2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26.

"Cảm ơn anh. Vương Tuấn Khải."

27.

Năm 1908, quân cách mạng cùng nhân dân địa phương đánh thắng một trấn lớn ở Hà Khẩu thuộc tỉnh Vân Nam. Thừa thắng xông lên, quân và dân cùng tiến tới uy hiếp Mông Tự. Một ngày nắng chiều đổ bóng đỏ ối trước thềm nhà, Vương Tuấn Khải trở về mang theo khẩu súng được đẽo bằng gỗ, đưa cho Khánh Tuấn chơi. Thằng nhóc nằm bò ra đất, cái mông nhỏ cong lên, lắc qua lắc lại theo từng thước đường mà nó lê được, một bên mắt nhắm lại, hai má phùng ra, cầm chắc khẩu súng trong tay cuối cùng hô một tiếng "Bùm."

28.

Ước mơ của nó là sẽ giống như Vương Tuấn Khải, trở thành chiến sĩ cách mạng, mỗi ngày Vương Nguyên đều phải giặt một bộ quần áo lấm bẩn, khâu lại một, hai chiếc cúc áo trong lúc lăn lộn đánh nhau với "địch" là con mèo nhà hàng xóm mà làm tuột ra. Sau đó vừa tắm vừa dỗ cho nó không khóc vì nước chảy qua chỗ mèo cào làm đau đứa nhỏ. Sang ngày hôm sau mọi việc lại y như cũ. Đôi khi cậu mở miệng mắng nó "Con đúng là con của Vương Tuấn Khải rồi, cứng đầu quá." Nó liền chạy lại, cả người cùng mặt dính đầy bùn đất vẫn cọ tới cọ lui trên người cậu rồi cười cười làm nũng "Con là con của cả hai người mà."

29.

Vương Nguyên khi ấy lại mỉm cười.

30.

Mùa thu năm ấy, chi bộ Đồng Minh Hội được thành lập ở Hương Cảng. Năm 1910, tổ chức này cho người vận động lực lượng tân binh ở Quảng Đông nổi dậy, nhưng lại bị đàn áp ngay.

31.

Vương Tuấn Khải nằm trên giường, xoay người đối diện với Vương Nguyên. Đứa nhỏ nằm giữa bọn họ đã ngủ tử lâu. Mưa rơi lộp độp trên mái nhà, mùi nước mưa quyện cùng mùi lá rụng mang theo hương vị ngai ngái đặc trưng của tiết thu. Cậu nhắm mắt mà không ngủ, bỗng nhiên lại nghe tiếng anh khe khẽ vọng tới, thanh âm nho nhỏ chẳng át nổi tiếng hạt mưa ào ào rơi xuống hiên nhà.

32.

"Em hát ru tôi ngủ đi."

33.

"Tiếng còi tàu vọng lại từ nơi xa xăm vừa mới ngừng reo rồi.

Tôi bước dọc theo hàng cây mọc bên con đường nhỏ.

Gió nhẹ thổi không ngừng.

Dưới tán sơn trà rậm rạp ấy.

Gió xoa loạn mái đầu xanh của những người thợ rèn.

A sơn trà đã nở đầy hoa trắng.

Cây sơn trà của chúng tôi à, vì sao cậu lại bi thương?"

34.

Tháng 4 năm 1911, Đồng Minh Hội chọn năm trăm người hợp cùng quân địa phương đánh vào dinh tổng đốc Quảng Châu. Vương Tuấn Khải khi ấy chỉ kịp hôn lên má cậu, cũng chẳng dặn dò được gì liền lên đường.

35.

Này là cái hôn đầu tiên.

36.

Cuộc khởi nghĩa nổ ra ngày 27 tháng 4 năm 1911. Vương Nguyên nghe được số quân trên cùng vũ khí đến không kịp lúc, nổi dậy lần này Đồng Minh Hội chọn năm trăm cảm tử quân hợp cùng quân địa phương đánh vào dinh tổng đốc Quảng Châu, quân cách mạng tử nạn rất nhiều. Có người ôm khối thuốc nổ chạy vào giữa đám quân lính, có người bị đánh cho tới chết, có người bị bắt rồi đem ra pháp trường xử tử. Bọn họ ngay từ đầu đều đã lường trước được loại kết cục này.

37.

Vương Tuấn Khải vì chắn đạn cho đồng đội mà hi sinh.

38.

Cha mẹ anh ở nước ngoài làm theo di nguyện của con trai liền đón Vương Nguyên cùng Vương Khánh Tuấn sang Mỹ. Cậu ngồi cạnh đứa nhỏ trên máy bay, nhóc con ngủ gục trên cánh tay cậu, vệt nước mắt còn chưa khô. Cậu ôm tro cốt của anh, đôi con mắt khẽ nhắm lại, miệng khe khẽ nhẩm lại lời bài hát "Cây sơn trà."

39.

"Để em hát ru anh ngủ."

40.

"Tiếng còi tàu vọng lại từ nơi xa xăm vừa mới ngừng reo rồi.

Tôi bước dọc theo hàng cây mọc bên con đường nhỏ.

Gió nhẹ thổi không ngừng.

Dưới tán sơn trà rậm rạp ấy.

Gió xoa loạn mái đầu xanh của những người thợ rèn.

A sơn trà đã nở đầy hoa trắng.

Cây sơn trà của chúng tôi à, vì sao cậu lại bi thương?"

41.

Ngày 9 tháng 5 năm 1911, nhà Thanh ra sắc lệnh "quốc hữu hóa đường sắt" nhưng thực chất là trao quyền kinh doanh cho Anh, Pháp, Mỹ và Đức. Nhân dân khắp nơi gần như lập tức vùng lên nổi dậy ở Hồ Nam, Hồ Bắc, Quảng Châu, Tứ Xuyên sau đó lan rộng ra cả nước. Sau thành công của khởi nghĩa Vũ Xương, các tỉnh khác lần lượt giành lấy chính quyền tuyên bố độc lập. Ngày 1 tháng 1 năm 1912 chính quyền Trung Hoa Dân Quốc chính thức được ra đời, bầu Tôn Dật Tiên làm đại tổng thống lâm thời. Cùng năm đó vua nhà Thanh viết chiếu thư thoái vị, chấm dứt hoàn toàn chế độ quân chủ ở Trung Quốc.

42.

Vương Nguyên sau khi đặt chân lên đất Mỹ liền được cha mẹ Vương Tuấn Khải cho đi học lớp bồi dưỡng, cuối cùng vào làm trong một bệnh viện nhỏ gần nơi mình sinh sống. Vương Khánh Tuấn được làm giấy khai sinh, lúc ghi họ tên mẹ, cậu phải bỏ trống. Luật pháp ở đâu cũng không công nhận, tên của hai người con trai lại có thể cùng tồn tại trên một tờ giấy có dấu bảo hộ của chính quyền. Trong lòng bọn họ, mảnh giấy nhỏ gấp làm tư năm đó mãi mãi vẫn là giấy khai sinh có hiệu lực lớn nhất đối với đứa bé này.

43.

Nhân sinh thăng rồi lại trầm. Đời người bước qua được bao nhiêu cái mười năm. Một ngày mùa đông tuyết chưa kịp rơi xuống, cậu mặc bộ quần áo trần bông, ngồi trên ghế mây,đặt một cái chăn mỏng lên đùi, bên cạnh là hộp gỗ đã cũ. Cây sơn trà trồng trên mộ anh đã vươn cao vòm lá, tán phủ rợp một khoảng vườn, gió thổi qua tán cây làm cành lá khẽ lay động.

44.

Năm tháng bào mòn tuổi trẻ trên giương mặt cậu, dần dần hằn lại thành từng nếp nhăn, từng lớp, từng lớp nói cho Vương Nguyên biết rằng. Cậu như vậy mà đã già rồi. Vương Tuấn Khải cũng già rồi. Sơn trà cũng già rồi. Chỉ có Vương Tuấn Khải mãi mãi ở lại với thanh xuân.

45.

Cậu mở hộp gỗ nhỏ, bên trong đựng một vỏ đạn, một tờ giấy gấp làm tư đã ố vàng, một chiếc nút áo từ sơ-mi cũ của anh lúc cắt nhỏ lại làm áo mặc cho Khánh Tuấn, một khẩu súng gỗ, một bức tranh vẽ ba người con trai cao đều nhau cùng nắm tay bước trên đường, một chiếc radio, vỏ bên ngoài của nó đã phủ một tầng gỉ sét.

46.

Trời chuyển về chiều, những hạt tuyết đầu tiên cũng vừa rơi xuống thảm cỏ trong vườn. Vương Nguyên nâng niu từng món đồ nhỏ, vừa ngắm nghía lại vừa chầm chậm nhớ lại một ngày nào đó trong đời, cậu quen biết người con trai tên Vương tuấn Khải, nhận quà của anh, nuôi đứa nhỏ anh mang về, cùng anh đi trên đường mòn dẫn tới nhà của bọn họ. Ngồi dưới hiên nhà nhìn đứa bé lăn lộn trên sân tập bắn súng, sau đó lại giúp anh đuổi theo bắt nó đi tắm. Đứa nhỏ ôm quần áo hô "Cứu con, cứu con". Anh bắt được liền hôn lên má nó mà cười. Cậu cũng khẽ mỉm cười.

47.

Tuyết phủ lên từng tán cây rậm rạp, giống như hoa sơn trà nở trắng cả một vùng. Cậu đặt chiếc radio cũ lên bàn, cẩn thận nhấn xuống từng nút bấm. Thanh âm của máy móc bị gỉ sét kẹt lại trong không khí, lát sau liền chầm chậm vang lên từng nốt nhạc. Vương Nguyên cũng khẽ hát theo.

48.

Vận mệnh giống như một tiếng hô "cứu mạng" xé tan đêm đông, người con trai cắn môi tới bật máu vì không muốn dùng thuốc mê dành cho đồng đội. Người nói với cậu rằng muốn nghe cậu hát ru anh ngủ. Người mấy năm sau lần gặp mặt đầu tiên lại nhớ đưa cho cậu một món quà, người viết giấy khai sinh ghi tên của cậu trong phần họ và tên mẹ, người cùng cậu nuôi Kim Khánh Tuấn lớn lên. Người hôn phớt lên má cậu. Người trở về bên cậu dưới hình hài một nắm tro tàn. Người nắm giữ tơ hồng trên ngón tay út của cậu. Cũng là người khiến cậu phải cảm ơn vận mệnh này.

49.

"Anh hát ru em ngủ được không?"

50.

"Tiếng còi tàu vọng lại từ nơi xa xăm vừa mới ngừng reo rồi.

Tôi bước dọc theo hàng cây mọc bên con đường nhỏ.

Gió nhẹ thổi không ngừng.

Dưới tán sơn trà rậm rạp ấy.

Gió xoa loạn mái đầu xanh của những người thợ rèn.

A sơn trà đã nở đầy hoa trắng.

Cây sơn trà của chúng tôi à, vì sao cậu lại bi thương?"

.The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro