Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang ảnh trước mắt dần dần tiêu tán, tôi thấy gương mặt tràn ngập nôn nóng của Lý Toái.

Tôi biết, tôi lại về hiện thực.

Tân Nhiên nằm ngã cách đó không xa, nhìn dáng vẻ có lẽ là bị Lý Toái đánh hôn mê.

Đầu gối Lý Toái quỳ mạnh trên mặt đất, dùng sức ôm tôi vào ngực, có vẻ sợ làm tôi đau, nhanh chóng thả nhẹ động tác.

Tôi gắt gao bắt lấy quần áo trước ngực hắn, liều mạng ho khan.

"Không có việc gì, không có việc gì." Ánh mắt Lý Toái khẽ run, nhẹ nhàng vuốt sau lưng tôi, tôi có thể cảm giác đầu ngón tay hắn đang không ngừng run rẩy.

Sau khi tâm tình bình phục, không khỏi thấy may mắn vì mình không tiểu ra quần lúc đứng trước cái chết.

Nếu không sẽ phá hư bầu không khí lắm đây.

Lý Toái ôm tôi lên giường, ôn nhu nói: "Quay đầu đi, đừng nhìn. Một lát là được rồi."

Tôi nghi hoặc, thấy hắn mở rương da, lấy ra một con dao sắc bén, đi về phía Tân Nhiên.

Tôi vội vàng ngăn cản trước người hắn: "Không phải anh chưa từng giết ai ngoài mục tiêu khách hàng chỉ định sao?"

Trong mắt Lý Toái có lệ khí: "Ngẫu nhiên cũng có thể."

"Không được!" Tôi đột nhiên ôm lấy eo hắn, "Tôi không muốn lại thấy anh giết người!"

Đương nhiên tôi không hảo tâm thánh mẫu đến nỗi cầu xin giúp người vừa giết mình. Nhưng Tân Nhiên đã từng nói, cô ta chỉ tạm thời không tìm được lối thoát khỏi U Lâm thôi, điều này chứng minh cô ta có năng lực tìm được. Tuy nhìn cô ta như đã sắp phát điên nhưng vẫn là tia hy vọng duy nhất của tôi.

Tôi phải về nhà, nhất định phải về nhà.

Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể dập tắt ý chí của tôi.

Tôi sẽ không vì Lý Toái cứu mình mà hạ thấp tâm lý đề phòng, từ nay về sau dựa dẫm vào hắn.

Xét đến cùng, hết thảy những điều này đều là do Lý Toái ban tặng. Hắn mới là đầu sỏ gây tội, khởi nguồn của tội ác. Gút mắt giữa chúng tôi sẽ không dễ dàng hóa giải chỉ vì một lần hắn giả làm anh hùng.

Lý Toái tạm thời thỏa hiệp với tôi, chỉ trói Tân Nhiên trên cọc gỗ bên ngoài. Thì ra lần trước hắn đùa nghịch cọc gỗ không phải để làm bàn đu dây cho Tân Nhiên mà là vì trói chặt cô ta. Hắn đã sớm đề phòng Tân Nhiên, người ngớ ngẩn từ đầu tới đuôi chỉ có tôi.

Nói vậy giờ phút này Lý Toái nhất định rất muốn chỉa vào mũi tôi mắng to: Ai bảo cô không nghe lời ông đây! Bị bóp chết là xứng đáng!

Nhưng mà Lý Toái lại chỉ khẽ vuốt dấu tay trên cổ tôi, đáy mắt tràn ngập ưu sầu: "Hình như tôi luôn làm em bị thương."

Lại bắt đầu làm bộ làm tịch, tôi cười lạnh trong lòng.

"Từ lúc bắt đầu ả đã không thích hợp, cho nên buổi sáng tôi mới khăng khăng đuổi ả đi, nhưng em đứng nói chuyện giúp ả, tôi chỉ có thể từ bỏ. Trên đường ra ngoài như có tâm linh tương thông, dự cảm xấu càng ngày càng mạnh mẽ, vậy nên tôi đi đến một nửa đã quay đầu." Hắn ôm tôi vào trong ngực, "Thật may vì tôi đã quay đầu."

Buồn cười, làm sao tâm linh tương thông có thể xuất hiện giữa sát thủ và con tin.

Tôi hiếu kỳ nói: "Nếu anh trở về phát hiện tôi đã chết thì sẽ làm sao?"

Biểu cảm Lý Toái trầm xuống: "Không có khả năng."

"Anh không thể quyết định hết thảy! Ông trời muốn chết vẫn phải chết!" Vì dỗi hắn, tôi không tiếc nguyền rủa bản thân.

"Tôi sẽ không để em chết." Hắn ôm tôi càng chặt, đẩy thế nào cũng không ra.

Vậy anh tự đi chết trước một mình đi. Lòng tôi nghĩ.

Sau khi Tân Nhiên tỉnh lại, không nói lời nào cũng không giãy giụa, chỉ trừng mắt đôi mắt nhìn phía chúng tôi, ánh mắt tràn ngập oán hận.

Trước hết phải dành mấy ngày chờ cô ta hoàn toàn bình tĩnh, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cô ta.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Lý Toái.

Đêm đến, tôi không thể khống chế bắt đầu hồi tưởng cảnh tượng Tân Nhiên miêu tả. Nhắm mắt lại, đầu óc đều là thi thể máu thịt bay tứ tung, mở mắt lại thấy một tên sát thủ từng đâm dao vào cổ họng người khác nằm bên cạnh.

Tôi chảy nước mắt.

Ủy khuất và sợ hãi tranh nhau nảy lên trong lòng.

Kiếp trước tôi nhất định là đại ma đầu làm rất nhiều chuyện xấu nên đời này mới gặp báo ứng như thế.

Cuộc sống bình phàm, tục tằng, không ôm mộng tưởng to lớn, giờ phút này trở thành ước mơ xa xôi không thể với tới.

Một bàn tay lạnh lẽo xoa mặt tôi, đầu ngón tay chậm rãi lau đi nước mắt đọng lại trong khóe mắt.

Tôi trở tay bóp chặt tay hắn, móng tay hung hăng cào mu bàn tay hắn. Lý Toái không nói gì, bên tai chỉ có tiếng hít thở trầm trầm của hắn. Giằng co trong chốc lát, hắn thật cẩn thận kéo tôi vào trong lòng ngực, lòng bàn tay khẽ vuốt tóc tôi, giống như dỗ một đứa trẻ mẫu giáo đi vào giấc ngủ.

Đẩy hắn ra.

Tôi hẳn phải đẩy ra hắn.

Nhưng tôi lại nhịn không được chôn sâu vào trong lòng ngực hắn, thế mà đáy lòng chợt nhoáng qua một chút cảm giác an toàn.

Cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn châm chọc cỡ nào.

Có lẽ không dự đoán được tôi sẽ chủ động như thế, mới đầu cánh tay Lý Toái có chút cứng đờ, sau đó chậm rãi mềm lại.

Hỗn loạn bất kham yên lặng trong một khoảnh khắc, tôi chậm rãi nhắm mắt.

Chỉ một đêm thôi.

Tôi muốn tạm thời buông bỏ mọi sợ hãi lo âu, ỷ lại một chút vào người bên cạnh.

Vẫn duy trì tư thế như vậy, buồn ngủ đánh úp lại, mơ màng vào giấc vẫn không quên nhắc nhở hắn: "Anh không được sờ loạn."

Lý Toái cười khẽ: "Ừm."

Tôi nặng nề ngủ, một đêm không mộng.

Mấy ngày sau, Tân Nhiên luôn bị trói bên ngoài mọi lúc. Có lần trời mưa to, cả người cô ta ướt đẫm, sau lại bị phơi nắng, cả người chật vật bất kham. Tôi từng đưa thức ăn nước uống cho cô ta vài lần, cô ta không nói một lời, trong mắt oán hận như cũ.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ chết." Tôi nhìn thẳng cô ta.

Tân Nhiên cười lạnh, trên mặt dính rất nhiều vết bẩn, biểu tình kiêu ngạo, vẫn không hé răng.

"Cô muốn sống không?" Tôi hỏi.

Lặng im nửa ngày, Tân Nhiên rốt cuộc mở miệng: "Cô cho rằng tôi kiên trì đến bây giờ là vì điều gì?"

"Cô đã không thể ở lại nơi này, nếu không có tôi ngăn cản, Lý Toái sẽ lập tức giết cô." Tôi thấp giọng nói.

Tân Nhiên điên khùng cười rộ lên: "Tôi thật cảm động, Trầm tiểu thư."

"Nhưng tôi chỉ cản được nhất thời, không ai bảo đảm ngày nào đó Lý Toái có đột nhiên trở mặt hay không. Đối với hắn mà nói, chúng ta giống như con kiến, tùy thời sẽ bị một chân nghiền nát. Nếu cô muốn sống sót chỉ có thể chạy ra U Lâm, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng tốt hơn việc bị trói ở đây chờ chết." Tôi vô cùng nghiêm túc nhìn cô ta chăm chú.

Biểu cảm Tân Nhiên chậm rãi ngưng trọng.

Tôi tới gần cô ấy, áp giọng nói đến thấp nhất: "Tôi sẽ nghĩ cách thả cô đi."

Tân Nhiên nhìn tôi kinh ngạc, thù hận trong mắt bắt đầu tiêu tán.

"Có thể chạy thoát không hoàn toàn xem tạo hóa của chính cô. Nhưng nếu cô thành công ra ngoài, cầu xin cô báo cảnh sát giúp tôi. Không cần cô bại lộ thân phận, ẩn danh gọi điện thoại, nói cho cảnh sát một người mất tích tên Trầm Miểu bị nhốt trong U Lâm là được." Tôi nắm chặt góc áo cô ta, phảng phất như nắm chặt một đường hy vọng cuối cùng.

Tân Nhiên không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ nghiêng đầu cười: "Tôi không phải người đáng tín nhiệm."

"Cô không có lựa chọn khác," tôi cố gắng ép mình bình tĩnh, "Tôi cũng không còn lựa chọn nào."

Nguyên nhân là vì cô ta không đáng tín nhiệm nên tôi mới từ bỏ ý tưởng đào tẩu với cô ta. Ai biết nửa đường người phụ nữ này có lật mặt biến tôi thành lương thực dự trữ không?

Vậy nên chỉ có thể đánh cược.

Đánh cược Tân Nhiên có thể chạy ra U Lâm, đánh cược Tân Nhiên sẽ giúp tôi báo cảnh sát.

Dù là hy vọng xa vời thì vẫn là hy vọng.

Mấy ngày kế tiếp, tôi bắt đầu lén chuẩn bị thức ăn và nước vào balo của Tân Nhiên. Gần đây Lý Toái đối xử với tôi cực kỳ ôn nhu, ý cười bên miệng cũng càng thêm thường xuyên, chỉ là mỗi khi ánh mắt hắn tiếp xúc với Tân Nhiên ngoài phòng, trong mắt sẽ nhanh chóng bao phủ một tầng sát ý lạnh băng.

Tôi cần phải nhanh hơn, trước khi hắn động thủ phải thả Tân Nhiên đi.

Ban ngày Lý Toái luôn dính lấy tôi, một giây cũng không chịu tách ra, chỉ có buổi tối khi một mình hắn đi tắm tôi mới có cơ hội ngắn ngủi.

Rốt cuộc cũng chuẩn bị xong mọi thứ, đau khổ chịu đến ban đêm lúc Lý Toái tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa, tôi đột nhiên lao ra ngoài, vội vàng tháo dây thừng trên người Tân Nhiên, nhét ba lô và áo khoác vào ngực cô ta: "Đi mau!"

Tân Nhiên đối diện với tôi vài giây, sau đó chạy vào U Lâm, chưa từng quay đầu.

Tôi không có thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng về nhà đá, tôi phải làm gì đó để kéo dài thời gian cho Tân Nhiên, nếu không Lý Toái sẽ có thể nhẹ nhàng đuổi kịp cô ta.

Tôi không hề nghĩ ngợi đẩy cửa phòng vệ sinh, Lý Toái nửa nằm trên bồn tắm, có chút ngoài ý muốn nhìn tôi.

"Cẩn chà lưng không?" Đại não vừa chuyển động, ngữ khí như nhân viên kỳ cọ chuyên nghiệp.

Ánh mắt Lý Toái chợt lóe, không trả lời. Tôi tùy tiện cầm lấy khăn lông, lập tức đi hướng hắn, ngồi vào bên cạnh bồn tắm, khẽ cắn môi, duỗi tay chạm vào sau lưng hắn. Thân thể hắn cứng đờ, rũ mí mắt xuống.

Tuy không phải lần đầu tiên thấy nhưng chân chính đi vuốt ve những vết sẹo trên lưng hắn, trong lòng vẫn xẹt qua cảm giác dị thường. Từng vết sẹo xấu xí uốn lượn, lan tràn mỗi một chỗ trên người hắn, sờ lên hơi cộm tay. Tưởng tượng đến khung cảnh roi da nện lên tấm lưng máu me bê bết, đầu ngón tay tôi không kìm được khẽ run.

Nhưng, không liên quan gì đến tôi.

Tôi làm bộ làm tịch lau vài cái, Lý Toái bỗng cười nhẹ: "Em đang cào ngứa tôi sao?"

Tôi không phục, tăng thêm lực đạo, kết quả không ngồi vững ngã thẳng tắp về phía bồn tắm, may mà Lý Toái kịp thời duỗi tay ôm tôi mới tránh được việc đầu của tôi lại bị thương. Tôi giãy giụa suy nghĩ bò dậy nhưng bồn tắm quá trơn, còn chưa đứng lên đã ngã vào ngực Lý Toái.

Cơ thể thon dài trần trụi của hắn kề sát tôi, dùng sức kiềm trụ eo tôi, thấp giọng nói: "Tắm cùng nhau."

"Không cần!" Tôi đại kinh thất sắc.

Chà lưng thì chà lưng, tôi chưa đến mức hy sinh thân thể để kéo dài thời gian giúp Tân Nhiên đâu.

Cô ta có tài đức gì!

Lý Toái vén quần áo ướt đẫm của tôi lên, nhíu mày: "Như vậy sẽ cảm lạnh, cởi ra."

Tôi luống cuống tay chân ngăn cản động tác của hắn, hắn thở dài: "Chỉ cần em nghe lời, tôi sẽ không chạm vào em, nhưng em phải cởi quần áo ướt ra, ngoan ngoãn tắm nước ấm."

Tôi không dám tiếp tục lộn xộn, thành thành thật thật ngồi trong lòng Lý Toái, cởi từng cúc áo.

Lý Toái chậm rãi buông bàn tay đặt trên eo tôi, khàn giọng nói: "Tôi ra ngoài trước."

Tôi đột nhiên nhớ tới Tân Nhiên, nếu hắn đi ra ngoài phát hiện không thấy cô ta liền thảm, vội vàng phản xạ có điều kiện kéo hắn về bồn tắm, lại không biết phải làm gì nữa, đành phải xấu hổ cứng đờ.

Ánh mắt Lý Toái cực nóng: "Có thể chứ?"

Gì?

Có thể gì?

Không đợi tôi kịp phản ứng, hắn đã đè tô lên bồn tắm, nước từ vòi sen phun lên mặt tôi.

Tức khắc khóc không ra nước mắt, thì ra hắn hiểu hành vi vừa rồi của tôi thành ám chỉ thứ đó.

Lần này quả thật không thể trách hắn, rõ ràng đã nói sẽ không chạm vào tôi, là tự tôi không biết sống chết.

"Thực xin lỗi...... Tôi không có ý đó......" Lòng run sợ mà mở miệng, sợ hắn thẹn quá thành giận lại dùng sức mạnh với tôi.

Môi hắn còn đang cọ xát cổ tôi, bất đắc dĩ thở dài: "Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?"

Tôi lắp bắp: "Tôi, tôi có hơi đói bụng, có thể nấu cháo cho tôi ăn không?"

Đầu tiên Lý Toái sửng sốt vài giây, sau đó dựa vào vai tôi nở nụ cười, cười xong, rất tự nhiên hôn mặt tôi, dịu dàng nói: "Tôi đi nấu ngay."

Gương mặt tôi nóng lên, tim sinh oán khí.

Kỳ lạ.

Quá kỳ lạ.

Trò chuyện vui vẻ với tên sát thủ biến thái trong bồn tắm, này quá kỳ lạ.

Cửu tử nhất sinh mà tắm xong, phát hiện cháo đã chín, mùi yến mạch phiêu đãng khắp gian phòng. Mà Lý Toái đang đứng trước cửa sổ, mặt vô biểu tình nhìn cộc gỗ trống rỗng. Tim tôi lập tức nhảy tới cổ họng, ngừng tại chỗ không dám tới gần hắn.

"Vừa nãy lăn lộn là để giúp cô ta kéo dài thời gian?" Lý Toái quay đầu nhìn tôi, ngữ khí không phẫn nộ như trong tưởng tượng của tôi, phảng phất sớm đã đoán trước được.

Tôi bỏ qua một bên, không dám nhìn thẳng hắn.

"Số thức ăn em chuẩn bị, sáng nay vừa bị tôi đổi thành đá." Giọng nói Lý Toái không hề gợn sóng.

Lạnh lẽo tận xương nhanh chóng từ ngực lan tràn đến toàn thân.

Thì ra động tác nhỏ mấy ngày nay chưa từng tránh được tầm mắt của Lý Toái. Tự cho là mưu tính sâu xa, kỳ thật trong mắt hắn chỉ tựa như đứa trẻ nghịch ngợm.

Đúng vậy, người thường sao có thể chiến thắng ác ma đây?

Nghĩ đến việc Tân Nhiên cõng một bao đầy đá trốn vào đêm đen trong U Lâm, tôi rơi vào nỗi tuyệt vọng sâu không thấy đáy, vì cô ta, càng vì chính mình.

Chắc chắn Tân Nhiên sẽ cho rằng tôi cố ý chơi cô ta, hận tôi thấu xương. Không có thức ăn nước uống, cô ta căn bản sống không qua được mấy ngày, tương đương với việc tôi gián tiếp hại chết cô ta.

Cho dù kỳ tích xảy ra thì Tân Nhiên tuyệt đối vẫn sẽ tràn ngập hận ý với tôi, cũng tuyệt đối không thể giúp tôi báo án.

Tôi ngồi liệt trên mặt đất, hoàn toàn mất phương hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro