Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh và cậu yêu nhau đã được bốn năm. Lần đầu tiên anh và cậu gặp nhau là vào một ngày trời đổ cơn mưa buồn, cậu cho anh đứng chung dù chờ đợi chiếc xe buýt màu nắng mang số 26.

Lời đầu tiên anh nói với cậu là anh thích chiếc ô màu cầu vồng của cậu. Cậu chỉ mỉm cười

"Chào bạn, mình làm quen nha. Mình tên Sehun, Oh Sehun " - Anh nói và giơ tay ra trước mặt cậu

"Chào bạn, mình là Luhan, Xi Luhan " - Cậu mỉm cười đón lấy cái bắt tay của anh

"Cậu không phải người Hàn Quốc ? "

"Ừ "

"Wowwww... Tiếng Hàn của cậu tốt thật đấy. Nếu đoán không lầm thì cậu là người Trung Quốc ? "

"Ừ..."

...

Trong ấn tượng của cậu, anh là một người con trai tuấn tú, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, nam tính,quai hàm sắc sảo... và nói nhiều ! Anh hỏi, anh nói, anh cười, cậu chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Anh biết mình khá trơ trẽn, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên gặp cậu, anh chỉ biết cảm thán : "Người gì mà đẹp thế !" Anh thực sự bị cuốn hút bởi vẻ đẹp trong sáng thuần khiết cùng đôi mắt màu cà phê sâu thẳm dịu dàng.

Trời mưa rất to, chỉ có anh và cậu cùng đứng chung một chiếc ô màu cầu vồng chờ xe buýt. Mãi một lúc lâu sau, xe buýt đến, anh cùng cậu lên xe. Theo thói quen, cậu đi xuống hàng ghế cuối ngồi, anh cũng mặt dày chạy theo cậu bắt chuyện, nhưng lần này, cậu chỉ tựa đầu ra cửa sổ ngắm mưa rơi.

Đường về nhà của anh và cậu gần nhau, ngay lúc cậu xuống xe, anh lại thấy có chút gì đó hơi nuối tiếc, ngồi ngẩn ngơ nhìn cái bóng nhỏ nhắn chạy nhanh dưới cơn mưa

Một tuần sau, anh đón xe buýt đi học, nhưng vì mới chuyển đến đây nên anh hơi lạ lẫm với đường xá nên không bắt được chiếc xe buýt số 17 mà phải đợi một lúc để bắt chiếc xe buýt số 26.Hôm nay không hiểu sao cậu lại dậy trễ hơn thường ngày, nên cũng đành phải lên chiếc xe buýt số 26 để đến trường. Lúc anh lên xe, chỗ ngồi đã hết sạch, nhưng thật may khi anh thất ở hàng ghế cuối cùng còn trống mội chỗ. Anh đi thật nhanh xuống đó, ngồi xuống và bỗng thấy tim mình đập thật nhanh khi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Anh quay sang bên cạnh, môi bất giác vẽ lên một đường cong hoàn hảo... là Luhan, người ngồi cạnh anh là Luhan, câu đang ngòi tựa đầu vào cửa ngắm khung cảnh bên ngoài. Dù chỉ mới gặp một lần, nhưng mùi hương của cậu thì anh không thể quên đượ, hương sữa nhàn nhạt dễ dàng cho ai kia cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Theo thói quen, anh lại rút tai phone ra, bật một bản ballad nhẹ, gắn vào một bên tai cho cậu. Cậu giật mình, quay lại nhìn, thấy anh đang mỉm cười với cậu

"Hii Luhan, nghe nhạc chung đi "

Cậu thoáng ngỡ ngàng, nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, mỉm cười gật đầu nhẹ rồi chỉnh lại tai nghe sau đó lại tiếp tục tựa đầu vào cửa xe. Bài hát cả hai đang nghe, cậu biết. Đó là một bài hát buồn... về một chuyện tình dưới cơn mưa...Chiếc xe dừng lại trước trường nghệ thuật Sm. Thì ra cậu là học sinh khoa thanh nhạc ở đây, còn anh là học sinh khoa vũ đạo vừa mới chuyển tới, anh lớn hơn cậu một tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro