Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe cậu nói, anh như bừng tỉnh, nắm chặt lấy tay cậu

" Anh... em... vậy câu trả lời của em là... "

Cậu chỉ cười, đưa đôi bàn tay đang nắm chặt của anh và cậu lên trước mặt nói:

" Người ta nói nếu bàn tay hai người đan với nhau mà vừa khít, thì hai người đó sinh ra là để dành cho nhau... "

" Vậy chúng ta có duyên thật rồi "

" Em không muốn có duyên với anh... " - Cậu lắc đầu

" Gì cơ? " - Anh hốt hoảng

" Cũng bởi vì người ta có nói... Có duyên ắt hản sẽ có nợ... Em không muốn như vậy "

Lúc này cơ mặt anh mới giãn ra

" Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật " - Anh nói một câu bông đùa, rồi cả cậu và anh nhìn nhau cười

Thế là bốn năm trôi qua, đồng nghĩa với việc tình yêu của anh và cậu kéo dài đã được bốn năm

Bốn năm, khoảng thời gian có đủ dài để tình yêu trở nên thật vững bền? Có đủ dài để cả hai tin vào lẫn nhau ?

Bốn năm, khoảng thời gian không dài mà cũng không ngắn, nhưng cũng đã cho thấy anh và cậu đã hạnh phúc biết nhường nào! Hạnh phúc là khi anh và cậu nắm tay nhau, nghe chung một bản nhạc, tựa đầu vào vai nhau, hát cho nhau nghe, nói những lời yêu thương mỗi ngày... Hạnh phúc là khi anh cà cậu cùng ngồi trên chiếc xe buýt màu nắng định mệnh, là khi anh ôm cậu vào lòng, quàng khăn cho cậu, hà hơi vào tay cậu vào những ngày giá rét, là khi cậu để ch o anh gối đầu lên đùi mình, vuốt tóc anh, hát cho anh ngủ.... hay đơn giản chỉ là được nhìn thấy nhau mỗi ngày, mỉm cười với nhau, tặng nhau những món quà nhỏ.... Hạnh phúc là thế, nhưng tại sao có đôi khi con người ta lại không thể giữ chặt hạnh phúc cho chính mình, có hạnh phúc mà cứ mải tìm kiếm ở đâu xa ???

......

Bốn ngày trước là sinh nhật cậu, cậu cứ tưởng rằng anh giả vờ quên để cho cậu một bất ngờ. Nhưng cho đến tận hôm nay, vẫn không có một bất ngờ nào dành cho cậu, anh đã quên rồi sao ? Dạo này cậu thấy anh hay bận, ít khi gặp cậu, ít nhắn tin, nói chuyện với cậu. Cậu thông cảm cho anh, có lẽ công việc của anh quá nhiều, nhưng anh cuãng không còn hay đi xe buýt nữa... Dạo này anh cũng không còn chúc cậu ngủ ngon, không còn nhìn cậu một cách âu yếm, không còn xoa đầu cậu, không còn hay nắm tay cậ, không còn gọi cậu là Hannie... Hannie... hay Tiểu Lộc của anh nữa ... Cậu lo lắng, cậu buồn lắm! Nhưng cậu không dám nói, cũng không dám hỏi khi thấy anh cười với một cậu con trai khác - nụ cười mà đã lâu cậu không thấy ở anh, thấy anh xoa đầu thân mật với cậu ấy. Cậu đã mấy lần nhìn thấy anh nắm tay cậu con trai kia, đút kem cho cậu ấy... Cậu đã tự huyễn hoặc rằng, đó chỉ là ảo giác, nhưng sao cái ảo giác này lại sống động đến lã kì, chân thực đến đau lòng. Cậu ước rằng phải chi đừng có những lần tình cờ đó, đừng để cậu thấy những điều đó, thà cứ để cậu sống mà không hay biết những điều đó đi....

Cậu cứ cố gắng không tin đó là sự thật, cố gắng quên nó đi, nhưng hình ảnh anh và cậu ấy cứ lởn vởn trong tâm trí cậu.

Rồi một ngày khi tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, anh hẹn gặp cậu. Cậu vui lắm, nhưng trong lòng vẫn thấy rất bất an lo sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro