Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là làm.

Tôi đẩy Tân Nhiên đã thay váy sạch sẽ ra phòng vệ sinh, nhìn trộm Lý Toái, cố ý lớn tiếng nói: "Oa! Tân Nhiên, dáng người cô thật tốt!"

Tân Nhiên ngượng ngùng cười: "Không có, là do váy của cô đẹp."

"Váy đẹp thì nên xứng với người đẹp chứ sao!" Tôi hờn dỗi đẩy Tân Nhiên, muốn để cô ấy đến gần Lý Toái chút.

Lý Toái cúi đầu đọc sách, mí mắt cũng chưa nâng.

Tôi cười lạnh trong lòng: giả vờ, tiếp tục giả vờ.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, gian phòng chỉ có một chiếc giường, chỉ đủ chỗ cho hai người ngủ.

Lý Toái hợp làm một với sách, rốt cuộc dời mắt đến chỗ Tân Nhiên: "Cô ngủ trên đất."

Vẻ mặt Tân Nhiên ủy khuất.

"Anh có biết thương hương tiếc ngọc không!" Tôi hận sắt không thể rèn thành thép mà giận mắng, đẩy Tân Nhiên lên trên giường, "Tôi ngủ dưới đất là được!"

Dứt lời liền chủ động trải chăn lên mặt đất.

Mặt Tân Nhiên đỏ lên, sợ hãi nhìn Lý Toái: "Như vậy không tốt lắm đâu?"

Nhìn ra được Lý Toái đang cố nén lửa giận, tùy thời sẽ bùng nổ. Nửa ngày sau, hắn trầm giọng nói: "Hai người ngủ giường."

Tân Nhiên lập tức lộ ra ánh mắt "Không hổ là đàn ông" nhìn hắn.

"Nhưng tôi muốn ngủ một mình." Tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế.

Một mỹ nữ hoạt sắc sinh hương ngủ bên cạnh, tôi không tin hắn không động tâm.

Lý Toái đi tới chỗ tôi, hạ giọng nói: "Đừng náo loạn."

Tôi nâng tay chỉ cánh tay vừa tự sát không thành, ra vẻ đáng thương: "Anh, tay em đau, ngủ với người khác sẽ bị cấn."

Ánh mắt Lý Toái khựng lại, rốt cuộc thỏa hiệp.

Nhìn vẻ mặt Tân Nhiên thẹn thùng, vẻ mặt Lý Toái khói mù ngủ chung một cái giường, tôi chôn người trông chăn, cầm lòng không đậu cười ra tiếng.

Hy vọng Lý Toái nhanh chóng yêu Tân Nhiên, hai người tốt tốt đẹp đẹp ngọt ngọt ngào ngào, thuận tiện thả bóng đèn chướng mắt là tôi đi.

Kết quả ngày hôm sau tôi lại tỉnh dậy ở trên giường.

Tôi căm giận đi ra khỏi phòng, phát hiện Tân Nhiên đang chơi đánh đu, Lý Toái thì đứng một bên đùa nghịch cọc gỗ, phỏng chừng đang giúp Tân Nhiên là xích đu mới.

Thật là một bức Ngưu Lang Chức Nữ ân ái tuyệt đẹp!

Tôi lấy làm vui mừng, quan hệ hai người bọn họ càng thân cận, đại biểu cho tự do của tôi ngày càng gần.

Tân Nhiên chào hỏi với tôi: "Trầm tiểu thư tỉnh rồi sao? Tối hôm qua anh trai đầu đất bế cô lên giường lúc cô ngủ, anh ấy ngủ trên mặt đất, thật sự rất tri kỷ!"

Nghe thấy ba chữ anh đầu đất, tôi ngừng cười ngay tại chỗ.

Lý Toái lạnh mắt nhìn Tân Nhiên lúc ẩn lúc hiện trên xích đu: "Hình như vừa rồi tôi đã bảo cô xuống."

"Nhưng tôi muốn chơi thêm chút nữa." Tân Nhiên vô tâm vô phổi cười.

Sắc mặt Lý Toái càng không tốt, tiến lên nắm chặt cánh tay Tân Nhiên, gằn từng chữ một: "Bước xuống."

Tân Nhiên đau đớn kêu rên một tiếng.

Tôi vội vã kéo cô ấy vào phòng, tặng cho cô ấy một cái ôm đồng tình: "Bây giờ cô còn coi hắn là hoàng tử U Lâm không?"

Hai mắt Tân Nhiên đầy nước: "Tôi đắc tội anh ấy chỗ nào sao?"

"Bởi vì hắn là tên sát thủ biến thái, tâm tư của biến thái là thứ mà người bình thường như chúng ta không thể hiểu được." Tôi nhân cơ hội nói.

Tân Nhiên nín khóc mỉm cười: "Cô lại nói đùa rồi!"

"Tôi không nói đùa, cô có mang điện thoại không? Nhanh chóng tìm cơ hội báo cảnh sát đi." Tôi nghiến răng nghiến lợi.

"Có mang theo, nhưng không có tín hiệu, sau khi hết pin đã bị tôi ném lại U Lâm." Tân Nhiên nói.

Cho nên, ngoại trừ chiếc điện thoại đã được cải tiến của Lý Toái, điện thoại bình thường sẽ không có tín hiệu khi ở trong U Lâm.

Tôi trầm tư, nghe thấy Tân Nhiên nói tiếp: "Trầm tiểu thư, đừng nói giỡn mấy chuyện như báo cảnh sát nữa, hình như tâm trạng anh cô không tốt lắm, cô có định đi an ủi anh ấy một chút không?"

Tôi hít sâu, quyết định hoàn toàn từ bỏ kế hoạch nhờ thiểu năng trí tuệ này dẫn mình bỏ trốn.

"Tính cách anh tôi là vậy đó," tôi bất đắc dĩ sửa miệng, "Tương đối thiếu tình thương."

Tân Nhiên như suy tư gì.

Tôi tiếp tục nói: "Không phải cô muốn báo đáp anh ấy sao? Có thể thể hiện lòng quan tâm với hắn, không có việc gì thì nấu mì cho hắn, rót ly nước, lau mồ hôi gì đó."

Nhớ lúc trước thái độ Lý Toái bắt đầu chuyển biến là do đủ loại hành vi lấy lòng của tôi. Rốt cuộc nội tâm thiếu thốn tình cảm nhiều thế nào mới có thể coi lớp ngụy trang của tôi là thật? Phỏng chừng cả đời này chưa từng có ai thật lòng đối xử tốt với hắn.

Mấy ngày sau, Tân Nhiên bắt đầu tích cực quan tâm Lý Toái. Tôi lặng lẽ đóng vai trò cố vấn cho cô ấy ở hậu trường.

Lúc ăn cơm, Tân Nhiên không ngừng gắp đồ ăn cho Lý Toái, Lý Toái ném tất cả đồ ăn cô ấy gắp ra ngoài, ánh mắt giống như dao đâm về hướng Tân Nhiên: "Dừng lại."

Lúc ném phi tiêu, mỗi lần Lý Toái ném trúng hồng tâm, Tân Nhiên đều sẽ đứng một bên vỗ tay hoan hô, Lý Toái giơ phi tiêu nhắm vào đầu Tân Nhiên: "Câm miệng."

Lúc xem phim điện ảnh, Tân Nhiên hưng phấn thò qua, bị hình ảnh khủng bố dọa sợ tới mức thét chói tai, Lý Toái một chưởng đẩy cô ấy ra: "Cút."

Cứ như vậy không được.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, đột nhiên nhớ tới ngày sinh nhật Lý Toái, biểu hiện của hắn giống như rất thích ăn cà chua xào trứng. Tôi lập tức dạy Tân Nhiên làm cà chua xào trứng, không ngờ tay nghề của cô ấy còn thảm hại hơn cả tôi, rửa thức ăn thôi mà cũng rất cực lực, tôi đành phải tự mình xuống bếp, chỉ là lần này không bỏ quá nhiều muối, tuyệt đối ngon hơn lần trước một vạn lần. Sau đó mười phần tin tưởng giả dạng là Tân Nhiên làm, đưa tới trước mặt Lý Toái.

Lý Toái làm như không thấy, ngay cả đũa cũng không động.

Tôi đứng kế bên hát đệm: "Nếm thử đi, Tân Nhiên vất vả lắm mới làm được."

Lý Toái cau mày ăn một miếng, sau đó đứng dậy, đổ cả bàn cà chua xào trứng vào thùng rác.

"Dở tệ." Hắn vô tình nói.

Tôi nhịn không được bùng nổ: "Anh có bệnh hả? Tùy tiện giẫm đạp ý tốt của người khác rất thú vị sao?"

Lý Toái không nghĩ tới tôi sẽ nổi bão, biểu cảm giận dữ, bốn mắt nhìn nhau với tôi, không ai nhường ai.

Tân Nhiên khiếp sợ nói: "Đó là Trầm tiểu thư làm."

Lý Toái giật mình tại chỗ, tức giận trong mắt nhanh chóng biến mất.

Giằng co chốc lát, bỗng nhiên tôi cảm thấy cãi nhau với tên biến thái tâm lý vặn vẹo thật không đáng, muốn ra ngoài bình tĩnh một chút.

Mới vừa quay người, Lý Toái đã bắt được tay của tôi, hắn chậm rãi tới gần tôi, đôi mắt rũ xuống, giống như đứa trẻ làm sai, mềm giọng nói: "Thực xin lỗi."

Tôi ném tay hắn ra, cười lạnh: "Không dám nhận."

Tôi hoài nghi hắn bị tinh thần phân liệt, cảm xúc to lớn phập phồng, lạnh lùng và dịu dàng thay đổi luân phiên, làm người ta không hiểu ra sao.

Bỗng nhiên Lý Toái ngồi xổm xuống móc tay vào thùng rác, dường như định vớt số cà chua xào trứng ra.

Tôi vội vàng ngăn cản hắn, kinh ngạc nói: "Anh làm gì thế?"

Lý Toái cong khóe miệng với tôi: "Đó là em làm, tôi muốn ăn hết."

...... tên điên này.

Lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, kéo tay hắn ra khỏi thùng rác, dùng khăn giấy lau vết bẩn trong lòng bàn tay hắn, thở dài: "Tôi làm lại là được."

"Em không giận sao?" Giong nói Lý Toái hơi khàn.

Không khí giữa chúng tôi dần dần khác thường, mặt Tân Nhiên đầy nghi hoặc, tôi vội vàng ho khụ khụ, cố ý nhấn mạnh thân phận anh em bịa đặt của chúng tôi: "Em gái không dám tức giận với anh trai đâu."

Lý Toái cười nhẹ, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Sau liên tục mấy ngày, tôi rất bối rối, cho dù nỗ lực ra sao, Lý Toái và Tân Nhiên vẫn không có chút tiến triển, nếu không phải đã từng chứng kiến hành vi man rợ của hắn, tôi nhất định sẽ cho rằng tính tình hắn lãnh đạm. Chẳng lẽ thẩm mỹ biến thái tương đối độc đáo, không thích mấy cô gái xinh đẹp mà thích loại hình ném vào đám đông một cái là không tìm được?

Chờ chút, sao tôi phải hạ thấp chính mình? Có lẽ trên người tôi cũng có một loại khí chất độc đáo thì sao?

Tôi đi vào phòng vệ sinh soi gương, nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ mình đẹp như thiên tiên. Xấu thì thật ra không xấu nhưng vẫn kém cỏi quá nhiều so với Tân Nhiên.

Vậy tại sao Lý Toái lại thích tôi?

Khoan khoan, Lý Toái thích tôi?

Tôi bị suy đoán của mình làm khiếp sợ, sao Lý Toái có thể thích tôi?

Cái tên biến thái này thật sự hiểu thích là gì ư?

Giam cầm, chiếm hữu, tư dục, không có cái nào dính dáng đến chữ thích đúng không?

Nhưng thái độ của hắn với tôi lại ngọt ngào đến rợn cả người.

Trong lúc miên man suy nghĩ, tôi phát hiện Lý Toái đang nửa cởi quần, đứng bên cạnh bồn tắm ngơ ngác nhìn tôi. Vừa nãy chỉ lo soi gương, xem nhẹ trong phòng vệ sinh còn có người chuẩn bị tắm rửa.

Nhất thời không khí cực kỳ xấu hổ.

Tôi thẹn cực, quay đầu đi, phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Lý Toái: "Miểu Miểu, giúp tôi lấy khăn lông lại đây."

Tên khốn này lại gọi tôi là Miểu Miểu!

Tôi chấn động đến nổi da gà đầy người, quay đầu lại trừng hắn: "Được, Toái Toái."

Xem ai ghê tởm chết ai!

Thân hình Lý Toái cứng đờ, trong mắt hiện lên một chút co quắp, nhanh chóng xoay người không cho tôi thấy biểu cảm của hắn, nhưng lỗ tai đỏ bừng đã bại lộ trước mặt tôi.

Tôi cười lạnh, sói đuôi to giả dạng tiểu bạch thỏ ngây thơ làm gì.

Đi ra phòng vệ sinh, tôi lấy một cái khăn lông từ trong ngăn tủ, đưa cho Tân Nhiên đang xem phim trên giường: "Anh tôi bảo cô đưa khăn lông cho hắn."

Tân Nhiên nháy mắt đỏ mặt: "Tôi không dám......"

"Hắn cũng không ăn cô!" Tôi nói trái lương tâm.

Tôi tin tưởng, nếu cần thiết, Lý Toái rất có khả năng sẽ ăn thịt người.

Tân Nhiên ngượng ngùng xoắn xít mà cầm khăn lông vào phòng vệ sinh, tôi lập tức lao ra nhà đá để nhường chỗ cho bọn họ.

Tôi ngồi trên ghế đu dây tự hỏi, sau khi say rượu dễ dàng loạn tính, nếu tìm cơ hội chuốc say Lý Toái, lại sắp xếp để Tân Nhiên và hắn ở chung một phòng thì có nhẹ nhàng hơn nhiều không? Bất quá nếu có thể chuốc say Lý Toái thì còn tác hợp hắn với Tân Nhiên làm gì nữa, trực tiếp trốn chạy luôn là được rồi?

Tôi đột nhiên thấy rất có lỗi với Tân Nhiên, trông cô ấy ngây ngốc, tuổi cũng không lớn, đều được cha sinh mẹ dưỡng, vậy mà tôi hết lần này đến lần khác đẩy cô ấy vào miệng núi lửa. Trong lòng Tân Nhiên luôn cho rằng Lý Toái là một người đàn ông tốt bụng mới có thể không chút để ý, nếu một ngày cô ấy biết gương mặt thật của Lý Toái thì chắc chắn sẽ hận tôi thấu xương.

Tôi vỗ vỗ mặt, ép mình thanh tỉnh, thời điểm này mềm lòng với người khác chính là tàn nhẫn với mình, huống chi tôi đã nhắc nhở thân phận sát thủ của Lý Toái cho Tân Nhiên vô số lần, là tự cô ấy không tin.

"Em đang làm gì?" Lý Toái giống như quỷ, sâu kín xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi hoảng sợ, tức giận nói: "Chơi đánh đu."

Xem ra kế hoạch đêm nay lại thất bại rồi, vốn tưởng rằng để Tân Nhiên xông vào phòng vệ sinh, Lý Toái sẽ gầm nhẹ "Nữ nhân! Ai cho phép cô bước vào!", Tân Nhiên liên tục xin lỗi, bởi vì thấy cơ thể tráng kiện của Lý Toái nên ngượng ngùng đỏ mặt, xoay người muốn bỏ chạy lại bị hắn bắt được, cười nói tà mị "Như thế nào? Cô muốn nhìn?", Sau đó hai người củi khô lửa bốc, một phát không thể vãn hồi.

Tôi không nhịn được thở dài tiếc nuối.

"Tôi hỏi mấy ngày nay em đang làm gì? Tại sao lại bảo người phụ nữ kia đến phiền tôi?" Giong nói của Lý Toái có chút run.

Trong đêm đen thỉnh thoảng có gió thổi qua, hắn ăn mặc rất đơn bạc.

Tôi tận tình khuyên bảo: "Không phải cô ấy đang làm phiền anh mà là thích anh. Không phải hôm đó tôi nói rồi sao? Chỉ cần anh muốn thì kiểu bạn gái nào cũng có. Anh xem, hiện tại không phải có một cô bạn gái ôn nhu xinh đẹp còn ưng ý anh từ trên trời giáng xuống sao? Đây là phúc phận tu luyện mấy đời mới có đó."

Lý Toái đột nhiên siết chặt tay, tựa hồ muốn đấm đầu tôi nát nhừ, phát điên rồi gầm nhẹ: "Tôi nói, không cần! Không cần! Người tôi muốn không phải ả! Không phải ả!"

Bệnh nhân tinh thần phân liệt lại lên cơn. Tặng hắn em gái xinh đẹp hắn không cần, còn mặt mũi mà tức giận?

"Không cần thì không cần, cũng chả ai ép anh." Tôi đứng dậy chuẩn bị về phòng, không dám ở chung một chỗ với hắn.

Lý Toái nhanh chóng đi lên, đột nhiên ôm tôi từ phía sau. Hắn dùng toàn lực, tức khắc tôi không thể nhúc nhích.

"Tôi không bao giờ cưỡng ép em làm chuyện gì." Cả người hắn lạnh lẽo, còn đang không ngừng phát run, "Vậy nên đừng ném tôi cho người khác, được không?"

Lỗ tai tôi nhất định có vấn đề mới nghe được thanh âm khóc nức nở mong manh từ trong giọng nói của hắn.

Sao hắn lại phải dùng từ 'ném'?

Thật giống như hắn vốn thuộc về tôi.

Tôi cười khổ, giương mắt nhìn đêm tối mênh mông vô bờ, coi như phía sau đang bị ôm chặt vẫn cảm thấy lạnh đến tận xương.

Những sai lầm đã mắc phải sẽ dễ dàng được xóa bỏ chỉ bằng câu nói "Tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa" ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro