Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nồi cháo yến mạch nóng hổi bị ném về phía Lý Toái, màu trắng dính lên cả  người hắn, theo áo ngủ nhỏ giọt xuống mặt đất, bởi vì cháo nóng nên cánh tay hắn nhanh chóng sưng đỏ.

Này hẳn là việc to gan nhất tôi từng làm.

Tôi giống như điên rồi, nhặt bất cứ thứ gì có thể cầm được ném vào người hắn. Trong phòng rất nhanh đã biến thành một mớ hỗn độn.

"Chỉ vì một ả đàn bà muốn giết em?" Trong mắt Lý Toái không hề có độ ấm.

"Cô ta không phải người tốt, anh thì sao?" Tôi gào rống, "Tại sao cô ta lại muốn giết tôi? Bởi vì tôi chiếm cứ vị trí trong căn nhà này! Vì sao tôi lại chiếm cứ vị trí trong căn nhà này? Bởi vì là anh trói tôi ở đây! Tại vì anh! Đều do anh! Bị cô ta phanh thây còn tốt hơn bị anh cầm tù một vạn lần! Ít nhất người ta sẽ không cưỡng hiếp tôi!"

Lý Toái siết chặt tay, thân thể hơi lay động.

Tôi cầm máy tính trên giường chuẩn bị ném vào người hắn, bất ngờ phát hiện cái folder luôn được mã hóa vậy mà đang trong trạng thái mở ra. Thần sắc Lý Toái biến đổi, nhanh chóng đi tới, nhưng tôi vẫn thấy nội dung trên màn hình.

—— tràn đầy ảnh chụp và thông tin của ba mẹ tôi.

Không chờ tôi nhìn kỹ, máy tính đã bị Lý Toái đoạt đi.

Cùng thời khắc đó, tôi gần như quỳ dưới chân Lý Toái.

Một sát thủ thu thập tư liệu của ba mẹ tôi, có ngốc cũng biết hắn muốn làm gì.

Muốn vĩnh viễn cầm tù một người bên cạnh, điều đầu tiên nên làm là hoàn toàn chặt đứt mơ tưởng của đối phương. Tôi khao khát được về nhà, cho nên hắn liền muốn hủy diệt nhà của tôi.

Thứ hắn khống chế không chỉ là sinh mạng của một mình tôi. Nếu chọc hắn không vui, thế giới của tôi tùy thời sẽ ầm ầm sụp đổ.

Tôi căn bản không có tư cách gì để nổi giân với hắn.

"Lý Toái, tôi sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói, không bao giờ làm anh tức giận, cầu xin anh đừng khiến ba mẹ tôi bị thương, cầu xin anh!" Tôi quỳ trên mặt đất, giống như nô lệ ti tiện, run rẩy lau cháo trắng dính trên quần áo hắn, nhưng lau thế nào cũng không sạch.

"Đứng lên." Lý Toái lạnh lùng nói.

Tôi lập tức đứng lên, run run rẩy rẩy cởi áo ngủ của hắn vào phòng vệ sinh vặn vòi nước, dùng tất cả sức lực xoa nắn vết bẩn trên áo ngủ, tầm mắt lần lượt bị nước mắt bao trùm nhưng tôi không dám ngừng tay, cần phải rửa sạch sẽ, nhất định phải rửa sạch sẽ.

Sau khi treo áo ngủ lên, tôi nỗ lực lau nước mắt còn sót lại, dùng nước sạch tạt lên mặt, bảo đảm nhìn không ra dấu vết từng khóc mới đi ra phòng vệ sinh, thấy Lý Toái dựa trên giường, nhàn nhạt nhìn tôi.

"Tôi đã giặt sạch áo ngủ, đừng tức giận nữa được không?" Tôi nói thật cẩn thận.

"Thứ tôi muốn không phải áo ngủ." Lý Toái vô cảm.

Tim bỗng dưng chìm xuống, đi từng bước một đến mép giường, tận lực khắc chế chân đang phát run, chậm rãi bò tới bên người Lý Toái.

Chỉ cần ba mẹ bình an, tôn nghiêm, thân thể, thậm chí linh hồn, hết thảy đều có thể vứt bỏ.

Tôi chạm vào cánh tay sưng phồng của Lý Toái, khẽ hôn lên chỗ ửng đỏ, miệng không ngừng xin lỗi.

Lý Toái vẫn không nhúc nhích, đáy mắt trước sau như một lộ ra hàn khí. Nước mắt sỉ nhục lại một lần nữa phá tan hốc mắt, tôi cúi đầu hôn những vết sẹo trên người hắn, một vết rồi lại một vết, mỗi khi dời đi nơi khác, nước mắt liền theo sau rơi xuống ngực hắn.

Lý Toái rốt cuộc cũng xoay người ngăn cản tôi: "Đây là do em chủ động, tôi không cưỡng ép em."

Tôi liều mạng gật đầu, chỉ hy vọng hắn có thể mượn cớ này nguôi giận.

Thời điểm Lý Toái hôn tôi, tôi thuận theo hé miệng, đầu lưỡi của hắn thuận lợi tiến quân thần tốc, tùy ý du đãng trong khoang miệng tôi, quấn quanh trêu đùa lưỡi tôi từng chút một. Nụ hôn khiến tôi luôn hít thở không thuận cuối cùng mới chậm rãi rút lui, sau đó đi xuống, di chuyển đến cổ tôi, lại đi xuống, đến ngực, tiếp tục đi xuống.

Lý Toái kiên nhẫn hơn lần đầu tiên rất nhiều, thong thả kìm chế mà dẫn đường tôi thích nghi với thân thể của hắn, nhưng đến khi cảm nhận được hắn xâm nhập, tôi lập tức hối hận. Hối hận chủ động bò lên người hắn, hối hận thuận theo hắn.

Càng sỉ nhục hơn là tôi còn không kìm chế được muốn rên rỉ. Thân thể đã luân hãm, ý chí biến thành lớp tường thành cuối cùng. Tôi gắt gao cắn mu bàn tay, cố gắng không để mình phát ra âm thanh. Dùng tất cả sức lực, cắn đến mức mu bàn tay tê dại, cơ hồ mất đi tri giác, cho đến khi Lý Toái đột nhiên kéo bàn tay tôi ra.

Lý Toái nhìn dấu răng trên mu bàn tay tôi, sắc mặt nghiêm nghị, tăng thêm động tác như trừng phạt.

Rốt cuộc tôi đã không thể chịu được, từng tiếng rên rỉ đầy sỉ nhục tràn ra.

Tuyệt vọng và hổ thẹn xâm lấn toàn thân, tôi nhắm mắt lại, chỉ hy vọng bản thân có thể lập tức vỡ não mà chết.

Đêm đó tinh lực Lý Toái như vô tận, mỗi khi tôi tưởng rằng sắp kết thúc, hơi thở nóng rực của hắn sẽ lập tức phủ lên, thế cho nên về sau tôi đều vô lực đón ý nói hùa hắn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình đang bị Lý Toái vây trong ngực, trên người không có chút sức lực.

Lý Toái nhắm mắt, hô hấp trầm ổn, tựa hồ còn chưa tỉnh. Bộ dáng lúc hắn ngủ rất ôn hòa, không giống sát thủ biến thái chút nào. Tôi quan sát trong chốc lát, đưa tay lên cổ hắn. Nếu tôi mạnh mẽ như Tân Nhiên thì tốt, có thể trực tiếp bóp chặt rồi.

Ngày thường không rèn luyện, thời khắc mấu chốt hối hận cả đời.

Lông mi Lý Toái giật giật, chậm rãi mở mắt, tôi nhanh chóng thu tay, cười lấy lòng với hắn: "Tỉnh rồi sao?"

Hắn ôm cổ tôi hôn hồi lâu, đáy mắt tràn đầy ôn nhu, quét hết khói mù hôm qua. Tôi yên lặng nhẹ nhàng thở ra, hẳn là ba mẹ tạm thời an toàn.

"Mệt không?" Môi hắn dán lên tai tôi, lòng bàn tay xoa bóp eo tôi.

"Còn tạm." Tôi mất tự nhiên bỏ qua ánh mắt đó, lo lắng hắn lại hứng khởi nữa.

Lý Toái cũng không dậy, ôm cả người tôi ôm vào ngực, siết eo tôi xong lại bắt đầu sờ tóc tôi, ánh mắt luôn dính vào trên mặt tôi.

Tôi do dự nửa ngày, rốt cuộc mở miệng: "Lý Toái, đừng tổn thương ba mẹ tôi, được không?"

Lý Toái nhìn tôi chăm chú thật lâu, sau đó cười cười: "Ai nói anh muốn hại bọn họ*?"

*Sửa lại xưng hô cho nó ngọt.

Tôi cũng không tin hắn: "Vậy vì sao anh muốn tra tư liệu của họ?"

Lý Toái không trả lời mà nắm lấy tay của tôi, mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng hỏi: "Miểu Miểu, muốn nghe anh kể một câu chuyện không?"

Tôi chần chờ nói: "Anh từng ăn thịt người rồi sao?"

Lý Toái bị chọc cười, nhéo mặt tôi: "Nghiêm túc một chút."

"Được, kể đi." Tôi áp lo lắng về ba mẹ xuống, quyết định thuận theo hắn trước.

Từ sau khi trải qua chuyện của Tân Nhiên, năng lực thừa nhận của tôi được bọc giáp vô số lần, dù hắn có giết người hay ăn thịt người tôi đều sẽ mỉm cười đối mặt, coi như nghe một đoạn kịch truyền thanh khủng bố.

Hắn nắm chặt tay tôi, giọng nói khàn khàn bắt đầu kể chuyện.

"Khi còn nhỏ, anh nghe đầu lĩnh nói, sở dĩ năm đó ba mẹ bỏ rơi anh không phải vì họ không muốn anh mà vì điều kiện quá khó khăn, họ thậm chí còn không nuôi nổi bản thân đừng nói gì đến một đứa trẻ. Để anh có thể sống sót, họ đã bất đắc dĩ phải giao anh cho một gia đình tốt bụng nhận làm con nuôi. Nhưng thật không may, gia đình đó lại không tốt như tưởng tượng, thay vào đó lại bán anh vào tổ chức sát thủ. "

Giọng nói Lý Toái thật nhẹ, đáy mắt cất giấu đau thương.

"Vì thế từ nhỏ anh đã có một mục tiêu kiên định, chờ sau khi lớn lên, dù trải qua trăm cay ngàn đắng cũng nhất định phải tìm được ba mẹ ruột. Anh muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để cha mẹ sống cuộc đời không lo cơm áo, vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau. Cho nên anh chấp nhận huấn luyện tàn khốc của sát thủ, không chút sợ hãi, đón khó mà lên."

Hóa ra mỗi một vết sẹo trên người hắn đều mang theo sự mong nhớ với ba mẹ.

"Sau đó anh dần dần lớn lên, trở thành sát thủ ưu tú nhất trại huấn luyện. Vì kiếm tiền, anh không đếm được mình đã giết bao nhiêu người. Tuy quá trình không thuận lợi nhưng cuối cùng anh vẫn tìm thấy nơi ba mẹ sống. Anh chưa bao giờ tràn ngập chờ mong đến vậy, khao khát muốn đoàn tụ với họ, nhưng lại phát hiện bọn họ đã sớm quên đi sự tồn tại của anh. Cuộc sống của họ cũng không gian khổ như anh tưởng tượng, chỉ là một cặp vợ chồng bình thường trong vô số cặp vợ chồng khác, họ còn sinh ra một đứa trẻ được chiều chuộng, hợp thành mái ấm ba người. Mấy năm nay bọn họ chưa từng tìm kiếm anh, thật giống như lúc trước chỉ vứt bỏ thứ rác rưởi."

Thân thể hắn run rẩy kịch liệt, tựa hồ đang phải chịu thống khổ cực đại.

"Nhân lúc bọn họ không có ở đó, anh dễ như trở bàn tay mà lẻn vào nhà họ. Dấu vết của mỗi một món đồ vật đều khắc sâu vào trong đầu anh, ly sữa đậu nành uống thừa, quần áo ướt phơi trên ban công, ba bàn chải trong phòng vệ sinh. Đây là lần đầu tiên anh biết cuộc sống của một gia đình là thế nào. Cuộc sống bình thường trong mắt họ lại là hy vọng xa vời không thể chạm đến với anh."

Tôi tưởng tượng hắn cô độc đứng trong căn nhà ấy, vốn nên là cảnh tượng ấm lòng nhất lại duy độc không liên quan đến hắn, cô tịch và bi thương đến cỡ nào.

"Ấn tượng sâu nhất trong đầu anh là phòng ngủ của con họ. Căn phòng đó cực kỳ ấm áp, trần nhà trắng như tuyết, mọi ngóc ngách đều có ánh nắng chiếu vào. Bàn làm việc và tủ quần áo luôn sạch sẽ không một hạt bụi, sàn nhà trải thảm mềm mại êm ái. Đầu giưởng đặt bức ảnh gia đình ba người, không khí chứa đầy mùi hương tươi mát. Mà tất cả những thứ này vốn nên thuộc về anh."

Đứa trẻ nào lớn lên trong gia đình bình thường đều sẽ có một căn phòng như vậy. Mà Lý Toái lại chưa từng có được.

"Anh lặng yên không tiếng động trốn vào tủ quần áo, nghe cả nhà bọn họ vui cười. Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, thế giới trở nên an tĩnh, đi đến trước giường trong bóng tối vô tận, bàn tay chậm rãi đặt lên cổ bọn họ. Bọn họ ngủ thật sự rất sâu, không hề cảm nhận được anh tồn tại, chỉ cần anh hơi dùng lực, hơi thở an ổn sẽ lập tức im bặt."

"Nhưng cuối cùng anh vẫn thu tay, lặng yên rời đi."

"U Lâm là địa ngục khiến vô số người sợ hãi, nhưng với anh mà nói lại là nơi tốt nhất để trốn tránh hiện thực. Đầu lĩnh phái người xây dựng chỗ yên náu này cho anh, em nhất định cảm thấy hình dạng gian nhà này rất giống một cổ quan tài, là anh cố ý yêu cầu như vậy. Một đứa trẻ không được người nhà quan tâm, từ lúc sinh ra đã nên sống trong quan tài."

Không trách được, không trách được.

Liên tục nhắc nhở mình tuyệt đối không được bị người đàn ông trước mặt mê hoặc nhưng trái tim tôi vẫn cầm lòng không đậu trở nên mềm mại. Ngay cả căn phòng áp lực khó chịu, giờ phút này cũng nhiều thêm những hàm nghĩa khác.

"Nhưng anh luôn nhịn không được chạy tới nhìn trộm tình hình người nhà, giấu mình trong bóng tối, nhìn bọn họ sinh sống thế nào dưới ánh mặt trời. Rất buồn cười đúng không? Cho dù bọn họ đối xử với anh như thế, anh vẫn khó có thể dứt bỏ tưởng niệm với họ."

Lý Toái bỗng nhiên xoay người ôm chặt tôi, sức lực cực kỳ lớn, siết đến mức tôi gần như thở không nổi, nhưng tôi không đẩy ra mà dùng lòng bàn tay khẽ vuốt lưng hắn, an ủi hắn bình tĩnh.

Đến khi hắn tiếp tục nói: "Gần nhà bọn họ có một công viên bỏ hoang, là chỗ rất thích hợp để giết người."

Động tác của tôi chậm rãi cứng đờ, quên hít thở chốc lát.

Không có khả năng.

Không có khả năng.

Máu chó cũng phải có mức độ chứ?

Tôi không ngừng lắc đầu, thậm chí cười thành tiếng.

Lý Toái và tôi bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt phảng phất có lốc xoáy màu đen: "Anh thường xuyên dẫn dụ mục tiêu đến công viên đó, mỗi một lần rút dao ra anh đều suy nghĩ, giờ phút này máu mủ tình thâm của anh đang tận hưởng hạnh phúc cách đó không xa, mà thứ rác rưởi dơ bẩn đáng ghê tởm như anh lại đang hưởng thụ khoái cảm giết chóc. Thật châm chọc vô cùng. Nếu có một ngày, bọn họ trùng hợp đi ngang qua công viên, chính mắt thấy dáng vẻ anh giết người sẽ thú vị đến mức nào đây?"

Tôi che kín lỗ tai, không muốn tiếp tục nghe, lại bị Lý Toái bẻ tay ra.

Hắn kề sát vào bên tai tôi, dịu dàng gằn từng chữ một: "Rốt cuộc buổi tối ngày đó, con gái của họ đứng trước mặt anh."

Thân thể của tôi mất đi tri giác, cứng đờ nằm trên giường, thấy Lý Toái vén một sợi tóc của tôi đặt bên môi hôn: "Đây là lí do tại sao anh muốn tra tư liệu của bọn họ."

Rốt cuộc tôi cũng đã biết, cảm giác như thế giới ầm ầm sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro