Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Toái vốn không để lời tôi nói trong lòng.

Đầu tiên là nụ hôn đó, tiếp theo một buổi sáng khi tôi rời giường soi gương, phát hiện cổ áo bị hở lớn, chỗ xương quai xanh rõ ràng có một vết bầm do liếm mút mà ra.

Khó trách mấy đêm nay tôi đều nằm mơ thấy bị chó gặm.

Tôi đè nén lửa giận, cố tình đợi đến đêm khuya, điều chỉnh hơi thở giả bộ ngủ. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau thân thể Lý Toái đã nhích lại gần, hô hấp trầm thấp quanh quẩn ở cần cổ tôi.

Tôi giơ tay tát một cái: "Anh đã đồng ý sẽ không chạm vào tôi!"

Lý Toái không hề bất ngờ về việc bị tôi tát, đè thấp tiếng nói: "Anh không nhịn được."

Tôi thật muốn bóp chết hắn: "Không nhịn được cũng phải nhịn! Chúng ta là anh em! Anh em không nên làm chuyện này!"

Trong mắt Lý Toái hiện lên phẫn nộ: "Dựa vào cái gì muốn anh nhịn? Cả người em đều thuộc về anh, anh muốn làm gì em thì làm cái đó."

Tên biến thái không nói lý này!

Ác ma vĩnh viễn là ác ma, cho dù tạm thời thỏa hiệp cũng chỉ là ngụy trang để tôi hạ thấp phòng bị.

"Không thể, Lý Toái, thật sự không thể." Tôi liều mạng chống tay lên ngực hắn ngăn cản hắn áp sát, "Trước kia thì thôi, anh chỉ là một sát thủ, tôi chỉ là một con tin, anh thích, tôi...... Còn có khả năng tiếp thu. Nhưng hiện tại không thể, tuyệt đối không thể, chúng ta như vậy là thiên lí bất dung."

"Anh chính là thiên lý." Hơi thở của hắn nhanh chóng bao phủ tôi, đầu lưỡi cạy hàm răng tôi ra.

"Anh trai!" Tôi giãy giụa khóc gọi, ý đồ muốn đánh thức lương tâm của hắn, "Anh là anh trai của tôi!"

"Nếu biết anh là anh trai vậy thì ngoan một chút cho anh, em gái yêu dấu." Nụ cười của hắn lộ ra ý lạnh, ngón tay giống như rắn độc, linh hoạt tiến vào trong quần áo của tôi.

Trên trần nhà phảng phất có một đôi mắt màu đen thật lớn, trào phúng mà nhìn chằm chằm khung cảnh chúng tôi giao triền bên nhau.

Tôi nhắm mắt lại, cuối cùng không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào.

Tôi nhớ tới lúc chưa biết sự thật. Khi đó tôi cho rằng chúng tôi chỉ là một đôi nam nữ không hề dính líu đến nhau, tuy rằng trước sau như một sợ hãi thân phận sát thủ của Lý Toái nhưng mỗi lần hắn ngẫu nhiên lộ ra biểu cảm dịu dàng, trái tim tôi vẫn gợn sóng từng trận. Thù hận ấn nút tạm dừng tại một khoảnh khắc, cho dù chỉ ngắn ngủn vài giây nhưng tôi luôn nhớ rõ ràng tâm trạng vô cùng tốt đẹp khi ấy.

Nhưng hiện tại, thứ duy nhất tồn tại chỉ có cảm giác đáng ghê tởm.

Nếu không biết chân tướng thì tốt rồi.

Như vậy tôi có thể chuyên tâm sắm vai một con tin xui xẻo chứng kiến hiện trường án mạng, lòng mang vô vàn hy vọng, mỗi ngày cầu nguyện có người tới giải cứu mình. Mà không phải giống như bây giờ, ý thức được hết thảy đều là sự sắp đặt của số mệnh, cho dù buổi tối hôm đó tôi không gặp được Lý Toái cũng sẽ bị hắn bắt lấy vào một buổi tối khác.

Thân thể hắn chảy cùng một dòng máu với tôi, tôi vĩnh viễn không thể thoát khỏi hắn.

Vốn dĩ không ai cứu được tôi.

Trong lúc hoảng hốt lại mơ một giấc mộng.

Trong mộng ba mẹ không bỏ rơi Lý Toái, tôi vừa sinh ra liền có một người anh trai.

Anh trai khi còn nhỏ thích kéo tóc tôi, cướp kẹo que trên tay tôi, lấy việc khi dễ tôi làm niềm vui. Ngày nào tôi cũng khóc sướt mướt tìm ba mẹ cáo trạng.

Vẻ mặt ba mẹ nghiêm túc răn dạy anh trai: "Anh trai phải nhường em gái."

Tôi đứng phía sau ba mẹ, tươi cười thắng lợi với hắn.

Chúng tôi tựa như phần lớn các cặp anh em trên đời, ghét bỏ nhau rồi lại ỷ lại lẫn nhau, kết bạn lớn lên.

Tuy rằng anh trai lúc nào ra cửa cũng mặc tây trang giày da nghiêm chỉnh nhưng khi ở nhà thích mặc đồ thể thao cũ nhất, lúc tôi ngủ nướng sẽ cố ý gọi to bên tai tôi, còn ăn sạch đồ ăn vặt trong ngăn kéo của tôi như không có việc gì, đánh cầu xong thì thích ném vớ thúi đầy đất rồi nằm trên sô pha chơi game.

Một người anh trai đáng ghét như thế, khi tôi bị ủy khuất khóc lóc sẽ đứng một bên hùng hùng hổ hổ nói "Khóc lóc con khỉ" , một bên đánh lăn người bắt nạt tôi, còn sẽ đặt tiền tiêu vặt của mình lên bàn sách của tôi mỗi khi tôi dùng hết tiền.

—— vậy hẳn mới là anh trai.

Tôi tỉnh lại từ giấc mơ, nhìn Lý Toái nằm bên cạnh, vị anh trai trong hiện thực này sẽ không kéo tóc tôi, sẽ không cướp kẹo que của tôi, sẽ không ăn vụng đồ ăn vặt của tôi, sẽ không mặc đồ thể thao cũ kỹ, hắn chỉ biết đè lên người tôi, vói đầu lưỡi vào miệng tôi.

Lòng tôi như tro tàn, liên tục mấy ngày không nói chuyện với Lý Toái.

Chỉ là trong lúc vô tình bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy trái tim giống như bị nghìn con kiến gặm cắn.

Tôi thậm chí không muốn ăn, tính toán tuyệt thực đến thiên hoang địa lão.

Lý Toái rất bất đắc dĩ: "Không ăn cơm sẽ không tốt cho cơ thể."

Tôi cười khổ, hiện tại thân thể còn quan trọng với tôi sao? Tôi còn ước gì lập tức mắc bệnh nan y mà chết.

"Phải ăn cơm." Lý Toái cầm chén đưa tới trước mặt tôi.

Tôi đột nhiên vọt vào phòng vệ sinh, bò đến bồn cầu nôn khan.

Lý Toái theo vào, mày nhăn lại: "Em sao vậy?"

"Giống như mang thai." Tôi nhìn hắn.

Biểu cảm Lý Toái biến đổi: "Cái gì?"

Tôi bình thản ung dung: "Rất kỳ lạ à? Sau khi nam nữ phát sinh quan hệ đương nhiên sẽ mang thai. Nhưng chúng ta không phải nam nữ bình thường, tỷ lệ sinh ra một cái thai dị dạng là rất lớn, nói không chừng còn sẽ chết vì khó sinh, dù sống sót cũng sẽ bị đủ bệnh tật gây rối, không chỉ có huỷ hoại chính chúng ta mà sẽ huỷ hoại cả đời đứa trẻ. Nhưng yên tâm, tôi nhất định không sinh quái thai này ra, anh tìm dây thằng thắt cổ giúp tôi, đêm nay tôi sẽ giải quyết triệt để."

Mặt Lý Toái càng ngày càng đen.

"Bây giờ anh đã biết nguy hại chưa? Anh làm việc không thể chỉ nghĩ đến bản thân mà còn phải suy xét người khác thậm chí toàn bộ xã hội." Tôi nói lời thấm thía.

Lý Toái nhìn thẳng vào tôi hồi lâu, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: "Anh phát hiện em thật sự rất ấu trĩ."

Tôi thẳng tắp trừng hắn: "Anh mới ấu trĩ không gì bằng."

Ấu trĩ đến biến thái, ấu trĩ đến vặn vẹo.

Lý Toái xoa tóc tôi: "Đồ ngốc, có làm em mang thai hay không trong lòng anh còn không rõ sao? Anh tuyệt đối sẽ không để em chịu đau khổ như vậy."

Tôi che bụng: "Nhưng tôi choáng đầu buồn nôn còn hơi thèm chua."

"Đừng giả bộ, ăn cơm thôi." Hắn chặn ngang tôi bế lên, ngồi xuống ghế trước bàn cơm.

Tôi bị bắt ngồi trên đùi hắn, eo cũng bị siết chặt, không thể tránh thoát, bởi vì động tác quá lớn nên làn váy tự động vén lên, tôi vội vàng duỗi tay kéo xuống, lòng bàn tay Lý Toái đè động tác của tôi lại, khóe miệng cười khẽ: "Không cần khẩn trương."

...... Tôi có thể không khẩn trương sao?

Hắn gắp một đũa đồ ăn đưa đến miệng tôi, tôi trầm mặt bất động.

"Còn giận vì chuyện đêm đó sao?" Hắn thở dài.

Anh em bình thường sẽ làm những gì?

Dù sao chắc chắn không giống tôi và Lý Toái.

Cả người tôi không khoẻ, mỗi một tấc da thịt đều như bị thiêu cháy, điên cuồng muốn rời khỏi đùi hắn.

Giọng nói hắn trộn lẫn ngọt ngào: "Ngoan, anh xin lỗi em."

Tôi âm dương quái khí nói: "Phanh thây người ta xong rồi đi xin lỗi thi thể, anh cảm thấy còn hữu dụng không?"

"Không được nói giỡn." Hắn dịu dàng đến mức sắp nhỏ thành nước.

Ai nói giỡn với hắn?

"Miểu Miểu, chỉ cần em ngoan, em muốn gì anh cũng cho em." Ngữ khí Lý Toái như dụ dỗ người ta phạm tội.

"Tôi muốn anh thả tôi ra." Tôi nhìn thẳng vào hắn.

Lý Toái trầm mặc, cánh tay bên hông tôi chậm rãi lơi lỏng, tôi nhanh chóng quyết định thoát khỏi trói buộc của hắn, cách xa hắn tám thước.

Mấy ngày sau hắn chưa từng chủ động nói chuyện với tôi, cả ngày tản ra áp suất thấp.

Tôi mừng vì được thanh nhàn, ước gì hắn vĩnh viễn duy trì trạng thái này, coi tôi như không khí, đừng nói chuyện cũng đừng chạm vào tôi.

Nhân cơ hội Lý Toái ra ngoài, tôi ma xui quỷ khiến lấy đồ trang điểm hắn mua lần trước.

Tuy nói trang điểm ở U Lâm không hề có ý nghĩa gì nhưng tôi thật sự quá nhàm chán, cũng lâu lắm rồi không trang điểm, đôi tay ngo ngoe rục rịch, quyết định lặng lẽ thử một chút. Dù sao tẩy trang trước khi Lý Toái trở về là được

Nào biết tôi đã quá lâu không make up, hành động cực kỳ lạ lẫm, dán lông mi không cẩn thận dính vào mắt, luống cuống tay chân một hồi lăn lộn dẫn tới quên mất thời gian, chờ tôi dời tầm mắt khỏi gương mới phát hiện không biết khi nào Lý Toái đã đứng phía sau tôi, cười như không cười nhìn tôi.

Tôi thẹn quá, vội vàng vặn vòi nước muốn rửa mặt, lại bị Lý Toái ngăn cản: "Để trong chốc lát đi, không khó coi."

Tôi bị chọc giận đến bật cười, cái gì mà không khó coi? Còn dùng ngữ khí miễn cưỡng? Đang nghi ngờ trình độ trang điểm của tôi sao?

Vốn định lý luận với hắn một phen nhưng sợ hắn sẽ cảm thấy tôi cố ý trang điểm vì hắn, đành phải yên lặng nuốt ngụm khẩu khí này xuống.

Ngay lúc tôi nghi hoặc vì sao tâm trạng Lý Toái có vẻ tốt, hắn đột nhiên nói một câu: "Miểu Miểu, anh dẫn em ra ngoài được không?"

Tôi ngẩn người, đầu óc xoay một vòng lớn mới kịp phản ứng hắn đang nói gì.

Lý Toái như đã hạ quyết tâm rất lớn, ánh mắt chậm rãi kiên định: "Nếu em không thích U Lâm thì chúng ta sẽ rời đi."

Trong lòng có một viên kẹo bông gòn to đến nổ tung, tôi chưa bao giờ nhảy nhót như vậy: "Anh đồng ý thả tôi đi?"

Lý Toái gật đầu, ý cười ở khóe miệng càng thêm xán lạn: "Anh mua một căn biệt thự xinh đẹp ở ngoài, có một hoa viên lớn, chung quanh rất an tĩnh, trước cửa còn có một con sông nhỏ, mất nửa giờ lái xe đến trung tâm thành phố. Rất thích hợp để một nhà bốn người chúng ta sống."

Vừa rồi còn mừng như điên, đột nhiên kết băng từng giọt từng giọt.

"Một nhà bốn người cái gì?" Ngữ khí tôi phát run.

"Đồ ngốc," hắn hôn trán tôi, "Đương nhiên là ba, mẹ, anh và em."

Tôi muốn lui về phía sau nhưng lại bị hắn dùng sức ôm lấy.

Tay bên hông từ từ buộc chặt, Lý Toái thấp giọng nỉ non vào tai tôi: "Sau khi rời khỏi U Lâm, anh sẽ nhận thân với ba mẹ, chuyện năm đó không cần so đo nữa, từ nay về sau cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Cọng rơm cứu mạng bị bẻ gãy. Đau khổ giãy giụa ở vách đá lâu như vậy, cuối cùng vẫn rơi thẳng xuống.

Sau khi Lý Toái đoàn tụ với ba mẹ sẽ xảy ra chuyện gì?

Lấy sự hiểu biết của tôi với ba mẹ, họ chắc chắn sẽ nhận đứa con trai này. Sở dĩ mấy năm nay không tìm hắn là do tổ chức sát thủ che giấu quá kỹ hoặc là do lòng họ áy náy, tưởng rằng hắn đang sống ở một gia đình tốt hơn nên mới không dám và cũng không muốn quấy rầy hắn.

Sau đó, một nhà bốn người dưới cùng mái hiên sẽ xảy ra chuyện gì?

Không có U Lâm che chở, những việc Lý Toái làm với tôi sẽ trở nên đáng sợ ngàn lần vạn lần. Một khi bị cha mẹ phát hiện, khó có thể tưởng tượng bọn họ sẽ phản ứng thế nào, mẹ tôi thậm chí có thể nhảy lầu. Huống chi dựa vào dục vọng chiếm hữu đáng sợ của Lý Toái, sớm hay muộn gì thì quan hệ giữa chúng tôi cũng bại lộ, đến lúc đó tôi phải đối mặt thế nào? Báo cảnh sát? Để toàn thế giới biết tôi bị anh trai ruột cầm tù rồi cưỡng đoạt sao? Để ba mẹ hoàn toàn đánh mất hy vọng sống?

Tôi đã từng cực kỳ khao khát chạy trốn nhưng giờ khắc này, về nhà lại biến thành thứ tôi sợ hãi nhất.

"Em không vui sao?" Lý Toái nghịch tóc tôi.

Tôi trầm tư một lát, nghiêm túc nhìn hắn: "Lý Toái, trước tiên anh thả tôi về nhà, tôi sẽ làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, nếu ba mẹ hỏi tôi sẽ nói ở nhà một người bạn trên mạng, sau đó anh đi đoàn tụ với ba mẹ, riêng những chuyện xảy ra ở U Lâm, chúng ta sẽ không đề cập một chữ, hoàn toàn quên hết, làm bộ chưa từng gặp nhau. Ba mẹ nhất định sẽ đối xử cực tốt cực tốt với anh, họ sẽ đền bù toàn bộ tình thân mà anh đã thiếu hụt từ nhỏ. Anh dẫn họ đến biệt thự vào một ngày lành nào đó. Mà tôi thì xin điều đi nơi khác công tác, hoặc là ra nước ngoài. Về sau  hai người chúng ta tận lực giảm bớt tiếp xúc, nếu vậy thì ai cũng sống tốt, được không?"

Nếu hắn quyết tâm bước vào gia đình, vậy tôi chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, sau đó tận lực đẩy mọi thứ về quỹ đạo.

Lý Toái nhớ thương ba mẹ, tuyệt đối không thể thương tổn bọn họ, như thế tôi có thể yên tâm rời đi. Coi như là giao ba mẹ cho hắn, một mình tôi đến nơi xa lạ khác bắt đầu cuộc sống mới, tuy rằng bí mật sâu trong U Lâm khiến tôi vĩnh viễn không thể quên nhưng có thể giấu nó đi, không bao giờ chạm vào. May mắn là tôi có một tâm hồn rộng mở, tin rằng không lâu sẽ khắc phụ bóng ma tâm lý, chậm rãi hòa nhịp với cuộc sống mới.

Biểu cảm Lý Toái bỗng dưng trầm xuống, gằn từng chữ một: "Không có khả năng. Đời này của em đừng mong thoát khỏi anh."

Tôi đoán được hắn sẽ phản ứng thế này, nén giận nói: "Vậy anh có thể đảm bảo sau khi về nhà không bao giờ chạm vào tôi không?"

Lý Toái không hề nghĩ ngợi mà trả lời: "Không thể."

Tôi nâng cao âm lượng: "Cho dù anh đối xử với tôi thế nào tôi cũng có thể nhịn, nhưng ba mẹ không được, tuổi họ đã lớn, không chịu nổi đả kích. Nếu anh muốn có một gia đình toàn vẹn thì phải tuân thủ các nguyên tắc của chúng tôi!"

Trong mắt Lý Toái hiện lên hàn ý, cười lạnh: "Vì sao không phải là các người tuân thủ nguyên tắc của anh?"

Tôi bắt đầu gục ngã, mắng to: "Anh một tên biến thái thì thôi đi, đừng hòng kéo cả nhà chúng tôi xuống!"

Lý Toái túm cánh tay tôi ném lên giường, thô bạo đè lên người tôi: "Em còn dám có suy nghĩ muốn rời khỏi anh, anh sẽ khiến cho ba mẹ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng con trai và con gái họ làm tình."

"Thằng khốn nạn!" Tôi khàn cả giọng, ra sức đẩy hắn, đột nhiên bò dậy đâm đầu vào đầu tường.

Nhưng đau đớn lại không đánh úp lại như tưởng tượng, tôi tập trung nhìn kỹ, không biết khi nào một bàn tay của Lý Toái đệm giữa đầu tôi và tường, mu bàn tay hắn nhanh chóng sưng lên. Tôi nghĩ bây giờ hắn đang chịu đau, thể lực hẳn sẽ yếu bớt, vì thế nhân cơ hội muốn đâm thêm lần nữa, kết quả bị một bàn tay khác của hắn đè dưới thân.

"Đừng náo loạn!" Lý Toái giận dữ.

"Anh mới đừng náo loạn!" Tôi khóc đến tê tâm liệt phế, "Anh như vậy sẽ bức chết tôi, nhất định sẽ bức chết tôi!"

Lý Toái sửng sốt hồi lâu, sắc mặt trắng bệch ôm chặt tôi, run giọng nói: "Ở bên anh đau khổ đến vậy sao?"

Có chất lỏng ướt át nhỏ lên cổ, tôi cứng còng, dời tầm mắt sang nơi khác.

Đau khổ hay là không đau khổ, tôi có quyền chọn sao?

...

Có ai đọc mà thấy tội nghiệp ổng không ạ? Mình thì không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro