[TWOSHOT][SNSD] Sunday Afternoon Saga |END| TaeNy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Leone A. Galante aka rjl4444, with the help of stephaniedj

Status : 2 shots

Rating: PG-13

Disclaimer: Các nhân vật dĩ nhiên không thuộc về tác giả.

Category: Romance, Drama, Humor.

Pairings: TaeNy là chính, có thêm cp khác phụ họa

Inspired by a BackStreet Boys' song - Unsuspecting Sunday Afternoon

Sao tôi lại là người cuối cùng biết việc này?

Lên sân khấu và trình diễn ngoạn mục

Lại một buổi chiều Chủ nhật không ai ngờ được

Tôi bị ánh nhìn của người bắt lấy

Tôi tan vỡ, nhưng tôi không quan tâm

Và mọi người sẽ chẳng biết được rằng…

Tôi đã hôn khuôn mặt người

Đến khi ánh nắng in trong mắt người

Đến buổi chiều Chủ nhật.

Thứ Hai là điều gì đó thú vị đấy

Vẫn ngồi chờ tiếng chuông vang lên

Tôi nhận ra quá chậm chăng?

Sau ngày thứ Bảy ấy, cuộc đời tôi đã thay đổi

Chỉ trong giây lát tất cả đã được sắp đặt lại

Thật lạ là sao nó lại dễ dàng như thế

Và tôi nhớ đến khuôn mặt người

Ánh nắng in lên mắt tôi

Và giờ đây tôi như người mù lòa.

Sự ngọt ngào này giảm đi phần nào những bất ngờ

Những việc bất ngờ cay đắng

Đây là kết thúc hay chỉ là sự bắt đầu?

Tôi lại nhớ khuôn mặt người

Ánh nắng in vào mắt tôi

Tôi như mù lòa

Và quả thực tôi không hiểu nổi

Đêm qua tôi nhìn pháo hoa trên bầu trời

Cơn đau ập đến, tôi không còn đủ sức để đau nữa

Con người mà em không muốn yêu lại là người thuộc về em

Một buổi chiều Chủ nhật không ai ngờ được

Lại là một buổi chiều Chủ nhật không ai ngờ được

Sunday afternoons

Sáng thứ tư, sân bay Incheon, một bóng người bóng người nhỏ nhắn ngồi trên hàng ghế trong sảnh đợi. Cô đang đợi một người bay về từ Mỹ. Chuyến bay sẽ hạ cánh lúc 8:30a.m.

8:40 a.m., hành khách từ chuyến bay New York – Seoul, lần lượt bước ra sảnh đợi. Cô gái đứng dậy tìm người mình đang chờ. Rồi cô cũng tìm thấy người ấy, có lẽ trong suy nghĩ của một người bình thường, cô gái này đang chờ người yêu, và hẳn chàng trai người yêu cô cũng phải rất ưa nhìn để xứng với vẻ đẹp rạng rỡ của cô. Dù có thể là không ai quan tâm, nhưng nếu quan tâm thì ai mà ngờ được người về từ New York là một cô gái khác, cũng nhỏ nhắn, xinh xắn, lắng nhắng, tươi tắn giống như cô gái đang chờ vậy. Vậy là người ta sẽ nghĩ: “à, vậy là cô gái này chờ bạn, chắc là bạn thân lắm đây, nhìn họ khoác tay nhau gần gũi như thế…”. Xin thưa với tất cả những ai nghĩ như thế, quý vị nhầm to rồi, 2 cô gái này là người yêu của nhau, thật 100%.

Tiffany Hwang Miyoung, một cô gái con nhà khá giả, đang đi học lấy bằng tiến sĩ thứ 2, và vào một số buổi nhất định trong tuần thì cô đi làm part-time cho một tập đoàn xuất nhập khẩu khổng lồ, phần lớn của việc cô nhận được việc làm này là nhờ thế lực của cha cô, một ông trùm tài chính. Tại sao con một đại gia tài chính lại phải đi làm part-time chứ? Đó là do cô muốn có kinh nghiệm kinh doanh cho bản thân, ngoài ra cô còn là người rất tự trọng và tự lập, từ khi nhận thức rõ ràng rằng trước sau gì mình cũng phải sống bằng đồng tiền do chính mình làm ra, cô đã sớm không cần đến tiền của cha mà quyết định tự kiếm lấy tiền của mình (dù cũng có chút ảnh hưởng của cha cô để có công việc “ngon lành” thế này). Mà có lẽ thân thế của cô cũng không ảnh hưởng gì đến câu chuyện.

Kim Taeyeon, một ca sĩ nổi tiếng của Đại Hàn Dân Quốc, nổi tiếng khủng khiếp, nổi tiếng toàn thế giới. Nổi tiếng đến độ cô có show trên khắp thế giới mỗi tuần, mỗi ngày! Xuất thân từ một gia đình bán mắt kính bình thường ở thành phố Jeonju, tỉnh Jeollabuk-do, Hàn Quốc, do không can tâm sống cuộc đời gắn với đống mắt kính, cô khăn gói lên Seoul lập nghiệp sau khi đã cọc cạch bò qua quãng đời Đại học. Nhưng đời làm gì dễ vậy! Taeyeon + Seoul = Thất nghiệp… Vẫn không can tâm quay về quê buôn kính, cô gom góp những đồng tiền còn lại mua một cây đàn guitar và… đi hát dạo… ~kiếp này, xin người hát rong~. Và rồi ánh sáng đời cô đến khi cô tham gia Korean Idols và đoạt giải đầu. Tiền tài trợ đổ vào như thác, và thành quả là như sự nghiệp của cô ngày hôm nay.

 Reduced: 89% of original size [ 575 x 323 ] - Click to view full image

2 con người với 2 thân phận khác nhau như thế… số phận đã… làm quái gì có số phận, 2 người gặp nhau thì gặp nhau thôi, chả có số phận gì đây hết! Tất cả xảy ra vào 2 năm trước, một buổi chiều Chủ nhật.

-Flashback-

Một buổi biểu diễn nhỏ trong khu vui chơi lớn, Tiffany dành ngày Chủ nhật của mình để thư giãn một chút bằng cách đến khu vui chơi. Đang cầm cây kem dâu nếm thì cô trông thấy mọi người bắt đầu tập trung lại chỗ sân khấu, cô quay sang hỏi cô bạn tóc vàng đang đi cùng:

-Ca sĩ nào mà người ta xem đông thế?

-À, Tae… Tae cái gì đó… vừa thắng giải nhất Korean Idols cách đây không lâu… giờ đang nổi như cồn. – Cô bạn đáp lại giọng lạnh tanh, chả có mấy hứng thú tới cô ca sĩ kia. Cô là “công chúa băng giá” mà, mấy ai mà được cô quan tâm chứ.

-Sao mình không biết nhỉ?

-Cô bạn tiến sĩ của tôi, tối ngày vùi đầu vào đống sách thì biết cái gì chứ…?

-Mình tới đó xem đi!

-Whatever! – Jessica, cô bạn băng giá ngán ngẩm đáp bằng tiếng Anh.

2 người đứng phía xa xa trông lên sân khấu, Kim Taeyeon xuất hiện, lùn và ngáo, đúng chất… Taeyeon, nhưng cũng thật xinh xắn, dễ thương mà cả các bạn nam lẫn nữ đều phải thốt lên “awww, cute quá!”

Taeyeon hát, Tiffany đứng xem, và trời xui đất khiến thế nào… … … aish đã bảo không phải do số phận mà! Tiffany mặc một chiếc áo màu hồng chói lọi, làm thế quái nào mà Taeyeon không vừa hát vừa để ý cho được. Và 2 đôi mắt chạm nhau. Có thể là mọi người sẽ không tin vào số phận, nhưng hãy tin rằng: Tình yêu sét đánh có thật đấy! Khi mà 2 ánh nhìn chạm nhau, Taeyeon cảm thấy như có cái gì đó rạo rực trong người, cô mỉm cười với cô gái trong màu hồng “chóe” trước mặt mình. Và như một phản xạ của một người vui tươi yêu đời, Tiffany tươi cười đáp lại. Ai mà ngờ được nụ cười ấy nó rạng rỡ đến thế… Một cái eye-smile thôi nhưng đã làm cho trái tim Taeyeon như sững lại, đập trật mấy nhịp, ngực Taeyeon nén lại, khó thở… nói chung là vô cùng khó tả. “Cảm giác này là gì vậy?” – Taeyeon lạc trong dòng suy nghĩ và quên cả việc hát tiếp, cô đơ ra…

-Ê, LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? HÁT TIẾP ĐI CHỨ? – một giọng nói vọng nhỏ ra từ sau cánh gà, cô gái có nước da nâu trông có vẻ như là manager của Taeyeon hối thúc…

Taeyeon hoàn hồn, nhìn sang cô gái manager, rồi nhìn xuống khán giả, ai cũng đang tròn mắt nhìn cô kiểu như “làm cái quái gì mà đang hát hay thì lại đơ ra thế kia?”

Hát gì được nữa khi mà tay chân Taeyeon đã rụng rời cả ra vì nụ cười kia. Cũng may đó là bài hát cuối cùng mà Taeyeon định hát, và cũng hát sắp xong nên khán giả không la ó phản đối nhiều. Taeyeon cúi đầu xin lỗi mọi người rồi lủi thủi vào trong cách gà, chỉ để ăn một cái vả vào vai đau điếng từ cô gái manager.

-Yah! Tên đen này, đau lắm biết không hả? – Taeyeon phản ứng.

-Nhìn cái quái gì mà đơ ra thế? Bộ có anh nào hớp hồn hả?

-Không.

-Hay là cô gái nào hớp hồn? Haha, chỉ đùa thôi!

-… có thể…

-Hả? Hả? Nói gì nói lại coi. – Kwon Yuri, cô nàng manager sửng sốt.

-Đừng quan tâm, kệ tớ đi.

Tiffany lúc này đã nhận ra mình vừa phá hỏng show, cô biết vì Taeyeon ngưng hát ngay sau khi cô cười. Cô cũng đứng sững lại trong khi mọi người bu dưới sân khấu bắt đầu tản ra nơi khác, chơi những trò chơi khác. Tiffany cũng cảm thấy có một cảm giác gì đó trong người, giống giống như cảm giác mà Taeyeon vừa trải qua khi nãy. Cô tiến gần hơn về phía sân khấu, cô muốn nhìn thấy Taeyeon một lần nữa. Và cũng ngay lúc ấy Taeyeon cũng bước ra sân khấu mong tìm thấy lại cô gái áo hồng kia.

2 đôi mắt lại gặp nhau.

Đây chính là tình yêu.

Chiều Chủ nhật hôm đó, người ta có thể thấy 2 cô gái nhỏ nhắn ngồi sát cạnh nhau bên bờ hồ, nếu đứng lại nhìn, người ta còn có thể thấy những hành động 2 cô gái này đang làm đã vượt xa mức “bạn thân”.

Nụ hôn đầu tiên của cả 2 đã xảy ra, ngay vào buổi chiều Chủ nhật ấy.

2 người như lạc trong thế giới của riêng họ, có biết đâu là vẫn còn một cô gái tóc vàng, mặc chiếc áo khoác da báo đang đứng từ xa nhìn họ ngán ngẩm:

-Giờ thì nó mặc xác bạn thân của nó thế này đây…

-Er hèm, cậu là… bạn của cô gái áo hồng kia nhỉ? Mình là manager của Kim Taeyeon, rất vui khi biết cậu. Bạn cậu cướp mất ca sĩ kiêm bạn thân của mình rồi. Hình như cậu cũng đang trong hoàn cảnh tương tự thì phải? Ta đồng cảnh ngộ đấy…

Jessica liếc sang xem cô gái vô duyên tự nhiên bước tới nói ào ào là ai. Cô thấy một cô gái có nước da nâu, tóc đen dài, cao hơn cô, khuôn mặt khá là xinh đẹp đang nhăn răng cười nham nhở…

-End flashback-

-2 người kia đâu rồi Taetae? Họ không đi cùng cậu sao?

-2 cái đứa Yulsic đấy bây giờ hễ có cơ hội buông mình ra được là trốn đi hú hí ngay. Tụi nó vẫn đang ở NY phè phỡn với nhau đấy. Tụi nó nói sẽ về sau.

Taeyeon và Tiffany đi ăn trưa sớm rồi đi dạo trong một công viên nhỏ. Taeyeon nổi hứng đi shopping đến chiều, sau đó lại đi ăn tối, và cuối cùng là về phòng khách sạn của Taeyeon.

Taeyeon đóng cửa phòng lại, 2 người bỏ mấy giỏ đồ xuống. Đôi mắt Taeyeon bắt đầu ghim vào Tiffany.

-Gì… gì vậy Taetae?

-Cậu có biết là trong suốt một tuần, hình bóng cậu luôn ám ảnh trong đầu mình, khi biễu diễn, khi ăn, khi nghỉ ngơi, khi luyện tập, trái tim mình không ngừng thổn thức vì nhớ tới cậu…

-Hơ… sao hôm nay cậu sến quá vậy?

-Không muốn lãng mạn mà muốn thực tế chứ gì? Này thì thực tế! – Taeyeon không cần nói dứt câu là đã lao tới đẩy Tiffany ngã ra giường rồi nhảy lên ngồi trên người Tiffany.

-Á á á, cậu…

Taeyeon cúi sát người xuống, gần như nằm hẳn lên người Tiffany rồi đặt một nụ hôn cháy bỏng lên môi người yêu mình…

Nụ hôn cứ kéo dài đến khi trong lồng ngực hai người không còn đủ khí để thở, Taeyeon rời đôi môi Tiffany ra rồi thì thầm vào tai cô:

-Nói cho gọn là tôi muốn em, tôi thèm khát em, hiểu chưa?

-Hơ… cậu…

-Em cứ thư giãn là được, không đau (…lắm) đâu, ok?

Tiffany vẫn chưa hết ngạc nhiên, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu…

Taeyeon chỉ chờ có thế.

*Những cảnh tiếp theo đã bị Bộ Văn hóa Hàn Quốc làm mờ nhòe đi làm au vô phương diễn tả, thật ra là chỉ mờ nhòe chỗ 2 người thôi, au vẫn còn thấy một mớ quần áo vương vãi trên sàn nhà, chiếc giường tuy nhòe nhưng au vẫn thấy đang rung rinh rất rõ, chi tiết thế nào, mời các bạn tiếp tục tưởng tượng.*

___

Sáng hôm sau, Taeyeon thức dậy và thấy cơ thể ê ẩm, nhìn cô gái đang cuộn trong tấm chăn nằm trước mặt mình, Taeyeon mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Tiffany rồi ra khỏi giường, nhặt mớ quần áo vương vãi dưới sàn, quần áo của cô thì cho vào giỏ đồ, của Tiffany thì cô treo lên cẩn thận. Taeyeon vệ sinh buổi sáng, mặc quần áo vào, gọi bộ phận phục vụ khách sạn đem bữa sáng phần dành cho 1 người lên phòng. Xong đâu đấy thì cô mới yên tâm xách túi rời khỏi đó, dĩ nhiên là cô thanh toán luôn tiền phòng tại quầy lễ tân khách sạn.

Tiffany thức dậy và gần như không nhúc nhích nổi, cô cố ngồi dậy và bung chăn ra, ngay lập tức cô quấn ngược chăn vào và ngượng đỏ mặt, cô nhớ ra là cô đang không mặc gì cả. Cô nhớ tới những gì xảy ra tối qua, Taeyeon đã không cho bất kỳ bộ phận nào trên người Tiffany được nghỉ ngơi cả, thế nên giờ cô mới rã cả người ra đây… Vẫn chưa hết ngượng, Tiffany quấn khăn bước vào phòng tắm rồi lát sau trở ra… cũng trong chiếc khăn tắm, cái tính quên trước quên sau của Tiffany là ngàn đời không bỏ nổi. Cô gỡ bộ quần áo cũ mà Taeyeon treo trên móc khi nãy xuống đặt lên giường, bất giác cô bước tới cửa sổ, một tay giữ lấy chiếc khăn đang quấn quanh người, một tay dựa vào cửa sổ, mắt nhìn xa xăm… Vậy là lại một tuần nữa cô mới gặp lại Taeyeon, mới lại có những cảm giác nồng nàn, ấm áp, dịu êm nhưng lại rạo rực, thăng hoa, đầy đam mê mà Taeyeon dành cho cô. Sau vài phút thẫn thờ, Tiffany nhận ra là mình còn phải đi học, đi làm, nên vội quay trở lại cạnh giường, lấy ra trong túi một bộ quần áo, gấp bộ quần áo cũ vào và… cởi bỏ chiếc khăn. *CẢNH BÁO: CẢNH NÀY KHÔNG CHO PHÉP TRẺ EM DƯỚI 15 TUỔI, NGƯỜI GIÀ TRÊN 60, NGƯỜI CÓ BỆNH HUYẾT ÁP, BỆNH TIM VÀ HÀNG LỌAT BỆNH KHÁC, CÁC ĐỐI TƯỢNG TRÊN KHÔNG ĐƯỢC TƯỞNG TƯỢNG KHI ĐỌC ĐOẠN NÀY*

Cơ thể Tiffany được phơi bày ra, và hoàn toàn không một chút gì che chắn nữa, đẹp không tì vết, đẹp từng nanometer, đẹp đến nỗi au hết tả nổi. Đề nghị các bạn độc giả byun thôi tưởng tượng vì Tiffany mặc quần áo vào rồi.

Ngày thứ 5, thứ 6 trôi qua với lịch học tập và làm việc của Tiffany không quá khắt nghiệt nhưng cũng không quá nhẹ nhàng, Thứ 7, vẫn hai việc ấy, nhưng bỗng Tiffany có cảm giác bất an. Và đến chiều Chủ nhật, Tiffany nhận được một cuộc điện thoại.

[My love Taetae]

[+82 352986823] (chú thích: +82 35byuntae)

-Taetae!!!! ♥♥♥♥♥♥♥♥♥!

-Nấm yêu!

-Chuyện gì vậy Taetae~?

-Mình xin lỗi nhưng…

-Sao vậy Taetae? – mắt trái của Tiffany lại giật, nó giật từ hôm qua tới giờ.

-Có lẽ sáng thứ 4 tuần tới mình không thể về với cậu, mình có việc bận lắm, không thể sắp xếp dời lại để trống ngày thứ 4 nữa rồi…

-V-Vậy à… K-không sao đâu Taetae… cậu… có thể về vào tuần sau nữa mà… không sao đâu… Mình sẽ chờ…

-Cảm ơn Fany nhé, mình phải đi đây, hẹn gặp lại sau!

*Cụp*

-Cậu quên cả nụ hôn mà cậu luôn dành cho mình cuối mỗi cuộc gọi, việc gì làm cậu phải tới mức này vậy Taetae? – Tiffany tự nói một mình…

Vậy là sau 2 năm kể từ chiều chủ nhật định mệnh, chiều chủ nhật hôm nay có một biến cố nhỏ xảy đến với Tiffany. Cô cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.

Sáng thứ 4 tuần kế tiếp, sáng sớm, Tiffany bật dậy lao vào phòng tắm định vệ sinh cá nhân, nhưng lại thất thểu bước ra, nằm phịch xuống giường trở lại, hôm nay Taeyeon không về. Và Tiffany vốn đã sắp xếp lịch học và làm việc của mình sao cho thứ 4 là một ngày hoàn toàn rảnh rang, cô muốn dành trọn tất cả cho Taeyeon (đúng là dành “TẤT CẢ” luôn đấy). Như vậy tức là ngày hôm nay cô sẽ chẳng có gì để làm cả. Với cái suy nghĩ đó, Tiffany đơ ra… thẫn thờ ngồi nhớ đến Taeyeon bên cửa sổ cả ngày hôm đó. Rồi cả những ngày kế tiếp, khi đi học đi làm về thì ngoài ăn và việc cá nhân, những gì còn lại mà Tiffany làm là ngồi bên cửa sổ, tâm hồn trống rỗng, mắt dõi ra phía chân trời phía Đông dù hướng ngược lại mới là nơi Taeyeon đang biểu diễn (dĩ nhiên nước Mỹ nằm ở phía Tây của Hàn Quốc).

Thứ 5…

Thứ 6…

Thứ 7…

Chiều Chủ nhật, vẫn đang ở bên cửa sổ, ánh nắng ánh lên trong mắt cô, có tiếng chuông điện thoại…

[Lép]

[+1 423776277] (+1 iceprncss)

-Hello, Sica…

Chuông điện toại lại báo tới một cuộc gọi khác

[Đen]

[+1 512252257] (+1 512blackp)

Tiffany chuyển cuộc gọi thành cuộc gọi 3 người rồi tiếp:

-Gì mà hai cậu gọi một lượt vậy?

-Tiêu cậu rồi! Taeyeon… - Jessica chậm rãi nói

-Tớ đang nhìn tận mắt cảnh gian phu… à không… gian Tae… đây này! – Yuri hớt hải cắt ngang lời Jessica

-Yah! Tên đen này, ngắt lời mình vậy đó hả? Tối nay ngủ dưới đất nhá!

-Khô ô ô ônggggg…

-2 cậu này! Cái gì thế nói rõ mình nghe xem! – Tiffany rối lên khi nghe tới Taeyeon.

-Thứ 4 tuần này Taeyeon không về với cậu chứ gì? – Jessica nói tiếp

-Ừ…

-Sáng hôm thứ 4, 2 chúng tớ đang nằm với nhau thì nghe tiếng Taeyeon mở cửa đi đâu rất sớm, nhưng nếu là về với cậu thì cậu ấy đã phải ra sân bay từ khuya rồi, còn đằng này là đi buổi sáng sớm, giống như là không muốn chúng tớ biết vậy. – Jessica tiếp

-Toàn là mình nghe thấy rồi nói với cậu, lúc đó cậu ngủ ngon lành có biết gì đâu… Mà này, có nhất thiết phải có cái chi tiết “nằm với nhau” không? – Yuri chen vào

-Sao cũng được, nghe tiếp đây Fany, từ thứ 5 tuần trước là bọn tớ đã thấy Taeyeon hay đi với con bé này, ban đầu chỉ nói chuyện vui vẻ. Tới hôm thứ 4 mà lẽ ra là cậu ta về với cạu thì bọn tớ quyết định đi theo Taeyeon xem sao. Sáng hôm đó, Taeyeon lại ra gặp con bé kia rồi dắt nó đi xem phim, bọn tớ cũng rứt ruột bỏ tiền mua vé vào theo để xem xem Taeyeon làm cái gì…

-Cậu vào rạp toàn lo coi phim, có lo dòm Tae đâu, toàn là mình quan sát thôi, 2 người đó động chạm nhí nhố với nhau lên tục, hẳn là thân lắm đấy.

-… - Tiffany im lặng lắng nghe, mắt bắt đầu ươn ướt… - T-thật chứ?

-Làm sao mà không thật cho được. Chính mắt tớ thấy 2 người đó đụng đụng chạm chạm…

-Yul! Nói ít thôi! Fany đang… - Jessica ngắt ngang lời Yuri

-Vậy… các cậu biết… cô gái kia là ai chứ?... – giọng Tiffany ngập ngừng thấy rõ.

-Là Sunny Lee, bằng tuổi với cậu, Tae và 2 đứa mình luôn. Về chiều cao thì thua cậu một nấc, còn lùn hơn cả Taeyeon nữa, về tính cách thì đặc nghẹt aegyo, ai trông thấy cũng xiêu lòng… - Yuri nói.

-Mình nhìn chỉ muốn đấm vào mặt cô gái đó! – Jessica nói theo.

-Tớ đang đi theo họ đây, họ lại đi chơi với nhau này! – Yuri tiếp

-Mình… hiểu rồi… Cảm ơn 2 cậu. Yuri à cậu về đi, không cần theo họ nữa đâu. Vậy nhé, mình cúp máy đây!...

Đúng như lời hẹn, part 2 được post vào chiều Chủ nhật

Part two:

Kim Taeyeon, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu đang làm cái gì vậy? Mình đã cho cậu tất cả, và chỉ vài ngày ngay sau khi vui vẻ với mình xong, cậu lại như thế? Không, không, đây không phải là thật, cậu sẽ gọi điện về hỏi thăm mình, và lại hẹn thứ 4 sẽ về. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi. Cậu sẽ gọi về cho mình mà…

Niềm hi vọng đó ở trong lòng Tiffany đến sáng thứ 2, đi học, đi làm, cô cũng chỉ lo để ý đến chiếc điện thoại, mong cho nó rung lên, vang lên, số điện thoại của Taeyeon sẽ hiện lên, nghĩ đến như thế Tiffany lại mỉm cười, đầy mong đợi.

Ngày thứ 2 hi vọng đã trôi qua. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Hi vọng đang chuyển dần thành thất vọng… Ngày thứ 3 trống rỗng trôi qua, một Tiffany vô hồn, đờ đẫn trong lớp học và trong công ty làm mọi người thấy khác lạ và… sợ hãi.

Sáng thứ 4, trời mưa. Mưa to. Tiffany khoác chiếc áo khoác, cầm dù vượt mưa gió đến sân bay, cả buổi sáng cô dõi theo mọi chuyến bay từ Mỹ về Hàn Quốc. Taeyeon không về. Kim đồng hồ hi vọng đã chỉ xuống mức tuyệt vọng. Về nhà, cô không thiết mở cửa bước vào nhà nữa. Cô dựa lưng vào cửa, ngồi thụp xuống, cơn mưa vẫn cứ ào ạt, những hạt mưa rơi trên khuôn mặt xinh đẹp… Người ta nói khi khóc trong mưa, người ta sẽ không thấy bạn đang khóc vì nước mắt sẽ lẫn với mưa. Có lẽ Tiffany đang nghĩ thế. Cô khóc. Khóc trong niềm tuyệt vọng. Từng tiếng khóc bật ra mà như nghẹn lại. Đau đớn, cay đắng…

Tiffany tỉnh lại trên giường mình, cô đang được đắp 2 lớp chăn để giữ ấm. Cô ngồi dậy thì thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên ghế cạnh giường.

-Tỉnh rồi hả?

-Sooyoung…

-Đồ ngốc, làm gì mà tới nỗi ngất đi trong mưa ngay trước cửa nhà mình vậy hả? Nếu tớ không vô tình đi ngang qua thì thế nào đây? Có thể bây giờ cậu không có nằm trong chăn ấm áp thế này đâu, mà có thể đang bị bắt cóc, ở trong hang ổ một bọn bắt cóc phụ nữ, rồi sau đó bị chúng…

-Tớ đau quá…

-Hả? Bệnh gì nữa đây? Đã cảm lạnh rồi chưa đủ sao?

-Tim tớ đau…

-Gì? Mà Taeyeon đâu? Không phải thứ 4 là cậu ấy về với cậu à?

-Tim tớ đang đau vì con người đó đây… Có lẽ cậu ấy không còn yêu tớ nữa…

-Cái quái gì hả? Tớ sẽ bay sang Mỹ cho nó một trận!

-Sooyoung! Không, đừng đi đâu cả. Tớ… không muốn nói đến người đó nữa.

-Tớ vẫn sẽ cho cậu ta một trận! Chẳng phải cậu yêu cậu ta hết lòng sao? Vậy mà giờ cậu ta “làm cậu đau” như vậy, hẳn là bỏ rơi cậu, chắc là vì con bé nào đây mà! Tớ sẽ đập cho cậu ta mềm ra!

-KHÔNG! SOOYOUNG! Nghe tớ! Mặc cậu ta đi. Mình… mình không yêu cậu ta nữa!

Choi Sooyoung, một con người đã nói là làm, và rất cương trực, hết lòng vì bạn bè. Cô ấy đã nói sẽ tẩn Taeyeon thì Taeyeon có là bạn thân bao nhiêu lâu đi nữa Sooyoung vẫn đánh. Tiffany biết rõ điều đó, và vì cô vẫn yêu Taeyeon, tình cảm ấy chưa hề giảm đi chút nào, cô không muốn người cô yêu bị chính bạn cô đánh. Sooyoung mà đã đánh ai thì kẻ đó sống không ra sống, chết không ra chết. Cả một vùng, Trung Úy Sooyoung là nỗi kinh hoàng của mọi tên ăn cướp, ăn trộm, đầu gấu, giang hồ. Đứa nào nghe đến danh Choi Sooyoung là chạy có cờ hết! Tiffany chỉ còn cách nói rằng không còn yêu và quan tâm tới Taeyeon nữa để Sooyoung dịu bớt cơn nóng giận.

-Mình không yêu Taeyeon nữa, mặc cậu ta đi!

-Mặc nó thì hóa ra thả ra cho nó ngông chơi, còn cậu ở đây đau khổ vì nó à?

-Mình không yêu cậu ấy nữa nên đâu có phải đau đớn làm gì… Cậu vì mình một lần này đi, bỏ qua đi!

*chuông điện thoại đổ*

-Yuri gọi…

-Đưa đây! – Sooyoung chụp lấy điện thoại của Tiffany – Ê tên đen, nhắn với cái đứa chết tiệt khốn kiếp, quỷ tha ma bắt Kim Taeyeon đó, nếu vô tình mà Choi Sooyoung này thấy nó thì nó đừng mong sống nổi! RÕ CHƯA?

*cụp*

Bên đầu dây bên này, Yuri và Jessica tròn mắt nhìn nhau, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm vì ít ra lúc này Tiffany cũng có một người bạn đáng tin cậy bên cạnh.

Vụ việc tạm lắng xuống, Tiffany vẫn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, làm việc và học tập một cách đờ đẫn, cặp mắt vô hồn không còn chút sức sống. Sooyoung vẫn bực bội không yên về chuyện Taeyeon. Yuri và Jessica bị Sooyoung ép buộc kể toàn bộ sự việc, việc này càng làm Sooyoung nóng máu hơn, nhưng vì tôn trọng Tiffany, Sooyoung quyết định không đi tìm Taeyeon tính sổ. Taeyeon vẫn nằm trong tầm quan sát của Yuri, và y như rằng thời gian rảnh là lại đi với cô gái tên Sunny kia.

Một tuần lại trôi qua. Chiều chủ nhật, Yuri và Jessica dành thời gian bay về Hàn Quốc thăm Tiffany, Taeyeon dĩ nhiên vẫn ở lì tại Mỹ. Yuri và Jessica cố gắng tránh nói về Taeyeon và vụ việc đang xảy ra. Tiffany cố gượng mà vui vẻ với 3 người bạn mình, cũng chỉ là những nụ cười giả tạo để những người bạn đỡ phải lo lắng. Nhưng rồi khi Sooyoung về nhà, Yulsic trở lại Mỹ, những ngày sau đó, cô nuốt lấy nỗi đau vào trong, khóc tức tưởi một mình. Cô đã mất đi người mình yêu dễ dàng quá, cô không ngờ rằng sự việc lại diễn ra nhanh đến vậy.

Chỉ trong vài ngày mà Tiffany tiều tụy đi thấy rõ. Cô ăn ít đi hẳn, nụ cười hoàn toàn mất đi trên gương mặt thiên thần, đôi mắt thì luôn đỏ hoe. Vì cô đã khóc, khóc rất nhiều mỗi đêm, khóc đẫm cả gối. Nhưng cái nỗi đau đó luôn bị cô đè nén lại không thể hiện ra cho mọi người biết, bạn bè đồng nghiệp cũng chỉ biết cô đang buồn cái gì đó chứ không tài nào biết được cô đang đau, rất đau, đau khổ vô cùng.

Cô không thể quên đi Taeyeon.

____

Và ngày qua ngày cứ trôi đi, Tiffany cứ sống mà mất đi lẽ sống của mình, sống mà như không còn muốn sống nữa, cô nghĩ nếu không có những người bạn, không có bố… chắc cô cũng đã chết đi cho xong. Cái chu kỳ ngày làm việc và học, đêm khóc và ác mộng cứ diễn ra…

Vào thứ 5 cô nghe nói có vụ việc cảnh sát hành hung khách hàng tại khu thương mại nào đó tại Seoul.

Vào thứ 4, ngay trước đó, tại Mỹ, Yuri và Jessica không thấy Taeyeon đâu nữa, hoàn toàn mất dấu.

Thứ 6, Sooyoung đến thăm cô, kể chuyện vừa bị cấp trên kỷ luật, nhưng Sooyoung có vẻ không bực bội gì lắm, hình như còn tỏ ra vui nữa. Tiffany không để ý mấy. Đối với cô chẳng còn gì quan trọng trên đời nữa khi mà cô đã mất đi Taeyeon.

Thứ 7, Tiffany đang làm việc (vẫn với cái “phong cách” vô hồn) thì có điện thoại…

Là Jessica

-Fany…

-What’s going on Sica?

-Ugghhh… Actually… cậu phải chuẩn bị tinh thần đi mới được…

-Ok, nói đi.

-Chúng tớ biết cậu vẫn đang ngóng tin Taeyeon từ chúng tớ, chúng tớ biết cậu chưa quên cậu ta đâu…

-Nhưng mà thật ra… là chuyện gì…? – Tiffany nghẹn lời lại khi nghĩ tới Taeyeon

-Cậu ta bỏ đi luôn rồi, chắc là với cô gái Sunny kia, chúng tớ mất dấu hoàn toàn cậu ta rồi. Này, cậu đừng có xúc động quá đấy…

-Ok, I get it.

*cụp*

-Ê, Fany, FANY! – Jessica gọi với lại nhưng Tiffany đã cúp máy rồi – Haiz! Mong là cậu ấy không sao… - Sica quay sang nói với Yuri đang ngồi bên cạnh.

-Mình cũng thế, nhưng mà… mình vừa tìm được cái này nè, bên phòng Taeyeon ấy. – Yuri chìa ra một cái phong bì.

-Đọc thử xem cái gì vậy! - Jessica hấp tấp

Yuri và Jessica mở chiếc phong bao và lấy mẩu thư Taeyeon để lại ra đọc…

-Hơ hơ hơ…

-Là vậy sao…?

___

Không có người bạn nào bên cạnh, một mình với cơn đau, Tiffany đã gần như muốn từ bỏ luôn mạng sống rồi. Vẫn là cô với chiếc cửa sổ, phía xa xa là công viên giải trí, mọi người đang đổ xô đi cái festival gì đó, cô không biết là dịp gì nữa, đầu óc Tiffany chỉ còn nghĩ được tới Taeyeon, với một tâm trạng tràn ngập nỗi đau đớn.

Pháo hoa. Công viên giải trí đang bắn pháo hoa. Cũng chính công viên giải trí ấy 2 năm trước, chiều Chủ nhật ấy, cô và Taeyeon tình thấy tình yêu đầu tiên, trao nhau nụ hôn đầu tiên, và buổi tối ấy công viên cũng bắn pháo hoa. Những màu sắc của pháo hoa ánh lên trong mắt Tiffany. Đôi mắt cô, vẫn là đôi mắt long lanh ánh lên ánh nắng trong chiều Chủ nhật ấy, đôi mắt vẫn long lanh như thế nhưng giờ đây chỉ chứa nước mắt và nỗi buồn vời vợi.

Những ký ức trong 2 năm qua lại quay về. Những giây phút lãng mạn bên nhau, những lúc Taeyeon ôm lấy cô, cảm nhận hơi ấm của nhau, những khi Taeyeon nhăn nhở cười đáp lại eye-smile của cô, rồi đến những nụ hôn của hai người, cả những phút giây riêng tư nồng nàn, cháy bỏng, đầy đam mê… Tâm hồn Tiffany đã bị tổn thương, nhưng nghĩ đến những giây phút ấy, tự chạm vào những nơi mà Taeyeon “yêu thích” trên cơ thể mình, những nơi mà Tiffany chỉ dành riêng cho Taeyeon, đã dành tất cả cho Taeyeon (thôi tưởng tượng đi), cô càng không cầm được nước mắt. Những vui vẻ, những nồng nàn ấy sẽ không bao giờ cô có được nữa…

Lại một đêm nữa Tiffany sống trong tuyệt vọng, khi mà mọi người vui cười bên người thân, tận hưởng lễ hội ngoài kia thì cô lại một mình trên giường cùng với nước mắt và nỗi buồn không gì đo đếm nổi…

___

Sáng Chủ nhật, cô dậy muộn vì mất sức sau khi khóc rất nhiều vào đêm qua. Ra khỏi giường, lảo đảo vào phòng tắm, thẫn thờ bước xuống bếp, mắt cô vô tình đưa ngay tờ lịch treo tường.

Ngày 1/8.

Là ngày gì nhỉ? Sao thấy quen quen…

Tiffany vô hồn, lạc lối trong niềm đau đã quên mất cả ngày đó.

-Ah, là ngày sinh của mình, mình già đi một tuổi rồi, ha, ha, ha… - Tiffany tự thì thầm một mình

Nhớ để làm gì? Chả quan trọng gì nữa… bây giờ lo ăn để sống cầm hơi nào, ha, ha, ha…

Một chiếc bánh mì nhỏ, một ít thức ăn… Lượng thức ăn mà cô ăn hàng ngày bây giờ không khác gì của một con mèo. Niềm đau làm cô mất đi luôn một trong những bản chất của con người là muốn ăn ngon và ăn no.

Chiều Chủ nhật, ngày 1/8, Tiffany ngồi một mình trong phòng khách. Có tiếng chuông cửa…

-Chắc là Sooyoung…

Tiffany chầm chậm ra mở cửa… Đúng là Sooyoung, nhưng đứng bên cạnh Sooyoung, là con người đó…

-KHOAN ĐÃ FANY, ĐỪNG ĐÓNG CỬA! NGHE MÌNH NÓI ĐÃ! – Tiffany định sập ngay cửa lại nhưng Taeyeon đã kịp chặn cánh cửa.

-KHÔNG! BỎ RA! ĐỂ TÔI YÊN ĐI!

-FANY!

-Không… - Tiffany ngồi thụp xuống sàn nhà, khóc…

Taeyeon đẩy cửa bước vào, theo sau cô là Sooyoung và một cô gái nhỏ con nữa. Taeyeon bước đến ôm lấy Tiffany…

-Bỏ tôi ra đi! Cậu về đây làm gì chứ?

-Mình biết là không nên làm quá thế này mà… Mình xin lỗi, mình xin lỗi… à, đây là Sunny…

-BÂY GIỜ CẬU XIN LỖI ĐỂ LÀM GÌ NỮA CHỨ?... Và… cậu dẫn cô ấy về đây để làm gì chứ…? Để làm tôi đau khổ thêm phải không, cậu thành công rồi đấy! Giờ thì đi khỏi đây đi… ĐI KHỎI ĐÂY ĐI! SOOYOUNG, ĐEM HỌ RA KHỎI ĐÂY ĐI!!!

-Cô ấy là em họ mình…

-Đem ra khỏi đây hả? Ok ok, nhưng tớ chỉ đem cô bé này đi thôi, hí hí, còn Taeyeon để lại cho cậu!

Tiffany ngẩn mặt lên và thấy Sooyoung đang nhăn răng cười, còn tay thì… đang siết lấy eo cô bé Sunny kia.

-Gì… cơ? – Tiffany vẫn chưa thể bình tĩnh được.

-Thôi mình đi nào bé Sun, để họ lại với nhau đi, hí hí…

-Vâng, rất hân hạnh được biết chị nhà, dù trong hoàn cảnh không vui vẻ cho lắm thế này! – Sunny nói rồi cùng Sooyoung bước ra ngoài.

Tiffany quay lại nhìn Taeyeon… sau hơn hai tuần, khuôn mặt ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn khuôn mặt mà cô yêu, nhưng hiện giờ trên khuôn mặt đó có một con mắt bầm tím.

-Fany…

-Gì hả? Cậu bỏ mặc mình 2 tuần để đi chơi với em họ sao? Mình không tin, MÌNH KHÔNG TIN CẬU ĐÂU!

-Tiffany Hwang Mi Young,…

…em sẽ lấy tôi chứ? – Taeyeon mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc thật đẹp.

-Cậu…

-Ê Fany, xin lỗi bọn tớ nhầm to rồi, Taeyeon nó không có bỏ đi luôn, nó định về cầu hôn cậu… - Jessica và Yuri xộc vào nhà nói tới tấp - à ờ… Taeyeon… cậu đã ở đây rồi hả?... Vậy bọn mình không phiền hai cậu nữa.

Jessica và Yuri lủi thủi ra ngoài. Taeyeon và Tiffany lại đối mặt nhau trong phòng.

-Mình không ngờ trò đùa của mình lại tai hại thế này, mình không ngờ cậu lại đau khổ vì mình đến vậy. Và 2 cái đứa Yulsic kia chỉ giỏi bày vẽ ra chuyện này chuyện nọ. Suốt 2 tuần qua ngoài thời gian biểu diễn đặc kín, mình có đưa cô em họ lâu lắm không gặp lại đi chơi này nọ, mình thương nó lắm nên hai đứa hay nghịch vui với nhau. Và nó quyết định giúp mình đi chọn chiếc nhẫn này, mình đi lùng khắp nơi để tìm một chiếc nhẫn xứng với vẻ đẹp của cậu. Mình chỉ vừa tìm ra một chiếc như vậy vào sáng thứ 5 thôi, rồi sau đó mình với Sunny bay về Hàn ngay, nhưng mình quyết định sẽ đến gặp cậu vào hôm nay, một ngày ý nghĩa.

-…

-Chiều thứ 5 mình đang lang thang ở khu thương mại với Sunny thì vô tình gặp mặt Sooyoung, và như cậu cũng đoán ra, sau vài câu hò hét nguyền rủa là mấy cú đấm tới tấp, kết quả là con mắt bầm tím này đây. Rồi mình cũng giải thích được cho Sooyoung, nhưng lúc đó cậu ta cũng không nguôi được bao nhiêu cả, và điều làm cậu ta chịu bỏ qua cho mình, thậm chí còn chịu giữ im lặng đến hôm nay là… em họ Sunny của mình, để đổi lấy tính mạng và bí mật, mình mất đứa em họ vào tay cậu ta, cậu thấy 2 người họ ôm nhau cứng ngắc chứ? Là lỗi của mình vì đã bày ra trò này, vì mình cứ nghĩ im lặng với cậu lâu một chút, sau đó quay lại nói lời cầu hôn cậu một cách bất ngờ, như thế sẽ tuyệt lắm. Không ngờ mình làm cho 2 đứa Yulsic hiểu lầm rồi nói với cậu làm cậu hiểu lầm theo… Mình xin lỗi cậu lắm lắm! – Taeyeon vừa giải thích vừa đỡ Tiffany đứng dậy và dìu cô vào ngồi trên giường.

-Cậu có biết mình đã đau đớn thế nào không? Có biết trong khoảng thời gian 2 tuần qua mình nhớ cậu, cần cậu thế nào không? Có biết mình yêu cậu đến thế nào không? – Tiffany nói trong nước mắt

-Mình biết rất rõ mà, mình vô cùng xin l…

Taeyeon còn chưa kịp nói hết câu thì đôi môi đã bị môi Tiffany khóa chặt. Đến thế này thì Taeyeon chẳng ham nói tiếp nữa. Nụ hôn cứ thế xảy ra, thật nồng cháy, cuốn đi những đau buồn trong lòng Tiffany và những nỗi hối hận trong lòng Taeyeon. Hai người như tan vào nhau trong nụ hôn ấy, không dứt ra được…

Nhưng mà cũng phải dứt ra chứ, không thì ngộp thở à?

-Nụ hôn này, có phải là lời đồng ý không? – Taeyeon hỏi đầy châm chọc.

-Mình chưa bao giờ nói vậy cả! – Tiffany quay ngoắt đi, làm mặt dỗi.

Taeyeon xoay mặt Tiffany lại và nhấn lên môi cô một nụ hôn nữa, đồng thời đẩy cô ngã ra giường và lại nằm lên trên người cô, đè nghiến cô xuống. Một tay Taeyeon giữ chặt cả hai tay Tiffany, tay còn lại của Taeyeon luồng ra sau lưng Tiffany giật mạnh cô sát vào người mình. Hai cơ thể đã không còn khoảng cách. Taeyeon rời môi Tiffany ra rồi thì thầm vào tai cô:

-Cậu mà không đồng ý thì từ giờ tới tối, từ tối tới sáng mai… mình sẽ không ngừng “hành hạ” cậu, cậu sẽ vừa sung sướng vừa đau đớn, và cuối cùng cậu sẽ không ngồi dậy nổi. Và mình sẽ không ngừng làm vậy đến khi nào cậu đồng ý. Mình cũng phải nói rõ ràng với cậu rằng, MÌNH ĐÃ THÈM CÁI CƠ THỂ NÀY CỦA CẬU 2 TUẦN NAY RỒI, MÌNH ĐANG MUỐN NÓ LẮM ĐÂY, biết chưa hả?

-Cậu làm thế thật sao? Mình biết là cảm giác sẽ rất tuyệt nhưng cũng sẽ đau lắm, cậu nhẹ nhàng thôi. Mình đồng ý, mình đồng ý mà! Nhẹ thôi, Taeyeonnnnnnnnnnnnn~~~……………

-Muộn rồi, vợ tôi ạ! – Taeyeon kết thúc cuộc đối thoại và bắt đầu hành động. Quần áo lại vương vãi khắp trên sàn nhà… - Khi cậu đã đồng ý, có thể mình sẽ còn làm thế này thường xuyên hơn nữa đấy, há há há!!!!

-Taetae đáng ghét~ ư ư ư~…

Lại một buổi chiều Chủ nhật không ai ngờ được.

Another unsuspecting Sunday afternoon. End.

Comment please!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro