Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu đau muốn nứt ra.

Phảng phất như say rượu.

Thì ra khi con người ta gặp đả kích nghiêm trọng thật sự sẽ ngất xỉu.

Không biết nằm trên giường bao lâu, ngoài cửa sổ sớm đã tối mịt.

Tôi miệng khô lưỡi khô, gian nan bò dậy.

Một ly nước kịp thời đưa tới trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu thấy gương mặt u ám của Lý Toái.

"Có khỏe không?" Hắn duỗi tay sờ trán tôi, lo lắng tôi phát sốt.

Tôi tránh sự đụng chạm của hắn, cúi đầu uống nước, Lý Toái ngồi lại đây, ôm tôi vào trong lòng ngực. Tôi vội vàng tránh thoát, kết quả bị sặc nước, há to miệng ho khan.

Lý Toái nhìn tôi sắp ho chết, nhăn mi lại: "Em làm sao vậy?"

Tôi làm sao vậy? Tôi làm sao vậy? Hắn còn có mặt mũi hỏi tôi làm sao vậy ư?

Hắn đang trông chờ tôi vui vẻ ra mặt khi biết tên sát thủ biến thái cầm tù mình là anh trai ruột đã thất lạc nhiều năm sao?

Đầu và ngực cùng bắt đầu đau nhức, tôi thiếu chút nữa lại bị chọc giận đến ngất xỉu.

Tôi ép mình bình tĩnh, không được dễ dàng tin tưởng lời nói từ một phía của hắn. Có lẽ chỉ bởi vì lúc trước tôi giả vờ làm anh em với Lý Toái trước mặt Tân Nhiên dẫn tới hắn lòng dạ hẹp hòi mang thù, cố ý lấy chuyện này chỉnh tôi. Tôi làm con một của ba mẹ hơn hai mươi năm, trước nay chưa từng nghe họ đề cập đến chuyện mình có một đứa con trai.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu ba mẹ thật sự bị ép bỏ rơi một đứa con lúc còn trẻ, sao có thể tiết lộ cho tôi? Từ nhỏ đến lớn, trong nhà có khó khăn gì họ đều sẽ lừa tôi, luôn kể lại cho tôi sau khi đã giải quyết mọi chuyện. Hơn nữa theo tôi được biết, khi ba mẹ còn trẻ quả thật rất nghèo, tới mức cơm không đủ no, sau này sinh hạ tôi cũng là vì điều kiện đã chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

Đại não giống như muốn phát nổ, tôi không tự giác đi đến trước bàn cầm con dao.

Lý Toái phản ứng lại, nhanh chóng đoạt con dao, đột nhiên áp tôi lên tường: "Em lại muốn làm gì?"

Tôi trừng hắn: "Lấy máu nhận thân."

Nhất định hắn đang lừa tôi.

Cho dù hắn thật là đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi cũng chắc chắn phải có ẩn tình khác.

Có lẽ hắn tìm nhầm nhà, có lẽ chỉ là một hồi hiểu lầm.

Cũng có lẽ, giống như rất nhiều kịch bản ngôn tình khác, kỳ thật tôi mới là người được nhận nuôi.

Tóm lại chúng tôi không có khả năng là anh em ruột, không có khả năng có quan hệ huyết thống.

Không có khả năng, không thể.

Tôi khẩn cầu trời cao, làm ơn đừng đối xử với tôi như vậy.

Lý Toái sửng sốt, sau đó cong mắt cười, cúi đầu cọ cổ tôi, thanh âm mang theo từ tính: "Đồ ngốc."

Tôi còn sợ hãi việc tiếp xúc thân thể với Lý Toái hơn trước, đẩy hắn ra, kéo xdãn khoảng cách giữa chúng tôi.

Lý Toái lấy một chồng tư liệu từ trong rương, hoàn toàn đánh sập lý trí tôi.

Trên bìa in mấy chữ to: báo cáo giám định DNA.

Tôi run rẩy mở ra, thấy tên ba mẹ, tên Lý Toái, tên của tôi.

Cùng với con số 99.9999% chói mắt.

Đúng rồi, nếu hắn có thể nhẹ nhàng xâm nhập vào nhà tôi, đương nhiên cũng có thể lấy mẫu giám định.

Giờ này khắc này, ngay cả một cái cớ để lừa gạt mình cũng không có.

Tôi nhìn thẳng Lý Toái gần trong gang tấc, ngũ quan của hắn không hề có nửa chỗ tương tự tôi, hoặc là nói rõ ràng hắn đẹp hơn tôi nhiều. Nhưng mà có lẽ là do tác dụng tâm lý, sau khi cẩn thận quan sát, phát hiện đôi mắt hắn có chút giống mẹ tôi, mũi có chút giống ba tôi, tóm lại kế thừa ưu điểm của cả ba lẫn mẹ.

Khi còn nhỏ thân thích thường hay giễu cợt tôi nhất, bảo tôi toàn được di truyền khuyết điểm của ba mẹ. Hóa ra là vì ưu điểm của họ đã bị một người khác lấy đi.

Tim tức khắc lạnh thấu, tôi lại bắt đầu thở không nổi, che ngực khó khăn hít thở.

Lý Toái lộ ra thần sắc lo lắng, duỗi tay muốn ôm tôi, bị tôi một chưởng đẩy ra, hận thù trừng hắn: "Cho nên vì để trả thù ba mẹ, anh trăm phương ngàn kế cầm tù tôi, sau đó trốn ở chỗ tối rình coi bộ dáng nóng như lửa đốt của họ, hưởng thụ khoái cảm biến thái, phải không?"

Lý Toái cứng lại tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch, nửa ngày mới thấp giọng nói: "Anh chỉ muốn có người nhà làm bạn mà thôi."

Tôi ngây ngốc, hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề.

Hắn tiếp tục nói: "Anh chụp lén ba mẹ đều chỉ vì muốn khi nhớ họ thì lấy ra nhìn một chút."

Yết hầu tôi như nghẹn lại, mất đi khả năng ngôn ngữ.

Lý Toái nhìn tôi thật sâu: "Buổi tối hôm bão ấy, lúc em liều mạng ôm lấy anh, khóc lóc bảo anh sau này phải về sớm một chút. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác có người nhà đợi mình. Một giây đó anh đã hạ quyết tâm, vĩnh viễn sẽ không buông tay em."

......

Tôi là bị bão táp dọa sao?

Chỉ cần là người sống, tôi đều sẽ xông lên ôm chặt.

Lý Toái tiếp tục nói: "Sau đó em nói với Tân Nhiên chúng ta là anh em, anh âm thầm có chút vui vẻ, biết rõ em chỉ thuận miệng nói bừa nhưng vẫn hy vọng xa vời rằng em thật lòng xem anh trở thành người nhà, thật lòng để ý đến anh."

Khi đó tôi còn tưởng rằng giả vờ làm anh em là kế sách thông minh tuyệt đỉnh, không ngờ lời nói dối lại biến thành sự thật kéo tôi xuống địa ngục.

Tôi nhớ lúc trước mình từng phân tích tính cách của Lý Toái: Thời thơ ấu thiếu tình yêu thương, nội tâm cô độc, đời này chưa từng có ai thật sự đối xử tốt với hắn.

Ý nào cũng rất chuẩn, lại không đoán được nguyên nhân khiến hắn biến thành như vậy có liên quan đến mình.

Đúng vậy, sao một sát thủ bình thường có thể mát xa, mua váy, giặt ga trải giường, làm xích đu cho con tin đây?

Trừ phi sát thủ là anh trai ruột của con tin.

Tôi muốn cười nhưng nước mắt lại rơi.

Lý Toái duỗi tay lau nước mắt trên mặt tôi, thanh âm khẽ run: "Anh bị họ vứt bỏ nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ hy vọng em có thể mãi mãi ở U Lâm cùng anh, việc này cũng không thể sao?"

Nếu nói cầm tù tôi chỉ bởi vì hắn muốn có người nhà làm bạn.

Vậy thì--

Tôi nắm chặt tay: "Anh biết rõ chúng ta là anh em, vì sao còn làm chuyện đó với tôi?"

Nghĩ đến đêm trước mình còn rên rỉ dưới thân hắn, lục phủ ngũ tạng của tôi đau đớn dữ dội.

Ký ức mỗi một lần hắn chạm vào và hôn môi biến thành rắn độc sinh sôi xé rách tôi.

Thứ khiến tôi càng sởn tóc gáy hơn là đối mặt với sự chất vấn của tôi, Lý Toái vậy mà còn cong khóe miệng, tự nhiên trả lời: "Bởi vì anh thích."

Yết hầu tôi run run, phát ra một tiếng cười lạnh: "Thích cái gì?"

Hắn rũ mắt, phun ra một chữ: "Em."

Biến thái cũng được, cầm thú cũng được, tất cả đều có quyền lợi thích một người. Nhưng duy độc hắn không được. Duy độc Lý Toái không được. Từ miệng hắn nói ra lời tỏ tình, quả thực là câu nói khủng bố nhất thế giới.

Bàn tay đã kìm chặt quá lâu vung lên đánh hắn: "Rốt cuộc anh có biết anh em là gì không?"

Trên mặt Lý Toái hiện lên vết đỏ, ánh mắt trở nên lạnh băng: "Em cảm thấy anh có cơ hội biết không?"

Tôi sửng sốt, cố gắng bình phục tâm trạng, âm thầm khuyên mình, không cần lấy góc độ của người bình thường nhìn nhận Lý Toái. Từ nhỏ hắn đã bị biến thành cỗ máy giết người, thông tin được tiếp thu chỉ có giết chóc và máu tươi, đương nhiên sẽ không có ai dạy cho hắn biết tình thân là thế nào. Cho nên rất có khả năng hắn đã nhầm lẫm tình anh em thành tình yêu nam nữ.

Tôi tận lực hòa hoãn ngữ khí: "Anh em sẽ không hôn môi, càng không thể...... Lên giường."

Vớ vẫn dữ dội, tôi thế mà lại thảo luận đề tài này với một người anh trai thật thật chưa rõ ràng.

"Vậy ngày thường anh em sẽ làm gì?" Tay Lý Toái lại bắt đầu dời đến eo tôi.

"Dù sao anh trai chắc chắn sẽ không sờ eo em gái." Tôi bẻ tay hắn ra, "Nghe bạn bè nói anh chị em trong nhà đều thường xuyên đánh nhau, giành giật đồ ăn vặt, đồ chơi, điều khiển từ xa, ghét bỏ nhau, một lời không hợp liền tẩn nhau. Thậm chí sẽ đánh vỡ đầu đối phương vì một cây kẹo que. Thông thường em gái là người bị anh trai khi dễ."

Lý Toái cười nhẹ: "Anh mới không khi dễ em."

Tôi không khỏi cười lạnh, lúc tên biến thái như anh khi dễ người ta còn chưa đủ ác sao? Anh trai nhà khác khi dễ em gái cùng lắm thì nói nhao nhao bên miệng, hắn thì hay rồi, trực tiếp cầm tù.

Tôi tiếp tục dạy dỗ hắn anh em là gì: "Đương nhiên đánh nhau là đánh nhau, quan hệ lúc còn nhỏ vẫn rất tốt, có bí mật sẽ nói cho đối phương đầu tiên, nếu một người trong đó bị ủy khuất, người còn lại sẽ không chút do dự đứng ra bảo vệ. Nhưng sau khi lớn lên, mỗi người có những mối quan hệ và bạn trai bạn gái riêng, không giống như còn nhỏ không giâu nhau điều gì......"

Lý Toái bỗng dưng kiềm chặt bả vai tôi, sắc mặt trầm xuống: "Bạn trai bạn gái?"

Tôi hận âm tình bất định của hắn cực kỳ, không kiên nhẫn nói: "Không sai, sau khi anh em lớn lên sẽ kết hôn sinh con, càng lúc càng xa, dù sao cũng không thể làm bạn cả đời. Vậy nên anh nhanh chóng đi tìm bạn gái đi!"

"Anh không cần bạn gái." Lý Toái lạnh mắt trừng tôi.

"Anh không cần nhưng tôi cần! Giấc mơ của tôi là có 800 người bạn trai!" Tôi cũng trừng hắn.

"Vậy cả đời này của em đừng mơ thoát khỏi U Lâm." Biểu cảm Lý Toái cực kỳ đáng sợ.

"Tôi nói giỡn." Tôi lập tức nhận thua, nghiến răng nghiến lợi nói, "Thật ra tôi không hề có chút hứng thú nào với yêu đương, chỉ thích học tập làm việc."

"Nhưng cho dù em có bạn trai cũng không sao," Lý Toái câu môi cười, "Có một người anh giết một người."

"Anh có thể bình thường chút không?" Tôi chán nản.

May mắn tôi không đề cập đến chuyện mình từng yêu thầm nam đồng nghiệp nọ, nếu không vị đồng chí kia sẽ khó giữ được mạng nhỏ.

Đầu ngón tay Lý Toái từ gương mặt tôi chậm rãi vuốt đến cằm, ôn nhu nắm nhẹ, thấp giọng nói: "Em là của anh."

Tôi chống tay lên ngực hắn ngăn hắn dán sát lại, hít sâu một hơi: "Lý Toái, tôi sẽ từ từ dạy anh biết anh em chân chính là gì. Nhưng anh phải đồng ý với tôi, không được tùy tiện chạm vào tôi."

Người đàn ông này rất có thể là đứa trẻ bị ba mẹ tôi bỏ rơi. Là..... anh trai của tôi.

Hắn vốn nên giống tôi, lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ, sẽ phiền não vì chuyện lên lớp, sẽ kết bạn với nhiều người, sẽ nằm liệt trên sô pha chơi game với ba, sẽ mặc tây trang chỉnh tề mà mẹ chuẩn bị để đi phỏng vấn.

Nhưng khi tôi được hưởng thụ hết thảy đãi ngộ này, hắn lại phải sống trong thế giới hắc ám.

Vì thế, hắn cũng kéo tôi vào hắc ám.

Tôi hận hắn, oán hắn, nhưng tôi biết, tôi đấu không lại hắn.

Cho nên hiện tại chỉ có thể tận dụng mọi khả năng, bẻ thẳng quan hệ vặn vẹo của chúng tôi. Tạm thời nuốt đủ loại khuất nhục vào trong bụng.

Vẫn còn một con đường hy vọng, nhất định vẫn còn.

Nếu không muốn bị bóng tối cắn nuốt thì chỉ có thể hóa thành ánh sáng.

Con người rơi vào tuyệt cảnh, vĩnh viễn không thể tưởng tượng bản thân sẽ cứng cỏi đến trình độ nào.

Chuyện này vốn có thể bức tôi hóa điên nhưng bởi vì phát sinh tận sâu trong U Lâm nên phải cắn răng thừa nhận.

Thứ ngăn cách với bên ngoài không chỉ là thân thể mà còn là tư tưởng của tôi.

Lý Toái tự hỏi thật lâu, biểu tình do dự: "Như vậy em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh sao?"

Tôi liều mạng gật đầu: "Không bao giờ rời khỏi anh."

Dù sao nói dối cũng không chết người.

"Được." Lý Toái rốt cuộc gật đầu.

Tôi hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, bất giác thấy kiệt sức.

Bụng kêu to nhắc nhở tôi phải ăn cơm, nhưng mà tôi không hề muốn ăn uống.

Lý Toái bế tôi từ sau lưng: "Đói bụng rồi sao? Anh nấu cháo cho em ăn nhé?"

Tôi cong khuỷu tay lên đẩy hắn ra, trợn mắt nhìn: "Anh mới vừa đồng ý với tôi cái gì?"

"Ôm một chút cũng không được?" Lý Toái nhíu mày.

"Không thể, anh em bình thường sẽ không ôm." Tôi nghiêm túc nói.

"Em gạt người." Lý Toái, một tên sát thủ biến thái lộ ra vẻ mặt uất ức với tôi.

Da đầu tôi tê rần, buột miệng thốt ra: "Cút!"

Lý Toái tựa hồ bị tôi dọa sợ, ngốc tại chỗ.

Tôi khụ khụ: "Ặc, em gái đều hung dữ với anh trai."

May mà Lý Toái không chấp nhặt với tôi, cúi đầu yên lặng đi nấu cháo, giống một con chó to bị chủ nhân quát nạt.

Lúc sau, 'anh em không thể như vậy' trở thành câu cửa miệng của tôi, mỗi ngày đều phải lặp lại 800 lần, cũng may mấy ngày sau Lý Toái thu liễm rất nhiều. Chỉ là mỗi đêm khi tôi tắm rửa xong đi ra phòng vệ sinh, hắn đều sẽ cố ý vô tình đặt ánh mắt hướng vè tôi, vẫn luôn nhìn chằm chằm đến mức khiến cả người tôi nổi da gà.

Tôi cảnh cáo hắn tự trọng, vẻ mặt hắn vô tội: "Anh vẫn chưa làm gì."

Khi không khí hòa hợp, tôi hỏi qua hắn vì sao lại tên là Lý Toái, hắn nói họ là đầu lĩnh cho, chữ toái là tự hắn đặt, ngụ ý cho cuộc đời rách nát bất kham của hắn.

Thấy biểu tình hắn cô đơn, tôi an ủi nói: "Cũng có thể hiểu là toái trong toái toái bình an."

"......" Biểu cảm Lý Toái càng phức tạp.

Ngẫu nhiên tôi sẽ nhớ tới Tân Nhiên, không biết cô ta còn sống hay đã chết. Sau khi thả cô ta chạy, cuộc đời của tôi đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ con tin bị sát thủ cầm tù thành em gái bị anh trai cầm tù, từ phim kinh dị biến thành phim loạn luân. Một đầu hai vấn đề, bây giờ tôi đã không rảnh bận tâm cô ta nữa, chỉ có thể mặc cho số phận.

Không lâu sau đó Lý Toái lại mua vài bộ quần áo từ bên ngoài, thậm chí còn có mấy món đồ trang điểm quý báu.

"Anh nghe nói con gái đều thích những thứ này." Lý Toái một bộ muốn tranh công với tôi.

Tôi há có thể làm hắn được như ý nguyện: "Ai nói? Con gái không hề thích."

Lý Toái nhăn mày: "Anh lại làm sai sao?"

Tôi không để ý tới hắn.

Không có tự do, trang điểm xinh đẹp có ích lợi gì? Không bằng mua thức ăn về tương đối thực tế.

Lý Toái rũ đôi mắt xuống: "Anh trai mua đồ cho em gái cũng không được sao?"

Tôi lẩm bẩm: "Thật ra thì có thể."

Hắn lập tức nhét bao lớn bao nhỏ quần áo vào trong ngực tôi: "Vậy mặc cho anh xem."

Tôi khuyên mình phải nhẫn nại, đắc tội hắn sẽ không có quả ngon để ăn.

Thay một bộ váy liền áo, lớn nhỏ vừa đúng, vừa người hơn quần áo lần đầu hắn mua nhiều. Tôi nghi hoặc, sau đó đột nhiên ý thức được toàn thân đã bị Lý Toái sờ hết, đương nhiên hắn biết số đo của tôi.

Tôi tức khắc xấu hổ giận dữ không thôi, muốn lập tức cởi váy ném vào thùng rác, lại nghe thấy Lý Toái ở một bên cười khẽ: "Miểu Miểu thật đẹp."

Tôi lạnh mắt liếc hắn: "Nói chuyện phải dùng lương tâm."

Tim tôi cũng không nở hoa chỉ vì hắn tùy tiện khen một chút.

Lý Toái nghiêm túc nhìn tôi chăm chú: "Đẹp hơn bất kỳ ai trên thế giới."

Thật đúng là thứ khùng điên gì cũng nói được.

"Vậy anh bị mù." Mắt tôi trợn trắng, xoay người tiến phòng vệ sinh thay váy lại bị Lý Toái bắt lấy cánh tay.

Lý Toái kéo tôi đến gần hắn, trong mắt mang theo trách cứ: "Không cho phép em hạ thấp chính mình."

Người này thật sự quản quá nhiều!

"Ăn ngay nói thật thôi." Tôi cố ý tranh cãi với hắn, "Mệnh tôi không tốt như anh, toàn được di truyền ưu điểm của ba mẹ, mấy chỗ bình thường đều quăng cho tôi."

Dứt lời tôi bất ngờ thấy không ổn, vừa rồi tôi đã trầm trồ khen ngợi vận mệnh của người sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi ư? Vận mệnh của người tuổi còn nhỏ đã bị ép phải tiếp thu huấn luyện tàn khốc của sát thủ?

Lòng tôi loạn như ma, thầm mắng bản thân nói không lựa lời, chắc chắn sẽ chọc Lý Toái tức giận.

May mà Lý Toái chỉ cười nhạt: "Miểu Miểu đang khen anh sao?"

Hắn vui vẻ đến giống như lần đầu tiên được khen, bất quá cẩn thận ngẫm lại, lấy hoàn cảnh sinh hoạt biến thái của hắn, nói không chừng lớn như vậy mà thật sự chưa từng được ai khen.

Vì thế tôi nhìn thẳng Lý Toái, nghiêm trang nói: "Lý Toái, kỳ thật anh rất đẹp, đôi mắt giống mẹ, mũi giống ba, lúc cười rộ lên cực kỳ dịu dàng, cũng coi như là một soái ca siêu cấp vô địch."

Lý Toái nháy mắt đỏ tai.

"Nhưng sao vẻ ngoài của hai anh em lại khác xa như vậy? Không hề giống nhau chút nào." Tôi rất khó chịu, cho dù hắn chỉ đưa mũi cho tôi, giá trị nhan sắc cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

"Có một chỗ rất giống." Hắn nhìn chằm chằm tôi, nở nụ cười.

"Chỗ nào?" Tôi mới vừa phát ra nghi vấn, môi đã bị chặn lại.

Bàn tay Lý Toái chống lên eo tôi, kéo cả người tôi vào trong lòng ngực, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi tôi, tiếp theo áp môi hắn lên nhẹ nhàng cọ xát, bốn cánh môi dây dưa bên nhau hồi lâu, chờ đến khi tôi sực nhớ ra phải chống cự, hắn đã buông ra, hơi thở cực nóng lưu luyến không rời phất qua tai tôi --

"Môi. Môi chúng ta rất giống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro