Tàn Nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc Kỹ Mô Tả Nha ~

______________

Sẽ ra sao khi họ sinh ra đã được đặt sẵn là kiếp này sống 1 cuộc sống bất hạnh? .

Cậu-Park Jimin. 1 cậu bé rất đáng yêu , tốt bụng và lễ phép. Cậu rất được lòng người khác lắm đấy. Ai ai cũng thương cậu hết. Mà cũng đúng thôi. Ai mà không thương 1 cậu bé khi chỉ mới 15 tuổi đã vừa đi học vừa đi làm chứ.

Gia cảnh của cậu phải gọi rất là đáng thương. Cha mất sớm. Mẹ thì bệnh nằm ở nhà. Không đi đâu được cả. Cậu phải tự thân mình đi làm thuê làm mướn cho người ta. Sáng đi học, tối thì đi làm đến khuya mới về.

Ở nhà đã mệt nhọc thế rồi mà cả đến trường cậu cũng chẳng yên. Ngày nào cũng bị con nhà tiểu thư, thiếu gia kiếm chuyện và sỉ nhục cậu. Họ luôn luôn lôi cậu ra mà xem thường rồi phỉ báng lên con người nhỏ bé kia.

Chịu đứng rất nhiều uất ức do bọn con người cậy gia đình kia ban phước cho cậu. Đã phỉ báng vẫn chưa đủ mà họ còn chế giễu  lên cậu.

Nói cậu không có ba, 1 đứa mồ côi ba. Ôi những cái lời ấy đã gần như hại đi 1 thiên thần đang sinh sôi nảy nở. Họ đâu biết được! .

Hôm nay như mọi lần cậu vẫn thức sớm và chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ cho mẹ. Sau đó cậu bước tới gần giường người mẹ đang yếu dần, xanh xao và hốc hác dần đi do cơn bệnh hoành hành.

- Mẹ ơi. Minie đi học nha, mẹ ở nhà nhớ ăn cháo mà Minie nấu nha mẹ, rồi phải uống thuốc nữa. Con sẽ cố về sớm với mẹ nha~.

Người mẹ gần như xúc động đến rơi nước mắt nhưng mà bà kiềm lại rồi nói lại với đứa con hiếu thảo kia.

- Con trai ngoan của mẹ, khổ cho con rồi.

Cậu lắc đầu rồi nắm lấy bàn tay nhăn nheo đã quần quật làm việc suốt mấy năm qua.

- Không có đâu mẹ. Đây là cái hiếu mà Minie trả lại cho mẹ. Với lại, miễn người đó là mẹ thì Minie khổ bao nhiêu cũng được hết.

Chẳng kiềm được nước mắt với lời nói của đứa con trai ngốc kia. Bà bật khóc ôm lấy cậu.

- Con trai ngốc. Mẹ xin lỗi vì đã để con phải khổ ngay độ tuổi này rồi. Minie ngoan của mẹ à, con phải hứa với mẹ là sống thật tốt khi không có mẹ bên cạnh nghe chưa.

- Mẹ đừng nói như vậy. Minie sẽ không chịu nổi đâu. Mẹ cứ yên tâm, Minie sẽ cố tìm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ôi! Cậu thật là ngốc nhưng cũng thật đáng thương. Tại sao ông trời luôn cho những con người này 1 cuộc sống bất hạnh chứ. 1 người luôn phấn đấu vì tất cả nhưng kết quả thì nhận lại được gì? 1 sự đau khổ không kết thúc? .

Sau khi cậu khuyên nhủ mẹ cậu vài điều thì cậu xách cặp mà đi học. Đi trên con đường sạch sẽ không 1 cái rác nào rơi vãi quanh đó cùng với chiếc giày gần hư đến nơi.

Chiếc áo trắng cũng dần chuyển màu. Cái balo gần hư luôn cả rồi. Đưa đôi mắt u sầu nhìn xung quanh. Những người bạn bè đồng trang lữa với cậu đang khoác lên mình những bộ đồng phục trắng tinh, những chiếc balo mới mẻ, những đôi giày đầy màu sắc xinh đẹp.

Cậu cố nén lại những hỗn độn của cảm xúc mà nhấc chân đến trường.

Trường cậu hiện đang học là 1 ngôi trường đại học không mấy nổi tiếng nên tiền học phí ở đây đủ để cậu chi trả nhưng trong đây vẫn có rất nhiều thành phần cá biệt và thành phần " tự cao " .

Cậu bước đến cái lớp quen thuộc hằng ngày của mình. Vừa bước chân vào lớp thì " bụp "!. 1 thau bột trắng đổ ập vào người cậu. Trong lớp bắt đầu có tiếng cười khoái chí của bọn bày ra cái trò quá ác kia.

Chẳng 1 ai đến giúp mà họ càng lên tiếng châm thêm lời vào.

- Nhìn xem cái thằng mồ côi cha dính bẫy kìa haha.

- Nhìn nó đúng dơ bẩn thật đấy.

- Này! Bọn mày nói vậy không sợ nó buồn à?

- Mày có bị điên không? Sự việc đúng là vậy mà hahah.

Những tiếng cười, tiếng nói phỉ báng cứ nhắm vào con người nhỏ bé đang đứng chôn chân ở đây. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đáng yêu kia. Cậu liền bỏ đi mà chạy vào nhà vệ sinh.

Cậu chui vào 1 góc mà nức nở ở đấy. Bây giờ trong phòng vệ sinh nam kia cứ vang vọng tiếng nấc của con người nhỏ bé kia.

Lòng người thật đáng sợ mà. Họ xem danh dự và nhân phẩm của người khác là thứ không đáng để tâm à?.

Cậu đang khóc thì bỗng có 1 cái bóng xuất hiện. Ngước đôi mắt đang ngấn nước và sưng húp lên mà nhìn thì thấy 1 người con trai nhìn cậu.

Người đó đi lại mà lấy khăn lau đi nước mắt và 1 vài vệt bột trên mặt cậu. Nhìn thật giống họ đang lãng mạn cùng nhau nhưng mà ai ngờ được là...cậu con trai ấy lại đang trêu đùa cậu.

Hắn bắt đầu lau mạnh hơn vào mặt cậu. Cậu vùng vẫy thoát ra. Hắn nói.

- 1 kẻ bần hèn lại muốn leo cao à? Tụi bây xem cái biểu hiện của nó lúc nãy đi, nhìn như là nó gặp được người trong mộng đấy hahah.

Đủ chưa? Đã đủ chưa vậy? Sao cứ đem cậu ra làm trò đùa vậy. Có ác quá không hả! Bộ đem cậu ra làm trò là các người giàu hơn hả?. Đúng là 1 lũ tiện nhân!!.

_______

Vậy đấy, những ngày tháng cứ trôi qua vậy đấy, cứ trôi 1 cách vô tình và 1 cách nhẫn tâm.

Thời gian cứ đi qua thì nó sẽ lấy đi 1 thứ gì đó. Và cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Cái ngày mà cậu vừa lên năm 3 thì mẹ cậu bệnh càng trở nặng và qua đời.

Vậy là...người mà cậu thương nhất cũng rời cậu mà đi.

Đứng trước ngôi mộ của mẹ mà cậu cứ đứng ngẩn ra đó. Đau lắm , trái tim cậu đau lắm. Quỳ xuống bên ngôi mộ mà áp chiếc má hốc hác vào phần đất vừa mới khô kia.

Lại 1 lần nữa mà nước mắt cậu rơi. Những giọt nước mắt rơi xuống và làm ướt đi 1 mảng đất ở đấy. Cậu nức nở...

- Mẹ...hức...sao mẹ lại bỏ Minie mà ...hức đi vậy hả?...Minie..hức...hức...nhớ mẹ.

_________[ Hồi ức ]

Ngay ngày cậu vừa đi học về thì đã thấy mẹ cậu nằm trên chiếc giường với khuôn mặt trắng bệch. Tay chân cứng đờ cả lên. Cậu như không tin vào mắt mình mà run rẩy đi lại bên cạnh người mẹ đáng kính kia.

- Mẹ...mẹ...

Ôm lấy mẹ mình mà lây. Cậu không tin đây là sự thật. Cậu không tin!.

Mắt cậu lia tới cái bàn bên cạnh giường thì thấy 1 tờ giấy. Cậu cố kiềm nén nước mắt mà cầm lên.

Nội dung bức thư

- Con trai yêu dấu của mẹ à. Mẹ xin lỗi vì không lo tốt cho con. Mẹ đã cố viết ra những dòng này để gửi lại cho con. Con à! Hứa với mẹ phải sống thật tốt. Phải thật ngoan ngoãn và lễ phép với người xung quanh nghe chưa con! Mẹ ở trên cao cùng với ba con sẽ phù hộ cho con. Con trai ngốc hãy sống thật tốt nha. Mẹ yêu con.

Đủ rồi! Cậu chịu đựng quá đủ rồi. Cậu òa khóc lên như 1 đứa trẻ. Vừa khóc vừa hét. Cậu ngẩng mặt lên trời mà khóc như thể muốn nói " Sao lại đối xử với tôi như này "!.

Sau đó cậu làm đám cho mẹ mình. Cũng mấy ngày sau cậu cũng tạm nghỉ học vài ngày.

End

Hãy đón chờ phần 2 để biết thêm về cuộc đời bất hạnh này đi đến đâu nha^^.

Cho mình 1 like và 1 cmt nha~💞💐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro