Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối đó, cậu không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nhớ đến anh, trái tim lại thắt lại đau đớn. Cậu không dám mở điện thoại, cậu sợ sẽ thấy những điều càng đau hơn. Lăn lộn đến nửa đêm, vẫn là không kiềm được mở điện thoại. Vừa mở khóa, điện thoại đã rung lên, do dự chốc lát liền bắt máy:

- CẬU LÀM GÌ MÀ TẮT ĐIỆN THOẠI HẢ??????????

Giọng nói không hề che dấu sự tức giận, Mẫn Kì bực mình hét lên.

- Xin lỗi, có chuyện gì sao?

- Cậu còn hỏi. Cậu làm anh hai tôi đau lòng như vậy mà còn thờ ơ như không biết à!

Anh ta đau lòng vì cậu, có giả tạo quá không!

- Anh hai cậu là ai. Tôi không quen! - Cậu hờ hững đáp.

Hít sâu lấy lại bình tĩnh, Mẫn Kì lạnh giọng trả lời:

- Anh hai tôi không nói được!

Cậu thẫn thờ, cố gắng tiêu hóa hết những gì mình vừa nghe.

- Anh ấy gặp tai nạn 5 năm trước, tổn thương dây thanh quản. Cho nên tôi nói cậu... Alo...alo

Tút...tút...

Trong đầu cậu trống rỗng, vội vàng tóm lấy chìa khóa xe với cái áo khoác mỏng, phi như bay ra xe. Cậu không biết tìm anh ở đâu,cứ theo bản năng mà lái. Cậu rẽ trái, thẳng tiến đến quán cà phê lúc sáng, cũng chẳng biết tại sao mắt mình càng lúc càng nhìn không rõ, hơi nước bao phủ cả rồi. Cậu khóc! Vừa bước xuống xe đã thấy anh từ trong quán bước ra, liền không suy nghĩ đã chạy đến. Anh thấy cậu, định tránh mặt nhưng bị cậu chặn lại. Ngước đôi mắt ngập nước nhìn anh, anh hoảng hốt vươn tay lau nước mắt cho cậu, đôi mày khẽ nhíu lại, như tránh cứ mà nhìn cậu. Nhìn vào mắt anh, không hiểu sao cậu lại có cảm giác như anh đang nói " sao lại khóc thành thế này ". Cứ thế để mặc anh lau nước mắt, cậu nhìn anh không chớp, hai cánh môi khẽ mở, vươn người ấn lên đôi môi của anh, khẽ mút. Anh mở to mắt, định đẩy cậu ra, nhưng đôi tay không nghe lời siết chặt lấy cậu. Cứ như vậy mà dây dưa đến khi gương mặt cả hai đỏ bừng. Lúc trấn định lại đã thấy mình ngồi trong quán cà phê, đang lúc bối rối thì cảm thấy trên cổ ấm lên, cậu ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy anh cười, dùng tay sờ lên cổ, khăn choàng màu xanh biển đã yên vị trên đó rồi. Cậu ngượng ngùng nói " cảm ơn anh ". Không khí có chút kì lạ, hơi xấu hổ, lúc cậu định mở miệng đánh tan bầu không khí khó chịu này thì một mẩu giấy được đẩy qua. Cậu tò mò mở ra xem, trong đó ghi rất ngắn: " Anh thích em "

BÙNG....

Mặt cậu chính thức biến thành quả cà chua. Anh...anh cư nhiên cũng thích cậu! Ô~ anh thích cậu, anh thích cậu, anh thích cậu.... Cậu cứ thế bay trong thế giới của riêng mình, hồn phách lên đến chín tầng mây. Cậu thật sự nghĩ mình thành thần tiên mà mọc cánh bay a bay~

Đang lâng lâng trên mây thì bị anh kéo về, đặt vào tay cậu mảnh giấy: " Đợi anh "

Cậu còn đang muốn hỏi anh muốn cậu đợi điều gì, tại sao phải đợi thì đèn bỗng vụt tắt, xung quanh toàn màu đen tối mịt. Cậu sợ hãi muốn vươn tay ôm lấy anh, nhưng trước mặt chẳng có ai, cứ như là...cậu vừa mơ vậy. Nỗi sợ mất anh còn cao hơn sự sợ hãi của bản thân, cậu nghẹn ngào gọi tên anh, như đang cố nén cảm xúc muốn vỡ òa.

- Duẫn Minh, anh đâu rồi?

.....

- Anh đâu rồi, sao anh không nói mà đi chứ!

....

- Duẫn Minh, anh nói thích em mà! Sao lại bỏ em ở lại...

....

- Duẫn...Minh....

......

Đèn đã sáng trở lại, cậu vẫn ngốc nghếch ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo, đôi mắt đã đỏ hoe, tiếng nấc  cứ khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh, nếu là vài phút trước, khẳng định sẽ có người lau nước mắt cho cậu, nhưng hiện tại...xung quanh chẳng có ai, người nên bên cạnh lúc này lại biến mất, có cảm giác như anh chưa từng xuất hiện, chưa từng nói thích cậu, chưa từng....hôn cậu. Hơi ấm vẫn còn quanh cổ, mùi hương ấy vẫn lưu mãi nơi đây. Vậy tại sao chủ nhân của nó lại vô tình như vậy....

" Anh không muốn xa em, nhưng anh muốn bên cạnh em là người hoàn hảo nhất, tốt nhất, chỉ có xa em lúc này anh mới có thể bên cạnh em mãi mãi. Đợi anh về, em nhé! "

Một đêm cô tịch....Có hai người xa nhau!





4 năm sau....

Ngày 7- 8

" Happy birthday to you "

" Happy birthday to you "

" Happy birthday Happy birthday "

" Happy  birthday to you "

- Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!!!

Mẫn Kì chìa ra món quà được gói kĩ lưỡng đặt lên tay cậu. Mọi người " Ồ " lên đầy phấn khích, cậu đỏ mặt ngượng ngùng

- Cảm...cảm ơn cậu!

Mọi người thay nhau tặng quà cho cậu, nhân lúc cậu đang bận ngắm những gói quà thì mọi người lặng lẽ ra ngoài, đến lúc cậu chú ý thấy lạ thì muộn rồi. Căn phòng bỗng tối đen, đôi mắt nhanh chóng bị mất đi ánh sáng, cậu chỉ kịp " A " thì đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, đôi môi lập tức bị chiếm giữ. Có cảm giác quen thuộc lạ thường, mật ngọt lấp đầy những nỗi nhớ bấy lâu nay, dịu dàng, ấm áp nhưng sự xâm chiếm vẫn bộc lộ rõ ràng. 

Rất lâu đã muốn khóa người này bên cạnh, nhưng tự ti cùng khoảng cách đã mang họ rời xa nhau....để nay trùng phùng, đôi mắt ai phiến lệ, ai đó lại thì thầm lời nói:

- Yêu em....

END PART 2

Sin note: Gửi người yêu cũ, vốn là quà sinh nhật, nhưng đến cuối cùng vẫn không đến được, lỡ hẹn rồi. Xin lỗi vì tất cả!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro