Ngày ... Tháng ... Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ấy mệt mỏi, không có một điểm tựa, không muốn ai đến gần mình.

Anh ấy tuyệt vọng, gần như chẳng thể nở một nụ cười.

Anh ấy đau đớn, tôi thấy anh lặng lẽ khóc và để mặc mắt sưng húp qua một đêm trắng trong nước mắt.

Và...... Anh ấy không yêu tôi.

Còn..... Tôi thương anh ấy.

                                   ****

Ngày... Tháng... Năm.

- JungKookie, em có muốn chơi game không?

- JungKookie, dậy đi nào, dậy chơi với anh.

- JungKookie, em giúp anh bắt con ong kia đi, nó cứ bay lại đây hoài.

- JungKookie, để đó anh làm.

....

Đó sẽ là những gì mà Taehyung nói với JungKook khi anh 19 tuổi và cậu thì vẫn còn nhìn anh với đôi mắt trong veo ngây thơ đó. Còn bây giờ...

- JungKook, em ra ngoài đi.

JungKook lặng lẽ đứng đó, Taehyung đã không còn là Taehyung của ngày xưa. Anh bây giờ lạnh lùng và xa cách, mà dẫu có dùng cả tuổi thanh xuân yêu anh của cậu cũng không thể đổi lại được Kim Taehyung ngày đó.

JungKook cứ nhớ mãi những lần anh lên tiếng gọi cậu một tiếng JungKookie ơi, hai tiếng JungKookie à với cái tông giọng trầm ấm đó. Cậu là mê mẩn anh.

JungKook không thể nhớ nổi cậu bắt đầu phát hiện ra mình thích anh kiểu đó từ bao giờ, chỉ biết là cậu bắt buộc phải quên đi, đừng bao giờ nuôi mộng tưởng vào một thứ tình cảm sai trái như thế.

Nhưng trái tim nào có dễ bảo như vậy, JungKook chỉ thấy mình ngày càng yêu anh hơn, và Taehyung thì ngày càng xa cách cậu hơn.

Mối quan hệ của cả hai đã đến mức chẳng thể vãn hồi từ cái ngày mùa đông năm ấy, lúc Taehyung về nhà vào tối muộn với bộ dạng không thể thảm thương hơn.

JungKook còn nhớ rằng mình đã cố gắng dìu anh vào nhà như thế nào. Và cậu cũng nhớ rõ mồn một câu nói khi đó của anh, câu nói chính thức đập vỡ tan tành mối quan hệ anh em của hai người.

- Đừng có chạm vào anh với cái ánh mắt đó của em. Jeon JungKook, tránh xa anh ra một chút, có nghe chưa.

Chính xác là từ khoảnh khắc đó, không còn một lần sau nữa để cả hai có thể nói chuyện với nhau và kéo lại những khoảnh khắc tươi đẹp như ban đầu.

Tình anh em của hai người đã chết lâu rồi.

-------

JungKook một lần nữa ngã vật xuống giường, cơn đau ở bả vai truyền tới mạnh mẽ xông thẳng vào hai lá phổi khiến cổ họng cậu tuôn ra những tràng ho đắng chát.

- Chết tiệt.

JungKook chửi thề một tiếng, cậu không thể ngừng cơn ho như cào xé cổ họng, gần như là bất lực khiến cả thân người JungKook cong lên như con tôm.

- JungKook, em lại ho nữa hả?

Từ bên ngoài vọng tới giọng nói thảng thốt của Hoseok. JungKook dùng tay đấm mạnh vào cổ mình, đến lúc này cơn ho mới chịu ngừng lại để cậu lấy không khí thở thêm mấy hơi nặng nhọc trước khi trả lời anh.

- Em không sao.

Vẫn là câu nói đấy, các thành viên đã quá quen thuộc với kiểu giấu bệnh của cậu nhưng chẳng ai nói nổi đứa em út ương bướng này nên lại thôi. Anh chỉ đứng nhìn cánh cửa đóng im lìm khẽ thở dài một tiếng rồi rời đi. Một lúc sau, khi chẳng còn cảm nhận được âm thanh nào từ bên ngoài vọng vào nữa, JungKook mới đứng lên.

Cậu mở cửa bước ra ngoài phòng khách, cả căn nhà lặng như tờ. Nếu như bình thường thì giờ này các thành viên đều có lịch trình riêng còn không thì sẽ ra ngoài đi chơi đâu đó. JungKook tiến thẳng về phía phòng Taehyung không một chút do dự vì cậu biết rằng giờ này anh vốn chẳng có ở nhà. JungKook nắm rõ lịch trình của Taehyung trong lòng bàn tay, cậu thừa nhận với bản thân rằng cậu còn quan tâm tới anh nhiều hơn cả bản thân mình nhưng điều đó cũng chẳng kéo lại nổi mối quan hệ vốn tệ đi từng ngày của hai người.

JungKook đẩy thật nhẹ cánh cửa phòng vốn chẳng bao giờ khoá cửa của Taehyung và thoáng giật mình vì cái đầu nhỏ lí lắc đầy lông của Yeon Tan ngó ra từ cánh cửa mở hờ.

- Tanie.

Cậu bật lên một tiếng kêu khẽ trong cổ họng sau đó cúi xuống nhẹ nhàng nhấc bổng cả người chú cún nhỏ mà ôm vào trong lòng mình.

- Giá như trước mặt anh ấy tao cũng có thể ôm mày như thế này thì tốt biết mấy.

JungKook lẩm nhẩm trong miệng, khoé môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười đầy chua chát. Chưa bao giờ cậu cảm nhận rõ ràng rằng anh ghét mình đến như thế. Khi mà ánh mắt anh chỉ vừa chạm tới cậu một giây, những tia chán nản ngập đầy trong đôi mắt phượng dài đó như giết chết tình yêu của cậu mỗi ngày.

Yeon Tan cựa quậy liên tục trong lòng JungKook, cậu thả chú cún nhỏ ra rồi chậm rãi tiến về phía giường ngủ của anh.

Lần trước đúng vào sinh nhật anh, JungKook đã rất khó khăn để suy nghĩ nên mua gì tặng anh. Lúc đó Taehyung còn chưa chán ghét cậu như bây giờ. JungKook thậm chí còn nhớ như in đôi mắt cười sáng rỡ ngày hôm đó của anh khi nhận được món quà từ cậu.

- JungKook.

Chết lặng, tất cả những cảm xúc đẹp đẽ đó như chết yểu khi chất giọng trầm của anh vang lên phía sau lưng.

JungKook thu đôi tay về, đôi mắt nhắm lại rồi mở ra căng thẳng. Bây giờ thì hay rồi, làm sao đối mặt với anh đây.

                           -------------

Xin chào mọi người, mình trở lại rồi đây, vì chưa có ý tưởng viết ngoại truyện nên mình quyết định viết shot này dành tặng mọi người. Chúc mọi người đọc vui và nhớ cmt cho m nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro