Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết giằng co bao lâu, Lý Toái đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Đồ ngốc, anh lừa em thôi.”

Biểu cảm hắn tự nhiên, khóe môi hơi hơi gợi lên, người vừa run rẩy ban nãy phảng phất như biến mất.

Tôi hoang mang nhăn mày, hắn lại phát điên cái gì?

Hắn vươn ngón trỏ quẹt mũi tôi: “Anh đùa em thôi, chúng ta không hề giống nhau, sao có thể là anh em được?”

…… Ha?

Hắn chơi tôi? Mấy ngày này hắn đều chơi tôi?

Tôi bỗng dưng ngồi dậy: “Vậy sao anh lại thu thập thông tin của ba mẹ?”

Vẻ mặt Lý Toái trấn định: “Vì uy hiếp em.”

“Xét nghiệm ADN thì sao?”

“Giả.”

“Nhưng đôi mắt anh giống mẹ, mũi giống ba.”

“Đều là tác dụng tâm lý của em.”

Tôi vẫn khó hiểu: “Không phải anh còn nói môi chúng ta rất giống sao?”

Lý Toái cong khóe môi: “Chỉ là cái cớ để hôn em thôi.”

Khó trách.

Khó trách.

Tôi nói cũng quá trùng hợp. Nào có chuyện máu chó vậy rơi trúng đầu mình.

Thằng khốn này quả nhiên cố ý chỉnh tôi.

Hắn không phải anh trai tôi, chúng tôi không phạm phải cấm kỵ, không rơi vào địa ngục.

Đám mây đen đọng trong lòng nhiều ngày lập tức tiêu tán, tôi đè trái tim kinh hoàng, rõ ràng đang cười nhưng nước mắt lại rơi xuống.

Giây tiếp theo, tôi nhào lên vừa cắn vừa đá Lý Toái: "Cái đồ lừa đảo nhà anh, ma quỷ! Tinh thần phân liệt! Nhân cách vặn vẹo!”

Vài cúc áo sơmi của Lý Toái bị tôi kéo hỏng, tóc cũng lộn xộn, hắn nản lòng dựa trên đầu giường, nỗ lực cười với tôi: “Như vậy thì chúng ta có thể ở bên nhau, đúng không?”

Mây đen, lại một lần nữa kéo về.

Mơ ước của Lý Toái là được đoàn tụ với ba mẹ.

Cho dù trên tay sớm đã dính đầy máu tươi nhưng vẫn muốn được làm nũng với ba mẹ, người một nhà cùng ở trong căn nhà lớn luôn là khát vọng cả đời hắn.

Hắn chỉ muốn được yêu.

Nhưng hắn lại nguyện ý vì tôi từ bỏ đoàn tụ với ba mẹ. Hắn bệnh nặng, vặn vẹo lại vô tri, trống rỗng. Hắn thậm chí không rõ tình thân và tình yêu khác nhau ở điểm nào.

Bởi vì tôi lấy cái chết ra ép buộc nên hắn mới ý thức được giữa người nhà và người yêu, chúng tôi chỉ có thể chọn một. Muốn ở bên tôi thì phải vứt bỏ thân phận anh em. Vì thế hắn sửa miệng, cười nói hết thảy đều là gạt tôi, cho rằng như vậy thì tôi sẽ an tâm ở bên hắn.

—— chỉ hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều.

Hắn nói gạt tôi thì nhất định là gạt tôi.


Ngực giống như bị sóng lớn đè ép, tôi ngơ ngác nhìn Lý Toái, ý đồ muốn phán đoán thật giả từ trong mắt hắn.

Lý Toái cũng thâm trầm nhìn tôi chăm chú, hai người chúng tôi như đang giằng co, gợn sóng lưu động trong không khí.

Truy vấn, hay là giả ngu.

Anh trai có quan hệ huyết thống hay là sát thủ xưa nay không hề quen biết.

Tôi phải lựa chọn.

Tôi không tự hỏi bao lâu đã quyết định. Không muốn đối mặt, đây là biện pháp đơn giản nhẹ nhàng nhất để giải quyết vấn đề.

Vì thế tôi mở miệng nói: “Nếu chỉ là vui đùa vậy xóa hết tư liệu của ba mẹ tôi đi.”

Trong mắt Lý Toái hiện lên một tia thê lương, nhưng rất nhanh đã cười gật đầu: “Được.”

Tôi tận mắt nhìn hắn mở máy tính, hoàn toàn xóa hết folder kia.

“Anh nói sẽ đưa tôi rời khỏi U Lâm là thật chăng?” Tôi hỏi.

Ngữ điệu Lý Toái dịu dàng dị thường: “Đương nhiên, mua căn biệt thự đó là vì em. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh sẽ không nhốt em nữa, em có thể sống cuộc sống như trước. Chúng ta…… yêu nhau giống như người bình thường, được không em?”

Hắn nhìn tôi thật cẩn thận, trong mắt có một chút không tự tin, một bộ sợ tôi cự tuyệt.

Tôi không khỏi cười khổ, làm như tôi có quyền lợi cự tuyệt vậy? Nếu dám nói một chữ không, hắn lập tức sẽ ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi không trả lời hắn mà nhớ lại cuộc sống trước kia của mình: “Gần như mỗi ngày đi làm tôi đều phải tăng ca, cuối tuần đi dạo phố xem phim với bạn bè, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài du lịch nếu được nghỉ dài hạn.”

Lý Toái cười nhẹ: “Vậy anh sẽ mua công ty của em, làm ông chủ của em, không bao giờ để em tăng ca.”

…… Này đâu phải yêu đương như người bình thường.

Hơn nữa sao tôi dám chạm vào số tiền có được từ việc giết người.

Tôi nhịn đau lắc đầu: “Tôi không có tư chất làm chủ.”

Lý Toái dán chặt tôi: “Đi dạo phố, xem phim, du lịch, anh có thể làm tất cả cùng em.”

“Nhưng tôi tương đối thích đi với bạn bè hơn.” Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận, vạn nhất chọc giận Lý Toái ghen ghét chạy tới xử lý bạn bè của mình thì sao, đó không phải là tội mà tôi có thể tự tử là xong chuyện.

May mà Lý Toái chỉ thò qua nhẹ nhàng cắn môi tôi, trong mắt hiện lên không vui rất nhỏ, lại rất nhanh bị ôn nhu bao trùm, ẩn nhẫn nói: “Có thể, nhưng buổi tối phải về nhà.”


“Nếu đi du lịch thì tối sẽ không về kịp.” Tôi nhắc nhở.

Lý Toái rốt cuộc cũng không vui: “Em không thể rời khỏi tầm mắt của anh quá một ngày.”

Khác gì trực tiếp cầm tù đâu? Biến thái hứa hẹn quả nhiên không tin được một chữ.

Thấy sắc mặt tôi không tốt, Lý Toái thả nhẹ giọng nói: “Được, đừng không vui, em có thể đi du lịch với bạn bè, chẳng qua phải dẫn anh theo.”

Hắn đang tận lực thỏa hiệp với tôi.

Nhưng tôi vẫn tràn ngập bất an.

Cuộc sống sau này của tôi sẽ bị hắn từng giọt từng giọt thẩm thấu toàn bộ. Hắn sẽ dung nhập vào đời tôi, người nhà bạn bè của tôi thậm chí đồng nghiệp đều sẽ bị hắn khống chế chặt chẽ, còn đáng sợ hơn việc bị cầm tù đơn thuần. Nếu nói khi bị nhốt trong U Lâm tôi còn có thể bỏ trốn, vậy sau khi hắn mang tôi khỏi U Lâm thì tuyệt đối không đường nào trốn được.

Trước sau như một, tôi vẫn không thể về nhà.

Lý Toái ôm tôi, nói lời nhỏ nhẹ bên tai tôi: “Trong biệt thự có rạp chiếu phim tư nhân, chuẩn bị sô pha mát xa, chúng ta có thể nằm ở đó xem phim cả ngày. Cách vách là phòng sách, bức tường đều sẽ phủ kín sách mà chúng ta thích. Phòng vệ sinh có một bồn tắm mát xa thật lớn, chúng ta có thể ở trong ——”

Tôi vội vàng khụ một tiếng, Lý Toái tạm dừng vài giây, cười cười: “Trong vườn có xích đu hai người, chúng ta có thể ngồi trên xích đu nói chuyện phiếm ngắm sao đêm. Lúc trời đẹp thì ra ngoài du lịch, đến thành phố em thích hoặc ra nước ngoài vui chơi.”

Hắn miêu tả tương lai vô cùng tươi đẹp, tôi không tự giác đắm chìm trong đó, thậm chí khắc họa mỗi một cảnh tượng trong đầu.

Lý Toái tiếp tục nói: “Ngày lễ tết chúng ta cùng nhau về nhà thăm ba mẹ, cốp xe nhét đầy quà tặng họ. Sau đó giúp ba mẹ làm vằn thắn, xem TV, làm việc nhà.”

Tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Hắn vẫn không chịu buông tha ba mẹ.

Người đàn ông trước mặt đã sớm hòa làm một với bóng tối, căn bản không thể mang đến tương lai tốt đẹp cho tôi.

“Tôi muốn về nhà ba mẹ một mình.” Tôi nói.

“Chúng ta sẽ ở bên nhau quãng đời còn lại, chỉ là lấy thân phận người yêu, em dẫn anh về nhà trông thấy cha mẹ cũng không được sao?” Trong mắt Lý Toái lại có khẩn cầu.

Hắn hèn mọn làm tôi mềm lòng, cũng làm tôi phẫn nộ. Rõ ràng là tồn tại ác ma, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều sẽ nghiền xương tôi thành tro nuốt vào trong bụng, lại cố ý bày ra biểu cảm yếu ớt vô tội, dụ dỗ tôi lâm vào tự trách.

Tôi ngạnh khởi tâm địa: “Đừng nói cái gì mà quãng đời còn lại, không chừng qua mấy tuần anh liền thay lòng đổi dạ.”

Lý Toái trầm mặt xuống: “Không có khả năng, cho dù anh chết, hóa thành lệ quỷ dưới âm phủ cũng chỉ muốn em.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Người này rốt cuộc đang nói lời âu yếm hay nguyền rủa tôi vậy?

Trong lòng bỗng nhiên lạnh căm căm, tôi vội vàng có lệ nói: “Được rồi, có thể về nhà gặp cha mẹ, nhưng không cho phép nói lung tung trước mặt họ.”

Ánh mắt Lý Toái nóng lên, đến gần hôn tôi, môi lưỡi giao triền một hồi lâu, hơi thở hắn chuyển qua bên tai tôi: “Ngày mai anh có chút việc phải giải quyết, trở về sẽ lập tức dẫn em ra khỏi U Lâm.”

Tôi biết hắn lại muốn đi giết người, theo bản năng muốn đẩy kẻ đang đè trên mình ra.

…… Đẩy nửa ngày vẫn không đẩy nổi.

Lý Toái không khóa cửa, còn để lại chùm chìa khóa cho tôi.

Lại một lần cầm chùm chìa khóa ấy, tâm trạng đã khác xa.

Kết quả tôi đợi hắn năm ngày.

Ngày đầu tiên, tôi hoài chờ mong thu dọn hành lý, tự hỏi sau khi đi ra ngoài phải giải thích với gia đình bạn bè thế nào, nhưng thẳng đến buổi tối Lý Toái vẫn chưa trở về. Lần đầu tiên một mình qua đêm ở U Lâm, tiếng gió ngoài phòng làm lòng tôi run run, cuốn chặt trong chăn, dựa vào suy nghĩ miên man xua tan sợ hãi, nhớ ba mẹ, nhớ Lý Toái.

Ngày hôm sau, vẫn như vậy.

Ngày thứ ba, vẫn như vậy.

Ngày thứ tư, tôi hoài nghi Lý Toái gặp tình yêu đích thực bên ngoài rồi nên ném tôi ở U Lâm không trở lại. Tôi nhéo chìa khóa tự hỏi có nên trốn chạy không, nhưng nhớ đến cảnh tượng quỷ đánh tường ngày ấy lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ.

Ngày thứ năm, khi tôi đứng bên cửa sổ, thấy thân ảnh Lý Toái đi tới từ cánh rừng, chạy về phía hắn theo bản năng. Một bộ tư thế cô vợ nhỏ mới cưới không muốn xa chồng làm tôi thấy hơi thẹn, vội vàng thả chậm bước chân.

Chờ tôi ra vẻ rụt rè đi đến trước mặt Lý Toái mới thình lình phát hiện hắn bị mất một cánh tay, môi trắng bệch, mặt không còn chút máu.

Rương da trong tay Lý Toái rơi xuống đất, hắn suy yếu dựa lên vai tôi, thấp giọng nói: “Miểu Miểu, anh rất nhớ em.”

Tôi đại kinh thất sắc, lập tức dìu hắn ngồi lên cạnh ghế đu dây: “Cánh tay anh làm sao vậy?”

Lý Toái cười với tôi: “Không sao.”

Áo sơ mi hắn chảy máu từng đợt, tôi xốc lên nhìn, phát hiện cơ thể vốn bị vết sẹo che kín lại nhiều thêm một tầng vệt roi, phần cánh tay bị đứt còn máu thịt mơ hồ.

Tôi không nhịn được hít hà một hơi: “Anh phải đi bệnh viện.”

Lý Toái lắc đầu: “Anh không thể để em chờ lâu.”

—— đồ ngốc.

Tôi thở dài, truy hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lý Toái kéo tay của tôi đặt lên mặt hắn, lòng bàn tay chạm vào da thịt lạnh lẽo của hắn làm lòng tôi đau xót.

Hắn nhẹ giọng nói: “Ngày đó, anh nhận lệnh đi giết một người đàn ông, hắn quỳ xuống xin tha giống như tất cả người trước.”

“Nhưng có một chỗ không giống nhau là khi hắn biết mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ đã đề nghị một chuyện với anh.”

“Hắn khẩn cầu anh cho hắn chút thời gian, để hắn gửi tin nhắn cuối cùng cho người nhà.”

“Nội dung tin nhắn rất ngắn, chỉ có một câu đơn giản, vợ à, anh vĩnh viễn yêu em và con.”

“Sau đó hắn lau nước mắt, trên mặt không còn chút sợ hãi, nói với anh động thủ đi.”

“Người nhà và tình yêu có thể chiến thắng nỗi sợ cái chết.”

“Khi đó anh nhớ tới em đang chờ anh ở U Lâm.”

Tôi cúi đầu nhìn hắn, phát hiện lông mi hắn hơi hơi rung động.

“Em đã nói không muốn tiếp tục nhìn đến thấy anh giết người.”

“Anh suy nghĩ thật lâu thật lâu. Sau đó bỏ dao xuống, thả người kia chạy đi.”

“Phản bội tổ chức phải trả giá rất lớn. Giống như khi còn nhỏ, anh lại bị nhốt vào phòng tối. Anh đã lớn, chỉ cần có suy nghĩ phản kháng, muốn chạy trốn  ra ngoài rất dễ dàng. Nhưng từ nay về sau sẽ bị tổ chức đuổi giết, anh không thể để em rơi vào nguy hiểm được.”

“Mấy năm nay anh cống hiến không ít cho tổ chức nên đầu lĩnh không trực tiếp muốn mạng anh mà quất roi ba ngày ba đêm, sau đó chặt đứt một cánh tay, chỉ cần anh có thể chống đỡ không chết, bọn họ sẽ buông tha anh. Anh cố nhịn qua, anh phải nhịn được, bởi vì em còn đang đợi anh.”

“Từ đây, anh đã không còn liên quan gì đến nghề nghiệp sát thủ.”

“Miểu Miểu, anh làm đúng mà đúng không?” Lý Toái ngồi trên ghế đu dây, gương mặt tái nhợt tràn ngập tha thiết, tựa như chờ mong tôi khích lệ.

Tôi không tự giác vươn tay, sờ đầu hắn, thấp giọng nói: “Ngoan, làm rất đúng.”

Đôi mắt Lý Toái hơi cong lên, giống như đứa trẻ đang vui vẻ.

Đáy lòng có một chỗ hòa tan, tôi bỗng nhiên rất muốn ôm hắn một cái.

Nhưng mà tôi ngẩng đầu, phát hiện có một người đứng phía sau Lý Toái cách đó không xa.

Áo gió màu đen, nhỏ nhỏ gầy gầy, khuôn mặt dơ bẩn.

—— là Tân Nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro