Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng vậy, tôi gần như đã bị Lý Toái thuyết phục.

Hắn ôn nhu, hắn chấp nhất, hắn vì tôi mà bện nên cả một tương lai, từng chút từng chút mê hoặc trái tim tôi.

Cứ cho rằng việc đó là tội ác vi phạm đạo đức, tôi vẫn không thể ngăn cản bị hắn hấp dẫn.

Tôi đang trầm luân, thậm chí quên mất phía trước là địa ngục vạn kiếp bất phục.

Cho đến khi Tân Nhiên xuất hiện.

Cô ta đứng ở đó, thân hình nhỏ nhắn nhưng không hề thấy một chút yếu ớt, ánh mắt lộ rõ sự kiên quyết. Dù chưa mở miệng đã nói lên hàng vạn lời. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng những ngày qua cô ta đã sống thế nào. Lấy tuyệt vọng là thức ăn, lấy cái chết làm bạn, nghịch cảnh ngược lại chỉ làm cô ta ngày càng cường đại hơn.

Nguyên tưởng rằng cô ta sẽ hận tôi thấu xương nhưng lại chỉ cười cười, thủ thế với tôi, sau đó cầm dao bắt đầu thong thả tới gần Lý Toái.

Tôi nháy mắt hiểu rõ, Tân Nhiên trở về để báo thù.

Cô ta đoán được cục đá trong balo là Lý Toái đổi, cột cô ta ngoài phòng để dãi nắng dầm mưa là Lý Toái, muốn ép cô ta vào chỗ chết cũng là Lý Toái.

Người Tân Nhiên thật sự hận thấu xương là Lý Toái.

Kề cận cái chết lâu như vậy, dù cho là người không có đầu óc cũng nên biết không nên tham gia một trận chiến không có sự chuẩn bị.

Đã trải qua thất bại lần trước, nếu không nắm chắc tuyệt đối cô ta sẽ không mạo muội hành động.

Tân Nhiên chắc chắn đã nhìn thấy thương tích của Lý Toái, cũng thăm dò được đường ra khỏi U Lâm.

Nhưng dựa vào đâu cô ta cho rằng tôi sẽ giúp cô ta?

Tim tôi đập nhanh hơn, mà Lý Toái hoàn toàn không biết gì cả, dịu dàng cười với tôi, thân thể đau đớn làm hắn tạm thời đánh mất tính cảnh giác.

—— Lý Toái hay là Tân Nhiên?

Tôi thường gặp phải các loại lựa chọn.

Là đối mặt với sự thật tàn khốc hay giả vờ ngu giả ngơ trốn tránh sự thật.

Là anh trai có quan hệ huyết thống hay là sát thủ xưa nay không hề quen biết.

Là cả đời bị nhốt ở U Lâm hay là cả đời trong căn biệt thự bên ngoài?

Bất kể chọn thế nào đều phải đứng dưới tiền đề là bị Lý Toái khống chế chặt chẽ.

Lý Toái chưa bao giờ cho tôi cơ hội lựa chọn.

Theo như lời hắn nói, quãng đời còn lại của chúng tôi phải buộc chặt lấy nhau.

Tôi và ba mẹ, quãng đời còn lại đều phải sống dưới bóng ma của hắn.

Cho dù hắn tẩy trắng thân phận sát thủ, không cầm tù không cưỡng bách tôi, từ đây nhân nhượng tất cả với tôi, tôi cũng vĩnh viễn không thể quên những chuyện hắn từng nói.

Tuy rằng ngoài miệng hắn nói là gạt tôi nhưng khao khát tình thân trong mắt không phải giả, trái tim bức thiết muốn gặp ba mẹ tôi không phải giả, sự chờ mong trong giọng nói khi nhắc đến một nhà bốn người cũng không phải giả.

Cho dù tôi có thể giả vờ ngu ngốc cả đời nhưng ba mẹ thì sao? Chẳng lẽ ngay cả con mình mà họ cũng không nhận ra sao?

Chỉ cần Lý Toái còn ở đây, tôi sẽ không thể sống cuộc đời như trước.

Vì tôi, hắn vứt bỏ tình thân, thoát khỏi tổ chức, mất đi cánh tay, một thân chật vật, lại như cũ nỗ lực mỉm cười với tôi.

Tôi rất muốn ôm hắn một cái, nhưng, tôi càng muốn làm người bình thường hơn.

Vì thế, tôi nhẹ nhàng đè bả vai Lý Toái lại, bốn mắt nhìn nhau với hắn: "Lý Toái, em thích anh."

Thân thể Lý Toái cứng đờ, tròng mắt đều là khiếp sợ, tựa hồ không thể tin được lời tôi nói.

Cứ như vậy, toàn bộ lực chú ý của hắn đều sẽ đặt lên người tôi, càng thêm không rảnh phát hiện Tân Nhiên phía sau.

Tôi tiếp tục nói: "Mặc kệ em trốn tránh và kháng cự thế nào, những ngày qua buổi tối em đắp chăn, trong đầu đều là hình bóng của anh. Em nhớ hơi thở, nụ hôn và chiếc ôm của anh. Anh đã từng là người em sợ nhất nhưng giờ đây, chỉ có anh mới mang lại cho em cảm giác an toàn. Mỗi một tế bào trong cơ thể em đều đang thừa nhận một sự thật rằng, em thích anh."

Ánh mắt Lý Toái run rẩy, biểu cảm trở nên không biết làm sao.

Mà Tân Nhiên, đang tiếp cận chúng tôi từng bước một.

"Ngày anh giặt ga trải giường cho em là ngày đầu tiên em biết rung động. Em cảm thấy người này thật kỳ lạ, rõ ràng là tên sát thủ máu lạnh nhưng lại làm chuyện dịu dàng đến vậy, mang theo khó hiểu cùng mê man, tim em bắt đầu rung động vì anh. Sau đó anh lại khen em đẹp, đáy lòng em nhảy nhót biết bao nhiêu, cô gái hai mươi mấy tuổi mà giống như một nữ sinh lần đầu yêu, thật là ngốc cực kỳ."

"Mỗi một lần anh tốt với em, kỳ thật em đều âm thầm ghi tạc trong lòng, chỉ là em luôn có cảm giác tội ác, rối rắm  rằng tình cảm như vậy có nên tồn tại hay không nên mới lần lượt đẩy anh ra, từ chối anh, mạnh mẽ lên án anh. Nhưng giờ này khắc này, em bỗng nhiên không muốn quan tâm nhiều như vậy nữa."

Đôi tay tôi ôm mặt Lý Toái, cúi xuống, chậm rãi đến gần hắn.

Đồng tử Lý Toái bừng lên ánh sáng sáng ngời, rực rỡ lóa mắt hơn bất kỳ thời khắc nào.

"Lý Toái, cho dù anh là ai, cho dù chúng ta có quan hệ gì, em cũng thích anh, vĩnh viễn thích anh."

Khoảng cách chúng tôi càng ngày càng gần, tôi nhìn thấy đôi mắt Lý Toái hơi lập loè, giống như chó con ngoan ngoãn, yên tĩnh chờ chủ nhân đến hôn môi.

Một giây trước khi bốn cánh môi chạm nhau, Tân Nhiên rốt cuộc ngừng sau lưng Lý Toái, giơ dao lên cao.

Tôi cũng không sợ hãi ở bên Lý Toái, điều tôi sợ chính là nhìn thấy dáng vẻ ba mẹ tuyệt vọng đến hỏng mất.

Thời điểm tất cả chưa xảy ra, mọi người vĩnh viễn không biết mình sẽ quyết định thế nào.

Tựa như tôi đã từng luôn chê bai ba mẹ lải nhải quá nhiều, vô cùng khát vọng muốn dọn ra ngoài, vĩnh viễn không thể tưởng được sẽ có một ngày mình vì ba mẹ, chính tay đẩy một người vào chỗ chết.

Thậm chí người này còn có thể là anh trai ruột của tôi.

Kết quả con dao kia lại nhắm thẳng đến tôi.

Một sức mạnh thật lớn vụt lên, tôi hoảng hồi lâu mới phát hiện mình đang được Lý Toái bảo vệ. Hắn dùng cánh tay còn sót lại chặn một đao cho tôi. Thân dao hung hăng cắm vào bả vai của hắn, máu chảy như suối.

Tôi trừng Tân Nhiên, ở trong lòng mắng to tắm đời tổ tông nhà cô ta.

Tân Nhiên chớp chớp mắt với tôi: "Xin lỗi xin lỗi, dù sao hắn cũng là sát thủ chuyên nghiệp, phản ứng nhanh lắm, tôi sao có thể dễ dàng khiến hắn bị thương được? Nhưng nếu mục tiêu của tôi là cô, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ cô theo bản năng, đây gọi là chiến lược, là kế hoạch!"

Lý Toái rốt cuộc ý thức được, hai tròng mắt tức khắc mất đi ánh sáng, ánh mắt dại ra chậm rãi dừng trên mặt tôi: "Lời tỏ tình vừa rồi đều là giả sao?"

Mà lòng tôi lại suy nghĩ: Chỉ đâm trúng bả vai, không chết người được.

Tim tôi lỡ một nhịp, không chút do dự rút con dao cắm trên vai Lý Toái ra, dùng sức nhắm vào cổ hắn.

Lý Toái không đoán được tôi sẽ hành động như vậy, theo bản năng nắm lấy cổ tay của tôi, lưỡi dao cắt một vệt thật sâu trên mặt hắn. Gương mặt vốn điển trai giờ phút này máu thịt mơ hồ, trở nên vô cùng dữ tợn.

Chờ khi tôi phản ứng lại, dao trên tay đã bị Lý Toái cướp đi.

Tôi lập tức hô to với Tân Nhiên cách đó không xa: "Mau nhặt cái rương bên trong lên! Trong đó có súng!"

Tân Nhiên nhanh chóng nhào qua, mở rương da, lấy một khẩu súng lục màu đen, thuần thục nạp đạn, chĩa vào Lý Toái: "Thật trùng hợp, tôi đã từng học bắn súng rồi."

Chẳng sợ hiện tại Lý Toái đâm thủng trái tim tôi, tôi cũng nhận. Vào một khắc hắn giết tôi, viên đạn của Tân Nhiên cũng sẽ bay về phía hắn. Vùi tất cả bí mật của chúng tôi xuống mặt đất, như vậy ba mẹ sẽ mãi mãi không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có chết đi mới vùi lấp được hết thảy.

Nhưng hắn lại chỉ yên lặng nhìn tôi, thanh âm mỏng manh tiến lỗ tai tôi: "Vì sao?"

Vì sao?

Còn có thể vì sao à?

Chạy trốn khỏi một con quái vật không phải là chuyện đương nhiên sao?

Tôi và hắn nhìn nhau, thân thể đang run rẩy, thanh âm tựa hàn băng: "Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, suy nghĩ duy nhất của tôi là thoát khỏi anh."

Lý Toái nâng tay lên, đầu ngón tay mơn trớn mặt tôi, cười vô lực: "Em gạt anh."

Tôi đột nhiên đẩy hắn ra, kêu to với Tân Nhiên: "Mau nổ súng!"

Còn gì để hoài nghi đâu?

Tôi và Lý Toái thật sự là anh em ruột.

Bởi vì máu chúng tôi đều lạnh băng như nhau.

Không, ý chí của tôi còn sắt đá hơn hắn.

Mềm yếu và thuận theo lúc trước đều là bởi vì tôi không có quyền lựa chọn.

Một khi tôi có thể chọn liền không chút lưu tình.

Tôi từng cho rằng, nếu không muốn bị bóng tối cắn nuốt thì chỉ có thể hóa thành ánh sáng.

Nhưng sự thật không phải như thế.

Chút ánh sáng mơ hồ lướt qua giây lát vốn không có tác dụng gì.

Hòa cùng một thể với bóng tối, sau đó sinh ra bóng tối càng lớn hơn mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Theo một tiếng súng vang, sau lưng Lý Toái nở ra một nụ hoa máu.

Tên sát thủ kiêu ngạo có thể khống chế tất cả, giờ phút này lại thất bại thảm hại.

Toàn thân hắn chật vật bất kham như rác rưởi nhưng vẫn luôn luôn chăm chú nhìn tôi.

Đôi mắt thon dài cất giấu ngàn loại cảm xúc.

Thê lương, ưu thương, buồn bã, bất lực.

Còn có mỏng manh, hư vô mờ mịt, và một tia hy vọng.

Thẳng đến giờ khắc này, hắn vẫn ôm hy vọng với tôi, cho rằng tôi sẽ đứng về phía hắn.

Tựa như lần đầu tiên hắn đè tôi dưới thân, tôi cũng từng ôm một tia hy vọng, cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho tôi.

Tôi đi đến bên cạnh Tân Nhiên, nói với cô ta: "Tiếp tục."

Tân Nhiên hoàn toàn có thể trực tiếp đánh gục Lý Toái, nhưng cô ta chỉ tùy tay bắn vào cánh tay đã bị đứt của Lý Toái, sau đó dừng lại thưởng thức vẻ mặt thống của Lý Toái, tựa như hưởng thụ một trò chơi tra tấn hành hạ.

Cô ta mỉm cười đáng yêu với Lý Toái: "Lý tiên sinh, anh thật sự quá nhẫn tâm, cho dù Trầm tiểu thư nguyện ý thả tôi đi anh vẫn không để lại đường sống cho tôi."

"Khi tôi phát hiện đồ ăn trong balo bị đổi thành đá, tôi hận anh hơn tất cả mọi thứ trên đời. Phải biết rằng, hận mạnh mẽ hơn yêu rất nhiều. Hận ý thậm chí có thể khiến một người bò ra từ cái chết. Anh muốn cho tôi chết, vậy tôi liền sống cho anh xem."

"Nỗi thù hận làm tôi điên cuồng cũng làm tôi trưởng thành, hơn nữa thúc đẩy tôi tìm ra con đường thoát khỏi U Lâm. Nhưng trước khi ra ngoài, tôi còn một chuyện quan trọng hơn phải làm. Đó chính là đạp anh dưới chân, tự mình tra tấn anh, giẫm đạp anh. Giống như cách anh đối xử với tôi."

"Thật ra trong bốn người đàn ông bị tôi giết chết có một người là bạn trai tôi. Tôi rất thích anh ấy, nhưng đứng trước sinh tử, tình yêu thật sự quá bé nhỏ không đáng kể. Điều duy nhất tôi có thể làm là không chạm vào thi thể của anh ấy. Nhưng nhờ phúc của anh, tôi không thể không đào người bạn trai yêu dấu của tôi lên, ăn từng miếng từng miếng một. Tôi thật sự rất đau đớn, rất luyến tiếc."

Tân Nhiên làm vẻ mặt vừa khoa trương vừa bi thương như đang diễn kịch ngôn tình, làm người ta không phân biệt được rốt cuộc cô ta đang giả vờ hay nghiêm túc.

Lại một viên đạn xuyên qua tay chắn dao của Lý Toái. Chỉ một bàn tay.

Dao rơi xuống trên mặt đất, hắn không nhặt.

"Ngay cả ông trời cũng giúp tôi, để anh bị thương nặng trước khi tôi xuống tay. Thật ra vừa rồi ở trong rừng rậm tôi đã phát hiện ra anh, sắc mặt trắng bệch, đi đường không xong, trên quần áo toàn là máu, điều tốt đẹp nhất là anh còn mất một cánh tay. Nhưng so với việc trực tiếp giết chết anh, tôi càng muốn nhìn anh tim như tro tàn, biểu cảm thê lương. Bị thương thành dạng này còn kiên trì muốn chạy đến U Lâm tìm Trầm tiểu thư, nếu loại thời điểm này bị cô ấy phản bội, anh chắc chắn sẽ tuyệt vọng hơn cả chết đúng không?"

Tân Nhiên vứt cho tôi một cái mị nhãn: "Trầm tiểu thư, nhờ phúc của cô, tôi báo thù cực kỳ thành công. Nhìn đi, nhìn biểu cảm bây giờ của Lý Toái đi, giống như một con chó hoang không ai cần! Hắn đã tàn phế!"

Dứt lời Tân Nhiên bắt đầu cười to, phảng phất như thưởng thức một bộ hài kịch hay tuyệt vời.

Lý Toái không để ý đến Tân Nhiên, thậm chí chưa từng liếc nhìn cô ta một cái, chống đỡ đứng lên, máu tươi sũng quần áo hắn nhưng hắn như không cảm nhận được đau đớn, từng bước đi về phía tôi.

Thân thể hắn run rẩy, một bàn tay sờ soạng trong túi áo khoác nửa ngày, cuối cùng lấy ra một cây kẹo que, run run rẩy rẩy đưa tôi: "Miểu Miểu, trên đường trở về anh mua cái này, vừa rồi quên đưa cho em. "

Cây kẹo màu sắc rực rỡ được đóng gói trong túi giấy trong suốt.

Loại kẹo mút phổ biến nhất có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố.

Bàn tay bị viên đạn bắn xuyên qua lại chảy máu, dính vào giấy gói kẹo, Lý Toái vội vàng dùng quần áo lau vết máu.

"Anh đang chơi trò gia đình sao?" Tân Nhiên phát ra tiếng cười điên cuồng, sau đó lại bắn một phát vào đùi hắn.

Lý Toái mất trọng tâm ngồi quỳ trên mặt đất, giãy giụa bò lên, khập khiễng tiếp tục đi về phía trước. Gần như mỗi một chỗ trên cơ thể hắn đều đang chảy máu, mỗi một bước đều cực kỳ gian nan, vũng máu đỏ tươi đọng lại trên mặt đất.

Tôi theo bản năng lui về phía sau, kháng cự hắn tới gần.

Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, vô vọng nhìn tôi. Rất nhanh sau đó, Lý Toái thở dốc bắt đầu mỏng manh, đáy mắt dần dần bị tro tàn bao trùm. Khi cách tôi còn nửa bước, rốt cuộc hai chân mềm nhũn, ngã mạnh xuống đất, không bò dậy nữa.

Bàn tay đẫm máu vẫn luôn cầm cây kẹo mút hướng về phía tôi.

Tân Nhiên tiến lên đá hai chân hắn, tựa như đối đãi với chó hoang ven đường, nghiêng đầu cười: "Ai nha, chết rồi."

Không biết khi nào hốc mắt đã đầy nước mắt, từ gương mặt chậm rãi chảy xuống trên mặt đất.

Tôi giơ tay lau nước mắt, xoay người đi vào nhà đá, lấy cái xẻng và cuốc ra, nói với Tân Nhiên: "Giúp tôi chôn hắn."

Lý Toái nhất định có chết cũng không thể tưởng tượng được, công cụ trồng rau mà chúng tôi đã từng dùng, hiện giờ thế mà bị tôi dùng để mai táng hắn.

Nhớ rõ ánh mặt trời hôm đó rất tốt, Lý Toái mặc áo sơmi trắng cầm cuốc nghiêm túc trồng rau, hình ảnh không khoẻ làm tôi nhịn không được cười ầm lên, hắn bất đắc dĩ dịu dàng nói với tôi: "Không được lười biếng."

Mà hiện tại, cùng một vị trí, rốt cuộc tôi cũng không hề lười biếng, nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào, cái cuốc trong tay liên tục đào bùn đất dưới chân. Những cây rau đã bén rễ bị ném qua một bên, không ai quan tâm đến nữa.

Cứ để bùn đất mai táng Lý Toái và những ký ức đen tối đó đi, để cuộc đời của tôi lại tươi sáng như chưa từng có gì.

Chúng tôi nhanh chóng đào xong một hố đất đủ để chứa người trưởng thành.

Tôi kéo chân trái, Tân Nhiên kéo đùi phải, hợp lực đẩy thi thể Lý Toái vào.

Kẹo mút rơi xuống chân, tôi khom lưng nhặt lên, phát hiện nó đã vỡ vụn.

Tôi đã từng thuận miệng nói với Lý Toái, anh em bình thường có thể đánh nhau vỡ đầuchỉ vì một cây kẹo que, vì thế hắn ghi tạc trong lòng, cố ý mua tới lấy lòng tôi.

Hắn muốn làm một người anh trai tốt sao?

"Vậy nên mới nói anh ấu trĩ không gì bằng." Tôi khẽ động khóe miệng, giơ tay ném kẹo que vào hố đất.

Lý Toái lẻ loi nằm ở đằng kia, giống như một cái giẻ lau rách nát. Bùn đất ẩm ướt dần dần lấp kín, che đậy cơ thể chồng chất vết thương của hắn. Ngực hắn sớm đã không còn phập phồng, đôi mắt lại trước sau như một nhìn thẳng vào tôi, chết không nhắm mắt.

Không có người nhà, không có bạn bè, hiện giờ thoát khỏi tổ chức mình lớn lên từ nhỏ, một người như vậy cho dù đột nhiên biến mất trên đời cũng sẽ không có ai đi tìm hắn. Hắn sẽ vĩnh viễn ngủ say ở tận sâu trong U Lâm, hư thối sinh dòi, hóa thành xương trắng.

Một túm bùn đất cuối cùng che khuôn mặt tái nhợt của Lý Toái lại, linh hồn tôi như bị rút ra, lập tức ngã xuống đất.

Tân Nhiên thuận thế giơ súng nhắm ngay tôi, cười tủm tỉm mở miệng: "Trầm tiểu thư, cô không sợ tôi giết cô sao? Cô đã chứng kiến tất cả mọi chuyện, về tình về lý tôi đều không nên giữ mạng cô."

Tôi lười giãy giụa: "Làm phiền bắn vào đầu, có thể chết nhanh một chút, cảm ơn."

"Cô như vậy làm tôi ngượng ngùng động thủ đó!" Tân Nhiên tức giận buông súng, "Được rồi, giết cô chẳng khác nào để cô đoàn tụ với Lý Toái dưới âm tào địa ngục, tôi mới không để hắn được lợi đâu! Cô phải sống thật tốt, yêu đương kết hôn với người đàn ông khác mới là trả thù lớn nhất với hắn."

Tôi tự giễu cười rộ lên.

Đúng vậy, bởi vì ước mơ của tôi là có 800 người bạn trai mà.

"Hả? Đây là cái gì?" Tân Nhiên tò mò lấy giấy xác nghiệm DNA trong rương da ra, ánh mắt dần dần cứng đờ.

"Đó là giả." Tôi nhẹ giọng nói, nhận giấy xác nhận trong tay cô ta, xé rách thành mảnh vụn.

Vụn giấy mài trắng theo gió bay lên, rơi rụng trước mộ phần Lý Toái.

Tân Nhiên khó khi trầm mặc, lẳng lặng chờ tôi xé xong mới xoay người nói: "Đi, về nhà."

Tôi nhìn căn nhà và phần mộ lần cuối cùng, nhớ đến Lý Toái từng nói: Một đứa trẻ không có ai quan tâm, từ lúc sinh ra vốn nên ở trong quan tài.

Mà hiện tại, hắn đã vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Sau đó tôi đứng thẳng người, vỗ vỗ bùn đất trên quần áo, không quay đầu lại, đi theo phía sau Tân Nhiên.

—— nên về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro