỏng họng để chứng minh mình trong sạch

Rượu say rồi vẫn tỉnh táo, tôi cũng đâu phải quá phụ bạc,

tê liệt đên mức em cũng chẳng muốn lắng nghe

Tôi không muốn một lần lại thêm một lần phụ sự tin tưởng của em

Hoặc là bị so sánh như một kẻ ti tiện chẳng biết khống chế chính mình

Thế giới này quá hỗn loạn, xung quanh toàn là giả dối

Kẻ không kiên định như tôi đây làm sao biểu đạt

Làm sao về nhà?

Tôi thừa nhận thế giới đối với tôi có chút dụ hoặc

Cũng không nên giống như một đứa trẻ đáng trong thời kỳ phản nghịch ham chơi như vậy

Tôi tiếp nhận sự trừng phạt, chỉ có thể nói buông tay

Đánh mất tư cách thì lấy gì níu giữ em

Những ngày chia xa em có còn HẬN tôi không?

Người thật lòng khuyên bảo kẻ hối hận lại chẳng chịu nghe

Tôi không có tư cách nói gì, chỉ muốn cầu xin em một điều

Em có thể nào tìm thêm một lý do

Đợi tôi về nhà...

END Fic

Viết một Chap đúng 1 tháng. (~^~)

Fic này chỉ là một phút nảy lên ý tưởng khi nghe bài "Đợi anh về nhà" của Tiết Chí Khiêm. Có dở hay tào lao thì xin mọi người bỏ qua cho ạ.

Cuối cùng là cảm ơn mọi người đã theo dõi Fic.

Xie Xie :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro