Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Toái lại bắt đầu đuổi Tân Nhiên đi.

Tân Nhiên khẩn cầu lôi kéo ống tay áo của Lý Toái: "Em đã chịu đựng một tháng tuyệt vọng, thật sự không muốn tiếp tục cô độc một mình."

"Không phải chuyện của tôi." Biểu cảm Lý Toái hờ hững.

"Chỉ cần anh để em ở lại, em nguyện ý làm tất cả mọi thứ." Gương mặt Tân Nhiên ửng đỏ, ám chỉ nhìn Lý Toái.

Tôi dựa một bên xem diễn, thiếu chút cầm hạt dưa trong tay.

"Lập tức cút." Sắc mặt Lý Toái âm trầm cực điểm.

Chuyện tới giờ cũng chỉ có thể sử dụng phép khích tướng.

Tôi âm dương quái khí mở miệng: "Có phải anh sợ không nhịn được mới sốt ruột đuổi người ta đi không?"

Quả nhiên, Lý Toái lập tức lộ ra biểu cảm muốn ăn thịt người, đánh giá tôi từ đầu đến chân, cười u ám: "Cũng có thể do tôi không nhịn được."

Tôi dừng bước, lạnh lẽo nổi lên trong lòng.

Biến thái thề thốt quả nhiên không thể tin tưởng, đêm đó rõ ràng hắn đã nói sẽ không cưỡng bách tôi.

Cuối cùng, dưới sự ngăn cản của tôi, Lý Toái khóa chặt cánh cửa kiên cố, bỏ xuống một câu 'Chờ tôi trở về rồi nói' liền đi mất.

Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài sau khi Tân Nhiên đến.

Tôi đột nhiên ý thức được, Lý Toái căn bản không hề lo lắng việc tôi nói sự thật cho Tân Nhiên. Mấy ngày trước tôi hao hết tâm tư tìm kiếm cơ hội ở riêng với Tân Nhiên, hiện giờ hắn cứ thế không hề phòng bị mà nhốt hai người bọn tôi trong một phòng.

Bởi vì hắn đã quyết định phải đuổi Tân Nhiên, Tân Nhiên chạy về U Lâm chỉ có một kết cục duy nhất, đó là chờ chết. Ngay cả tôi cũng phát hiện Tân Nhiên không có năng lực sinh tồn huống chi Lý Toái? Mấy ngày nay hắn đã sớm thăm dò Tân Nhiên, cô ấy chỉ là một cô gái ngây thơ hồn nhiên thậm chí có chút ngốc nghếch, dựa vào may mắn chịu đựng một tháng ở U Lâm, tuyệt đối không thể qua hai tháng, ba tháng. Từ lúc bắt đầu hắn đã tính toán tất cả, Tân Nhiên hẳn sẽ phải chết.

Trách không được hắn ngầm đồng ý để tôi giữ Tân Nhiên lại, một người sắp chết dù có biết thân phận của hắn cũng không thể tạo thành mối nguy nào.

Tôi thấy lạnh lẽo thay Tân Nhiên, mà cô lại ngồi ăn cháo như không có gì.

Tôi chỉ chỉ cửa sổ bị khóa chặt cứng: "Cô không tò mò tại sao hắn lại khóa cửa phòng sao?"

Tân Nhiên cười cười: "Đại khái là muốn bảo vệ chúng ta, bởi vì không biết trong U Lâm có quái vật hay không."

"Tôi xin cô tỉnh táo một chút!" Tôi ẩn ẩn có xúc động muốn quỳ xuống, "Người bình thường sẽ ở chỗ quỷ quái như U Lâm sao? Chúng tôi vốn dĩ không phải anh em gì hết, hắn tên Lý Toái, là sát thủ giết người lấy tiền, bởi vì tôi tận mắt chứng kiến hắn giết người nên mới bị hắn đánh ngất cầm tù ở đây, đến nay đã không đếm nỗi bao nhiêu ngày trôi qua"

Tân Nhiên trừng đôi mắt vô tội nhìn tôi.

Cô ấy lại tưởng tôi đang nói giỡn!

Tôi lửa giận công tâm, tiến lên bắt lấy bả vai cô ấy, dùng sức lay lay: "Cô sẽ bị Lý Toái ép chạy về U Lâm! Hắn không phải loại đàn ông bị làm nũng lừa gạt mà là tên biến thái tâm lý vặn vẹo, làm hắn nóng nảy không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Tuyệt vọng và cô độc đều không tính là gì, đáng sợ nhất là cái chết! Tân Nhiên, chúng ta mau chóng nghĩ cách chạy trốn đi, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có hy vọng thoát khỏi Lý Toái thoát khỏi U Lâm!"

Đáp lời tôi là sự yên lặng chết chóc.

Nửa ngày sau, Tân Nhiên buồn bã nói: "Đương nhiên tôi biết cái chết đáng sợ đến mức nào."

Tôi nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cô ấy cũng nghe lọt.

"Bởi vì lúc đâm chết những người bạn đó, tôi phí không ít công phu đâu." Tân Nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt đều là ý cười, "Một đao lại một đao, từ ngực thọc đến bụng, ngay cả ruột cũng rơi ra ngoài, không biết đâm bao lâu mấy thằng ngu đó mới hoàn toàn tắt thở."

Tôi chậm rãi cứng đờ, muốn tìm ra dấu vết nói đùa trên mặt Tân Nhiên lại phát hiện cô ấy như biến thành người khác, hoàn toàn không thấy sự ngây thơ ngờ nghệch ngày trước, ngũ quan vốn xinh đẹp bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, mỉm cười quỷ dị với tôi.

"Trầm tiểu thư, thật ra tôi bị nhốt trong U Lâm không chỉ một tháng, cũng giống như cô, lâu đến mức không thể đếm được. Vào cái ngày bị lạc đường tôi đã hiểu rõ, đám người chúng tôi sẽ không thể rời khỏi U Lâm một cách toàn vẹn. Chúng tôi đã xem nhẹ sự đáng sợ của U Lâm, còn tưởng rằng chỉ là một chuyến thám hiểm tương đối khó khăn. Nhiều người như vậy, thức ăn nước uống căn bản không trụ được bao lâu. Trong năm người chỉ có tôi là phụ nữ. Cô đoán xem vào lúc cùng đường bí lối, bốn người đàn ông đó sẽ đối xử với tôi thế nào?"

"Đương nhiên tôi không thể cam chịu số phận. Vì thế tôi quyết định tiên hạ thủ vi cường. Tôi thử đi quyến rũ bốn người đàn ông, cũng may bọn chúng quá ngu, tất cả đều rơi vào bẫy."

"Nhân buổi tối lúc mọi người đi ngủ, tôi dẫn một trong số đó đến nơi khác, sau đó chậm rãi quần áo. Đàn ông không phòng bị nhất vào lúc làm tình, tôi thọc ba bốn đao hắn mới nhận ra không thích hợp, một giây trước còn đắm chìm thở dốc trong cao trào, giây tiếp theo liền run rẩy ngã xuống đất, bộ dáng cực kỳ buồn cười."

"Cứ thế liền ít đi một phần thức ăn."

"Sau đó tôi dùng bụi cỏ và cành khô để che dấu thi thể, về lều trại như không có chuyện gì. Buổi sáng bọn họ phát hiện có người mất tích cũng chỉ cho rằng hắn tự bỏ chạy. Thân ở U Lâm, ngay cả bản thân còn lo không xong, sẽ không lãng phí thể lực đi giúp đỡ người khác."

"Tối ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục câu dẫn một người."

"Cứ thế giết một người rồi lại một người."

"Đàn ông quá ngu xuẩn, thật ra chỉ cần một trong số họ từ chối tôi cũng sẽ không mức bị giết toàn bộ. Nhưng không, không một ai từ chối tôi. Tôi chỉ cần để lộ bộ ngực, bọn họ liền ngoan ngoãn đi theo."

"Cứ như vậy, thức ăn nước uống đều của một mình tôi."

"Nhưng tôi không ngờ mình lại bị nhốt ở U Lâm lâu đến vậy, đi thế nào cũng không tìm thấy lối ra. Dù có bớt đi vài miệng ăn vẫn không đủ, luôn luôn không đủ. Tôi chỉ có thể trở lại chỗ chôn thi thể lúc trước, đào số thịt phân hủy đang bị vòi ăn lên."

Tân Nhiên đột nhiên trừng lớn hai mắt, chậm rãi tới gần tôi, trong giọng nói mang theo kích động khác thường: "Trầm tiểu thư, cô muốn biết thịt người có mùi vị gì không?"

Mà tôi sớm đã xụi lơ trên mặt đất.

Tôi xui tám kiếp mới gặp đúng hai tên biến thái. Lại còn đều là cấp bậc vô địch vô song.

"Nhưng mà cô đã cứu tôi." Tân Nhiên giống như chị em tốt thò qua nắm cánh tay tôi, "Từ ngày đó đến giờ, thứ làm bạn với tôi chỉ có xác chết và bóng đêm, thẳng đến khi tôi thấy cô nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Rõ ràng ở nơi địa ngục như U Lâm, cô lại tựa như bé con mới được sinh ra, gấp không chờ nổi vòng đi vòng lại. Thật là ngốc đến đáng yêu."

Sau lưng toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

Hóa ra bóng đêm tôi nhìn thấy hôm đó không phải ảo giác mà là Tân Nhiên.

Tân Nhiên kéo cánh tay tôi lắc lắc: "Trầm tiểu thư, cô biết phản ứng đầu tiên của tôi sau khi thấy cô là gì không?"

Tôi rút cánh tay ra, run run rẩy rẩy tiếp lời: "...... cuối cùng cũng có thịt mới để ăn?"

Tân Nhiên cười duyên đấm bả vai tôi: "Cô thật hiểu tôi nha!"

Tôi tức khắc khóc không ra nước mắt.

"Lúc đó tôi đã lập kế hoạch, trước tiên sẽ cắt xẻo cô, mỗi ngày lấy mấy miếng thịt của cô khi cô còn sống, nếu tôi giết cô quá sớm, thi thể sẽ nhanh chóng thối rữa, hôi thối, không có mùi vị. Khi cô mệt mỏi ngã xuống đất, tôi rút dao găm ra, chuẩn bị lặng lẽ tiếp cận nhưng có người đến trước mặt cô." Tân Nhiên cười khoa trương, ngữ khí giống như đang đọc lời thoại một bộ hài kịch rất buồn cười, "Chàng hoàng tử của khu rừng u tối, hãy cứu vớt em thoát khỏi nguy nan."

Hoàng tử của khu rừng u tối, cứu vớt tôi thoát khỏi nguy nan.

Thì ra tôi mới là vai chính của những lời này.

Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng châm chọc.

Ngày ấy lòng tôi tràn đầy niềm tin chạy từ căn nhà đá ra ngoài, cứ ngỡ sắp nghênh đón tự do lại trăm triệu lần không ngờ tới mình đụng phải tổ hợp nam nữ biến thái, thứ chờ đợi tôi chỉ có tuyệt vọng và tuyệt vọng.

"Tôi lập tức đi theo hai người rồi phát hiện sự tồn tại của căn nhà đá này. Sau khi trốn trong bóng tối quan sát mấy ngày, tôi nhận ra cô có thức ăn, nước uống, quần áo, dụng cụ nhà bếp, thậm chí cả máy tính, nếu thân tôi ở địa ngục thì chỗ các người chính là thiên đường. Vì thế tôi mới biết, U Lâm cũng không phải có đi mà không có về, chỉ là tạm thời tôi không tìm được đường ra mà thôi."

"Nhưng tôi đã không còn muốn đi trên lối thoát đó nữa. Tôi giết bốn người, cho dù trở lại thế giới bên ngoài thì thứ chờ đợi tôi chỉ sẽ đáng sợ hơn U Lâm. Mặc dù tôi có thể cải trang thành người sống sót vô tội nhưng rất khó để về lại như trước. Thế giới của người bình thường, kẻ điên như tôi không thể sống nổi. Tôi vốn đã không thể về được."

"Đương nhiên tôi cũng không cần trở về. Gian nhà đá này chính là nơi ở tốt nhất, có ăn có uống, vô ưu vô lự, còn không phải đối mặt với sự dối trá dơ bẩn của nhân loại, đây mới là tự do thật sự."

"Vì thế tôi đã đến gõ cửa. Đương nhiên là người bình thường sẽ không ở một nơi quỷ quái như U Lâm. Cho nên trước tiên tôi phải thăm dò các người thật kỹ. May mắn cô lập tức nói ra thân phận của hai người. Sát thủ và con tin, thật quá thú vị."

Tân Nhiên lại bắt đầu cười to, cười đến cả người rung động, bả vai thỉnh thoảng đâm vào tôi.

"Nói cách khác, vật phẩm cung cấp đến từ chính sát thủ. Nếu muốn sống vĩnh viễn ở đây thì nhất định phải lợi dụng sát thủ thật tốt. Vốn cứ tưởng rằng chuyện này quá đơn giản với tôi, chỉ là thu phục một gã đàn ông mà thôi. Không ngờ tới ——"

Tân Nhiên bỗng nhiên dừng lại, thò qua nghiền ngẫm nhìn tôi chằm chằm: "Sát thủ thích con tin."

"Ăn bậy thì được nhưng đừng nói bậy, hay là cô cố gắng thêm chút nữa đi?" Tôi yên lặng trốn về phía sau, bị cô ta bắt lấy.

Tân Nhiên dùng sức nắm chặt cánh tay bị thương của tôi: "Tôi rất đồng tình với cô, cô không giống tôi, không tự nguyện đi vào U Lâm. Cuộc đời yên ổn bỗng biến hóa nghiêng trời lệch đất chỉ trong một đêm, hẳn là cô khao khát về nhà hơn bất cứ ai đúng không? Nhưng đôi khi con người phải chấp nhận sự thật. Lý Toái vĩnh viễn không buông tha cho cô, mà tôi cũng vậy."

Đáy lòng dâng lên niềm bi thương vô hạn.

Tôi như bị trút hết sức lực.

Hai vị biến thái này sống bên nhau mãi mãi không được sao? Vì cớ gì phải kéo theo tôi?

"Tôi nhìn ra cô cố ý tác hợp tôi và Lý Toái, cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng thật đáng tiếc, chỉ cần cô còn sống, Lý Toái sẽ một lòng một dạ đuổi tôi đi, không hề để lại đường sống. Huống hồ ba người ở trong căn nhà này, quá chật."

Vẻ mặt Tân Nhiên tiếc nuối, lập tức bổ sung nói: "Kỳ thật tôi cũng không thích hắn, chi bằng nói, tôi càng thích cô hơn. Lần đầu tiên gặp được cô, tôi đã không ăn gì một khoảng thời gian dài, thân thể kề bên tuyệt cảnh. Tuy không thể bắt được cô nhưng khi cô bị Lý Toái mang đi đã tiện tay ném một túi lương khô lên mặt đất, thứ đó đã cứu mạng tôi, cũng là món ngon nhất tôi từng được ăn, tôi vĩnh viễn biết ơn cô. Nhưng hiện giờ nếu muốn tiếp tục sinh tồn ở U Lâm thì cô là trở ngại lớn nhất, cho nên thật xin lỗi, Trầm tiểu thư."

Giây tiếp theo cô ta nhào tới hung hăng bóp cổ tôi.

Hóa ra sức cô ta lớn đến vậy, tôi thậm chí không có cơ hội giãy giụa đã bị ấn mạnh lên mặt đất. Yết hầu hệt như bị gìm sắt kìm chặt, hơi thở tức khắc trở nên khó khăn.

Tân Nhiên cười tựa như thiên sứ, lực tay càng ngày càng nặng.

Ý thức của tôi bắt đầu phân tán, trong quang ảnh moe màng, tôi bất chợt nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên với Lý Toái——

Buổi tối hôm đó tôi tan tầm rất muộn, đói bụng không chịu được, sốt ruột về nhà ăn cơm nên quyết định đi đường tắt ngang qua công viên bỏ hoang kia.

Nếu có thể làm lại, tôi nhất định phải nghe lời ba mẹ.

Bọn họ đã từng nói ban đêm đi đường đó không an toàn.

Vậy nên tôi không bước vào công viên bỏ hoang mà đi về hướng ngược lại, ra đến đường lớn.

Về đến nhà, mẹ làm cá kho đang đợi tôi, ba ngồi trên sô pha xem thời sự.

Tôi bỏ túi xuống, giống như thường ngày, bắt đầu oán giận.

Tôi không nhìn thấy Lý Toái giết người, cũng không bị Lý Toái đánh ngất mang đến U Lâm, trong thế giới của tôi không hề tồn tại người tên Lý Toái.

Một ngày nào đó, tôi sẽ gặp thoáng qua Lý Toái mặc áo gió đen ở đầu đường.

Chúng tôi đường ai nấy đi, không hề quay đầu lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro