Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi gần một tháng sau khi cả hai biết mình học chung trường... trời âm u, mưa rơi xối xả, từng hạt... từng hạt... Hôm nay cậu quên mang theo ô ! Cơn mưa làm cậu ướt là run lên vì lạnh. Cậu xoa hai bàn tay vào nhau, hà hơi thổi chúng, đứng đợi xe buýt để về nhà.

" Người ta nói những kẻ cô đơn thường làm thế... "

Cậu giật mình nhìn sang thì thấy anh đang mỉm cười nhìn cậu, che ô cho cậu.

" Anh Sehun... "

" Trùng hơp thật đấy Luhan..."

" Sao giờ này anh còn chưa về? "

" Anh có chút việc cần giải quyết. Còn em? "

" Em vừa mới luyện tập xong "

" Ừm... Em lạnh à? "

" Một chút... " - Cậu chưa kịp nói xong thì đã thấy anh đứng sát cậu, vòng tay ôm lấy cậu

" Anh... "

" Như vậy sẽ ấm hơn, cho cả em và anh... " - Anh nhìn cậu, mỉm cười

" Nhưng.... " - Cậu đỏ mặt thực sự cảm thấy chút hơi ấm len lỏi trong tim

" Anh nghĩ chúng mình có duyên.. "

" Sao cơ ??? "

" Chiếc xe buýt số 26..." - Anh nói khi chiếc xe buýt màu nắng mang số 26 đỗ trước mặt hai người

Cả hai lên xe. Cậu lại xuống hàng ghế cuối ngồi, anh vác dù chạy theo, ngối xuống cạnh cậu. Một lúc sau anh lên tiếng

" Người ta nói nếu hai người mà tình cờ gặp nhau cả 3 lần tại một nơi, thì hai người đó có duyên với nhau... "

" ... "

" Anh tin và điều đó "

"... Ý anh là.... "

" Anh và em có duyên với nhau... "

" Anh... "

" Anh thích em, Luhan ! " - Anh hít một hơi thật dài, giọng hơi run, nhìn thẳng vào mắt cậu

" Em... "

" Anh biết... Chúng ta chỉ mới quen được vỏn vẹn có ba lần. Và.... điều này có lẽ quá sớm, quá đột ngột.... Anh cũng biết... anh chưa hiểu em... và có thể em sẽ nghĩ anh điên khi nói những điều này... Có ai mới gặp nhau mà đã nảy sinh tình cảm đâu chứ... Nhưng... anh biết con tim mình... hiện giờ nó như thế nào.... Anh muốn... hẹn hò ! " - Anh càng nói, mặt càng đỏ, hơi thở càng mạnh. Cậu nghe anh nói mà mặt cũng đỏ không kém, ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, cậu chỉ im lặng cúi gầm mặt.

Chiếc xe buýt màu nắng vẫn chạy trong mưa. Trong xe, có hai kẻ ngồi cạnh nhau, mặt đỏ như gấc, cùng theo đuổi một dòng suy nghĩ, không khí tĩnh lặng bao trùm cả hai. Mãi một lúc sau, cậu hít vào thật sâu và thở hắt ra, sau đó, rất nhanh, cậu dẩy tay anh ra khỏi tay mình khiến cho ai kia cảm thấy hụt hẫng. Nhưng rồi cũng rất nhanh, cậu cầm lấy tay anh, đan từng ngón tay mình vào tay anh, nắm lại. Anh mở to mắt nhìn cậu, cậu bật cười vì vẻ mặt người đối diện

" Như vậy mới là nắm tay nè. Anh thật là... muốn hẹn hò với người ta mà tay cũng không biết nắm ! " - Cậu lắc nhẹ đầu, thở dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro